Thật sự tôi cảm thấy rất bối rối! Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Thằng nhóc đó là ai? Tại sao bé Sam lại nhờ nó chở đi học? Tại sao nhỏ lại cười cợt vui vẻ với nó? Tại sao? Tại sao....
Những câu hỏi không được giải đáp ấy làm tôi hoàn toàn bế tắc! Tôi có cảm giác như mình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để biết sự thật, không, chính xác hơn là tin tôi mong muốn: "Nó và bé Sam chỉ là bạn". Tôi thấy tâm hồn mình như bị xích lại bởi vô số câu hỏi không có lời giải. Muốn thoát khỏi nó chỉ có cách tìm ra những bí ẩn về thằng nhóc đó. Nhưng tôi không biết là tìm hiểu từ đâu và bằng cách nào? Hỏi bé Sam? Không! Nếu như câu trả lời không như mình mong muốn thì sao? Hỏi trực tiếp thằng nhóc? Cũng không! Có ai dại mà nói đời tư của mình đâu? PHẢI LÀM SAO? TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?????
Tôi nghĩ đến kế hoạch tìm thằng nhỏ đó, oánh cho nó một trận tơi tả! "Cũng không ổn, bé Sam sẽ ghét mình luôn! Đến gặp phụ huynh nhỏ để méc? Cũng không được, vậy có khác gì mình tự làm mình mất cơ hội đâu?" Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra gay gắt trong tôi hàng tiếng đồng hồ. Tôi chỉ mong có thứ gì đó giúp tôi giải tỏa những thắc mắc này. Cuối cùng tôi đưa ra một quyết định không mấy sáng suốt: Bí mật theo dõi bé Sam để biết đích thị thằng nhóc đó là ai?
Sắp đến giờ tan học, tôi đã ngồi chầu sẵn trong quán cafe bên kia đường. Tôi quan sát từng học sinh, từng cử chỉ để không bị bỏ sót chi tiết quan trọng nào! Kia rồi, Sam và thằng nhóc đang.... tay trong tay bước ra cổng trường. Trời đất như đảo lộn, tâm hồn tôi như bị chèn ép mạnh. Tôi thở dốc, cố gắng lấy từng chút không khí đưa vào buồng phổi. Giờ tôi chỉ muốn lao ra, đấm thẳng vào mặt thằng nhóc nhưng... dường như một lực vô hình cản tôi lại khi tôi nghĩ đến Sam. Hai đứa nó vui vẻ, cười nói với nhau khi đi ngang qua tôi. Tôi chờ hai đứa nó đi vào chỗ gửi xe gần trường thì tôi mới bước ra khỏi quán, lặng lẽ quay xe rồi phóng thật nhanh về nhà!
Trưa hôm đó, tôi chẳng buồn ăn. Tôi ngồi một mình trong phòng. Nhìn lên bầu trời đang ùn ùn kéo mây về mà lòng tôi nặng trĩu. Tôi suy nghĩ rất nhiều về hai đứa nó. "Mình có gì đâu mà bày đặt cơ chứ? Nó trắng trẻo, bắt mắt với lũ con gái, ăn mặc sành điệu. Bé Sam và nó xứng đôi với nhau! Còn mình thì..." Những dòng suy nghĩ bi quan tràn ngập trong đầu tôi. Nhiều lúc cảm xúc dâng trào làm mắt tôi mờ đi vì nước mắt nhưng tôi nhanh chóng quẹt đi...
Tôi ngồi như vậy hàng tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng tôi đưa ánh mắt qua nhà nhỏ với hy vọng gì đó!
"Đúng rồi! Có lẽ nhóc đó chỉ là anh họ! Quá đúng, anh em họ thì thái độ với nhau như thế chẳng có gì lạ!" Tôi bám lấy giả thiết ấy như thể đó là tia hi vọng sống của tôi vậy! "Mình phải đi tìm hiểu thêm! Chuyện này chắc chắn mình phải hiểu rõ!"
Chiều thứ 7 hàng tuần trường tôi có kế hoạch cho học sinh sinh hoạt ngoại khóa nên mọi học sinh phải đến trường. Nhưng hồi đó 99% số buổi là tôi trốn đi chơi game cùng lũ bạn. Thường thì trường cho học sinh ra về vào lúc 4h nhưng tôi đã đến quán cafe từ lúc 3h để phòng xa. Ngồi nhâm nhi li cafe đắng dịu mà lòng tôi hồi hộp khó tả! Tôi tràn trề hi vọng với giả thuyết của mình. Tôi có cảm giác như đang chơi ván cờ sinh tử, mà tôi đặt cược hết tình cảm của mình vào nó!
Trời bắt đầu đổ mưa, tâm trạng tôi cũng xuống dần. Trường đã tan học, tôi nhìn theo từng khuôn mặt để không bị bỏ lỡ mất. Kia rồi, vẫn là cảnh bé Sam đi cùng thằng nhóc đó! Tôi kiên nhẫn quan sát! Hai đứa đi sang đường, dừng trước quán cafe tôi đang ở trong. Chợt thằng nhóc hôn nhẹ lên trán Sam. Không thể nào! Nó là ai mà dám làm vậy? Máu tôi sôi lên, tôi không thể nén cơn giận được nữa. Tôi lù lù bước từ trong quán ra.
- Chờ Sam một tý, Sam quên đồ trong lớp rồi!
Tôi không thể tin vào tai mình, chưa bao giờ tôi nghe giọng nhỏ nhẹ nhàng, trìu mến đến vậy! Sam chạy qua đường, tôi tiến gần tới thằng nhóc. Tôi để cho cơn tức dẫn dắt bản thân.
- SAM! CẨN THẬN KÌA!
Tôi giật mình, nhìn ra chỗ nhỏ đang đứng. Một người đàn ông chạy xe máy bị gió thổi ngược tà áo mưa lên mặt đang lao tới chỗ Sam. Sam như chết đứng khi thấy ông ta lao đến. Thằng nhóc vẫn tiếp tục la hét và hình như không có ý định lao ra kéo Sam vào.
Tôi không chần chừ một giây nào nữa. Tôi lao ra! Không kịp! Sẽ không kịp kéo Sam ra! Tôi phi thân ôm chầm lấy Sam, quay lưng về phía chiếc xe đang lao đến!
RẦMMMMM!!! Tôi bị tông! Tôi cố gắng xoay lưng xuống đất để Sam không bị gì!
Tôi đập đầu xuống đất!
Tôi bất tỉnh...