Chuyện có thật:
năm đó mình khoảng 16 tuổi, nghỉ học rồi nên đi làm cho cơ sở tư nhân nhỏ sản xuất đồ dùng học tập,công việc của mình là gọt mấy miếng mủ dư khi người ta ép nhựa ra sản phẩm.
chỗ mình làm có 2 chị em ruột làm chung,mình ngày nào cũng nói chuyện với cô em,vì nó ngồi kế bên mình.
àh,mà nói chút xíu về chỗ làm của mình nha,đó là 2 căn nhà thông nhau có cửa sau và kế bên là cái hẻm.đặc biệt là chủ không mở cửa trước,nên mỗi sáng tụi mình đạp xe vô hẻm,dắt xe vô cửa sau rồi lên lầu 1 làm,vì 2 nhà thông nhau nên chia làm 2 khu,khu bên cô chị làm thì làm chung với 1 người nữa,khu bên mình thì mình làm chung với cô em.chỉ có khu bên mình có nhà vệ sinh nên người khu bên kia muốn đi vệ sinh thì phải qua bên khu mình đi (mình kể hơi cặn kẽ để các bạn hiểu rõ là câu chuyện mình kể không hề bịa đặt và tất cả những chi tiết mình kể đều có liên quan đến nhau chứ không phải dài dòng)
mình với cô em ngày nào cũng ngồi làm chung 10 tiếng nên chuyện gì cũng kể nhau nghe tất tần tật,rồi cô em có kể mình nghe nhà hồi đó ở khu đầm sen quận 11,mà cô em nói hồi nhỏ nghe mẹ kể lại thì khu đó là đầm lầy,hoang sơ,chưa xây nhà nhiều như bây giờ:
_hồi đó khu tui ở đầm lầy không à,mẹ tui kể tui còn 1 ngừơi anh hay chị gì nữa,mà hồi đó khuya mẹ đi ra khu đầm lầy đi vệ sinh cái bị sẩy thai dưới đầm đó luôn - lời cô em kể mình nghe
mình nghe xong cũng để đó chứ khônf quên,nhưng cũng không bận tâm,bẵng đi vài tháng sau.....
sáng hôm đó tụi mình vẫn làm như bình thường thì khoảng 9h30 cô chị qua nhà vệ sinh chỗ mình làm rửa mặt (hồi đó còn nhỏ nên đi làm cứ trông giờ về,nhìn đồng hồ hoài nên nhớ).xong lát khoảng nửa tiếng sau qua rửa mặt tiếp.cô chị nói với cô em:
_kì quá mày,hôm qua tao ngủ sớm lắm mà sao sáng nay cứ ngáp hoài à,ngáp chảy nước mắt luôn nè
xong cô chị qua khu bên kia làm tiếp,khoảng 1 tiếng sau tự nhiên người làm chung với cô chị bên kia chạy qua hớt hải kêu:
_ê,mày qua coi chị mày bị gì kìa,nó kì lắm,ghê lắm,tao hỏi mà nó không trả lời!
tụi mình tức tốc chạy qua xem sao thì trời ơi,nói thật chứ suốt đời mình không bao giờ quên được cảnh đó. cô chị ngồi xếp bằng,mặt xanh lè, mắt nhắm mà lạ là nước mắt cứ chảy hoài không ngưng, người run bần bật,miệng chỉ phát ra những tiếng hức hức như con nít khóc, cô em gọi quá trời mà cô chị không hề trả lời tiếng nào,chỉ hức hức.
3 đứa tụi mình da gà da vịt nổi hết trơn,sợ quá kêu bà chủ lên,và cô em thì gọi cho bà dì ở nhà lên gấp (nghe nói dì đó cũng biết làm phép ).
10 phút sau bà dì lên khai khẩu thì người nhập mới chịu nói chuyện với mỗi bà chủ nhà
và sau đây là cuộc nói chuyện giữa bà chủ nhà và vong nhập vào cô chị :
_mày là ai,mày tên gì? sao vào nhà tao? nhà tao phía trước thờ quan công, phía sau thờ ông táo,sao mày vào được?
_hức,hức,con theo chị con từ hồi sáng tới giờ,hồi sáng con vô mà ông táo không cho con vô,con ra đằng trước thấy có quan công nên con đi bằng cửa bên hông,đói quá,lạnh quá....
(đang kể mà nhớ lại nổi da gà nè,mình làm mấy tháng không hề để ý nhà chủ có cửa bên hông,nhờ vong nói nên hôm sau đi làm mới để ý có thật,cửa khoá,không dùng tới,để hàng chất cao nên ít người biết tới cửa phụ đó lắm)
_mày tên gì?
_không biết,đói quá,lạnh quá....
_mày muốn gì?
_ đói quá,lạnh quá.....
tới đó nói thật với mấy bạn là mình không còn hồn vía nào để ở lại,mình đạp xe nhanh về nhà mà vẫn còn sợ,buổi chiều vào nghe nói lại là chủ nhà phải hứa đặt tên,cúng đồ ăn,gửi đi học thì vong mới chịu đi,và cô chị mệt quá nên xỉu luôn,nghỉ làm luôn buổi chiều và ngày mai.....