Chở nhỏ đi học mà lòng tôi nao núng lạ thường, không dám bắt chuyện. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi luồn qua mũ bảo hiểm làm tai tôi mát rượi. Tôi nhận ra tai tôi đang đỏ phừng phừng. Nhỏ ngồi sau dường như không để ý chút gì đến tôi, tâm hồn bay bổng, ngồi hát vu vơ một điệu nhạc gì đó. Tôi lắng nghe tiếng hát trong trẻo vừa có chút quen thuộc, vừa lạ lẫm mới mẻ ấy. Tôi lấy hết bản lĩnh đàn ông còn sót lại ra để hỏi:
- Em dạo này thế nào rồi?
- Thế nào là sao anh?
- À.... về việc học ấy!
Tôi thực sự rất muốn hỏi về việc khác, một chút riêng tư nhưng mà tôi nghĩ mới gặp lại nhau, hỏi việc đó có lẽ không hợp lý.
- Vẫn vậy thôi anh, chẳng có gì khá hơn!
Hình như nhỏ hiểu ý tôi hoặc chỉ do tôi tưởng tượng. Câu trả lời của nhỏ làm hài lòng về câu hỏi mà tôi giấu trong lòng.
Đến cổng trường, nhỏ xuống xe, lại cái điệu cười híp cả mắt ấy làm tôi rung động con tim. Nhỏ hòa mình vào đám bạn, tà áo dài thướt tha lướt qua làm tôi có cảm giác ngắm hoài không chán! Tôi nghe mang máng hình như tụi bạn gọi nhỏ là Rốt. Tôi ghi nhớ ngay cái tên ở trong đầu.
Hôm nay tôi không phải lên trường nên buổi sáng lang thang khắp thành phố. Dường như nắng ấm hơn mọi ngày dù mùa đông đã chớm bước sang. Lòng tôi như đang lang thang ở một chốn xa xôi nào đó trên bầu trời cao vút kia. Trái tim tôi như được hồi sinh, tâm hồn nhẹ nhõm, bâng khuâng đến lạ thường. Tôi lang thang hồi cũng chán, thế nên tôi quyết định về thăm trường cũ, nói chính xác hơn là về thăm ngôi trường nhỏ đang học. Bước đi chậm rãi trên sân trường, tôi dường như nhớ đến từng kỉ niệm với lũ bạn, nhớ từng hàng cây, nhớ từng cái ghế đá.Tôi rảo bước dần về phía phòng học quen thuộc ngày nào. "Ơ, ai ngồi chỗ cũ của mình thế kia? Trông quen quen! THÌ RA LÀ NHỎ RỐT" Nhỏ ngồi đúng chỗ mà 3 năm trước mình từng ngồi. "Ặc ặc, cầu trời nhỏ không thấy mấy cái hình mình vẽ bậy lên bàn, nhỏ mà thấy chắc ghẻ lạnh mình lun" . Tôi ngồi ngoài ghế đá, cách cửa lớp cũng khá xa nên nhỏ chắc không để ý. Quan sát buổi học nhẹ nhàng trôi qua, lòng tôi bồi hồi, xao xuyến. Nhỏ cũng là một trong những thành viên tích cực của lớp, chăm phát biểu xây dựng bài. Chẳng bù tôi hồi đó là một học sinh cá biệt, chẳng bao giờ để ý thầy cô giảng bài.
Tôi lặng lẽ bỏ đi, ra quán cafe ngồi cho hết giờ. Tôi đã nghĩ ra kế hoạch là giả bộ có chút công việc tiện đường đi qua nên đón nhỏ Rốt về lun.
Tôi canh giờ rất chuẩn vì ngày trước, chúng tôi thường đếm 5.. 4.. 3.. 2.. 1.. REEEENG.... lúc ra về. Tôi đứng chờ nhỏ từ xa, thấy nhỏ đang đi dần ra cổng trường, tôi phóng xe lại gần. Nhìn thấy nhỏ, tôi giả bộ ngạc nhiên:
- Ủa? chào em, em mới học ra hả?
- Ơ... Dạ...
- Có ai đón em chưa? Chưa thì lên xe anh chở về, anh cũng đang trên đường về.
- Dạ...
Tôi đã cố gắng lắm, tập nói một mình thì mới nói trôi chảy được vậy. Nhỏ chào tạm biệt đám bạn rồi lao lên xe. Tôi nói nhỏ:
- Rốt, em bám chắc chưa để anh chạy?
- Dạ????
Hình như nhỏ quá ngạc nhiên, không hiểu tại sao tôi biết biệt danh, mắt nhỏ tròn xoe nhìn tôi, sau đó díp mắt lại cười.
- Dạ, anh đi đi!
Trên đường đi tôi cũng hỏi nhỏ một số việc vu vơ. Về đến nhà nhỏ, tôi dừng xe cho nhỏ xuống.
- Chiều em có đi học không, để anh qua đón?
- Dạ không anh, làm phiền anh quá!
- Không có gì đâu em, thôi anh về nhà nha!
- À anh ơi, còn một chuyện nữa!
- Sao vậy em?
- Rốt là biệt danh đứa bạn em, em có biệt danh là Sam nha anh!
"Ặc, thì ra mình nhầm tên!" Tôi không biết phải làm gì luôn! Tôi cười nhạt rồi chào nhỏ ra về. Nhỏ nhìn theo, đứng cười tủm tỉm...