Một cảm giác lạ thường xuất hiện trong tôi. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình tràn đầy sức sống mặc dù.... tôi đang nằm trên giường bệnh. Những tia nắng dịu dàng buổi sớm qua đi, nhường chỗ cho tia nắng mãnh liệt chói chang, xóa tan bầu không khí se lạnh của những ngày chớm đông. Những cánh hoa mười giờ trên cửa sổ đang dần mở ra, để lộ nhụy vàng len lỏi giữa màu tím thùy mị, đơn giản mà đẹp đẽ. Tôi thả lòng bay bổng với muôn ngàn cánh chim đang nháo nhác bay từ phương Bắc tới để tránh mùa đông lạnh lẽo, hướng về nơi ấm áp hơn. Con tim tôi như được hồi sinh, tâm hồn tôi tràn ngập sức sống cháy bỏng, bồi hồi trong lồng ngực. Tôi nhận ra rằng: ĐÃ ĐẾN THỜI CƠ GIÀNH CHO MÌNH!!!!
Những ngày nằm trong viện là những ngày dài nhất đời tôi. Tôi cảm thấy cuộc đời này đáng sống biết bao. Những mệt mỏi, đau đớn trong bệnh viện tan biến mất. Tâm trạng tôi tốt nên việc bình phục rất nhanh, sang ngày thứ 3 tôi được xuất viện.
Một sáng thứ tư như mọi ngày, bầu trời trong xanh cao vun vút, kéo dài như vô tận. Những tia nắng ngày mới nhẹ nhàng chiếu sáng khắp nơi, rải lên mọi cây cối, mọi mái nhà, mọi nẻo đường trong thành phố một sắc vàng nhạt đặc trưng. Hôm nay có lẽ là ngày quan trọng nhất, bước ngoặt trong cuộc đời tôi: Tôi sẽ nói lên nỗi lòng mình với Sam!
Tôi đã dậy chuẩn bị từ 4 rưỡi, ủi quần áo thật tinh tươm, xịt 1 chút nước hoa có mùi hương nhẹ nhàng, cố chải đầu gọn gàng, chăm chút từng nếp tóc. Tôi muốn mình thật bảnh bao trong ngày này. 5 rưỡi, tôi bắt đầu đi từ từ ra khỏi nhà, đi vòng quanh các phố phường quen thuộc. Dừng chân bên một tiệm hoa nhỏ bên đường, tôi ngắm một hồi rồi quyết định chọn 1 bó hồng nhỏ, đỏ thắm. Tôi bước qua các nẻo đường với những bước chân như được tiếp thêm sức. Tôi huýt sáo một bài nhạc vui vui để che giấu đi nụ cười không ngớt trên môi. 6h20, tôi dừng chân bên 1 góc đường, đứng chờ nhỏ đi học. 6h30... nhỏ vẫn chưa ra. 6h40... chưa thấy bóng dáng nhỏ đâu. "Có lẽ mình tới trễ, nhỏ đi học mất rồi". Tôi lấy xe chạy đến ngôi trường yêu dấu nhỏ đang học. Ngôi trường vắng bóng người vì giờ học đã bắt đầu. Tôi chậm rãi bước qua từng dãy phòng học và dừng lại tại chiếc ghế đá trước phòng học. Đưa mắt nhìn qua cả phòng học, tôi nhận thấy... Sam không đi học.
Ngồi trong quán cafe đối diện cổng trường, tôi suy ngẫm rồi nhiều. "Tại sao Sam lại nghỉ học? Có chuyện gì xảy ra sao?" Từ cảm giác buồn chán, hối tiếc chuyển dần sang lo lắng. Một lần nữa tôi lại lạc vào mê cung của những câu hỏi không lời giải đáp.
REEEEENGGGG...
Giờ ra chơi đã đến, tôi quyết định quay lại trường để hỏi bạn của Sam. Tôi nhớ không nhầm Sam có một người bạn tên là Rốt. Tôi đến cửa lớp, tôi nhờ người gọi Rốt ra.
- Anh tìm em hả? - một cô bé nhỏ nhắn đi từ trong lớp ra. Tôi đoán đó là Rốt.
- Xin lỗi cho anh hỏi, em biết tại sao hôm nay Sam... à... Bảo Trân hôm nay không đi học không?
- Anh là ai... mà lại hỏi?
- Anh là....
- A! Cái anh này hôm bữa nhảy ra cứu con Sam kìa tụi mày!- Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy từ trong lớp ra hét toáng lên.
- Đúng rồi á em! Là anh đây!
- Con Sam nó nghỉ từ đầu tuần rồi anh ơi, nhà nó sang Úc ở, hôm thứ 7 nó mở tiệc liên hoan chia tay rồi, tới giờ chưa thấy mặt nó lại.
Tôi bàng hoàng khi nghe tin này. Nó như một quả bom nguyên tử dội vào tâm can tôi.
- Có.. có ai biết... khi nào Sam đi không...?
Rốt lên tiếng:
- Hình như sáng nay, 11h nè anh, mà anh là gì của Sam?
Tôi bỏ mặc câu hỏi, tôi chạy nhanh ra nhà gửi xe với chút hi vọng gì đó! "Ba chục cây số! Kịp, vẫn còn kịp để gặp Sam" Tôi lên xe, chạy nhanh hết sức, trong đầu tôi chỉ còn quan tâm 1 việc: Ra sân bay trước khi quá trễ! Kẹt xe! Khốn nạn thật, đúng lúc mình đang vội lại gặp kẹt xe. Tôi phác thảo sơ lược bản đồ thành phố trong đầu. Có đường khác, xa hơn khoảng 3km nhưng vẫn nhanh hơn là đứng đây! Tôi quay đầu xe, phóng nhanh hết sức đến sân bay!
10h43, tại sân bay Tân Sơn Nhất, tôi hoang mang chạy giữa các hành lang, tôi không biết chuyến bay đi Úc sẽ cất cánh ở đâu. Bảng điện tử! Đúng rồi bảng điện sẽ cho mình biết chính xác. Lối thứ 3! Cũng gần đây! Tôi chạy nhanh hết cỡ, dồn hết sức bình sinh vào đôi chân, chỉ mong kịp.
Đây rồi! Nhưng không kịp mất rồi, Sam đang đứng trên thang cuốn dẫn ra sân bay. Tôi cất tiếng gọi thật lớn... nhưng hình như xa quá, Sam không thể nghe.
Bóng Sam khuất sau bức tường. Ước mong một lần gặp em trước khi xa nhau đã đi vào dĩ vãng. Hình bóng em liên tục hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất thần làm rơi bó hoa đang cầm trên tay. Dường như thế giới quá đẹp, quá đáng sống của tôi đang sụp đổ. Tôi khuỵu gối giữ nền nhà. Một tiếng hét lặng lẽ trong tâm can tôi vang vọng...
Tôi hoàn toàn gục ngã...
Chuyến máy bay số hiệu 4379 cất cánh, mang bé Sam đi mất...
*****
HẾT PHẦN 1,
MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC PHẦN 2 CỦA TRUYỆN NGẮN "BÉ HÀNG XÓM": CHỜ MỘT NGÀY EM SẼ QUAY VỀ BÊN ANH BY ZANNAGHAZI.