Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê.
...miệng vẫn cười rất tươi. Trời ơi. Tôi phải giữ tay vào một bên ngực, để trái tim đứng yên vị trí. Anh ấy đã đến rất gần, rất gần tôi… Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh anh ôm lấy tôi như trong phim và mọi người xung quanh tôi đang vỗ tay chúc mừng. Một giây, hai giây… năm giây…. Chẳng thấy cái ôm nào, tôi mở mắt ra chẳng thấy Lãng Tử đâu, tôi nhìn sang hai bên, cũng không thấy, tôi quay ra phía sau, thấy Lãng Tử đang nắm tay cô người yêu của anh ấy. Trời ơi, tôi ngu dại quá, người yêu của anh ấy đứng ngay đằng sau lưng mình mà mình tưởng anh ấy vẫy mình. Thật là đau lòng, đau lòng chết đi được. Trong khi họ hạnh phúc tay trong tay, tôi lủi về với nỗi đau ê chề. Và kết quả của vụ đau lòng đó là 2 tô phở, mười bánh khoai rán và 8 bắp ngô luộc, lần này là do Lau Sậy trả, tôi thấy mắt Bi Ve ánh lên niềm vui. Còn tôi, đương nhiên, không vui nổi. Sau lần đó, tôi rút ra một kinh nghiệm xương máu, nếu muốn hành động gì đó, hãy nhớ nhìn phía trước, nhìn sang hai bên và không quên nhìn ra sau lưng . Nhưng dù sao, vẫn phải cảm ơn cuộc đời vì tôi luôn có Lau Sậy và Bi Ve bên cạnh, mặc dù cả hai đứa sẽ không thôi nguyền rủa tôi vì sự tốn kém tôi gây ra cho bọn nó. Tôi nghĩ, cũng chả sao, chúng ta là bạn bè mà, bạn bè thì không nên tính toán đến ba cái chuyện tiền nong cỏn con. Mặc dù, Bi Ve và Lau Sậy thường xuyên vay tôi khi thì dăm ba chục, khi thì vài trăm , tổng cộng có tháng mỗi đứa nợ tôi lên đến hơn 500 nghìn, nhưng tôi có tính toán gì đâu. ( Tôi chỉ ghi vào sổ để theo dõi chứ tôi thề, tôi không thèm tính toán gì hết ).
CHƯƠNG 2: OAN GIA NGÕ HẸP
Tôi, Đỗ Tiến Phương cảm thấy chật chội khó chịu khi phải nhét mình trong chiếc sơ mi chật ních và cái quần âu dài thượt vừa mượn của mẹ. Tôi ngắm đi ngắm lại mình trong gương, và thấy mình chẳng khác gì một con cá trích vừa bị đóng hộp mang đi xuất khẩu. Nhưng dù sao, được làm cá trích đóng hộp còn sướng chán so với việc phải đi phỏng vấn, cười đến rũ cả quai hàm để mong thoát khỏi kiếp thất nghiệp như tôi. Tôi soi lại mình thêm lần thứ mười hai trong gương, và tôi nhận ra một chân lý, tôi thấy mình không hề thua chị kém em cả về mức độ sâu hoắm của nội tâm và nhan sắc khiến chim cũng phải sa cá phải lặn của mình ( Nhìn thấy tôi, chim đang bay cũng phải sa xuống chết, cá đang bơi cũng lặn mất tăm, còn tại sao chúng nó lại bị như thế các bạn tự đi gặp chúng mà hỏi) .
Tôi lao ra khỏi nhà với một tinh thần phấn chấn, mẹ tôi gật đầu chào kèm theo lời chúc may mắn. Mẹ ơi, mẹ khỏi chúc, con của mẹ vừa xinh đẹp, vừa tài năng thế này thì chẳng chỗ nào dám từ chối đâu. 8h30 sáng, tôi ngồi chầu hẫu ở một công ty truyền thông. Nếu như lúc bước vào cửa, sự phấn chấn của tôi là 100% thì 20 phút sau nó còn lại 80% và 30 phút sau nữa, tôi chỉ còn lại 10% . Chẳng sao, tôi thường có hứng và tụt hứng rất nhanh, nhưng không vì thế mà tôi mất phương hướng. Ý tôi là hướng vào phòng ông Tổng giám đốc công ty mà tôi đang chờ phỏng vấn ấy. Tôi trịnh trọng bước vào phòng, và bốn, à không năm cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Suýt chút nữa thì tôi hét lên, “ Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?” Nhưng tôi kịp kiềm chế được để nở một nụ cười tôi cho là ít ra cũng đẹp như hoa mười giờ đang thời kỳ cận héo. Tôi phục tôi quá, ngay trong tình huống nguy nan mà tôi cũng cười được. Bà chủ công ty, thế mà tôi cứ tưởng là ông cơ đấy, nhìn tôi như nhìn một thiên thạch đen trũi vừa rơi từ trên trời xuống. Nhìn khuôn mặt vuông như bánh chưng của bà ta, tôi chợt nghĩ, bà ấy mà là đàn ông thì chắc hẳn sẽ khá trai lắm đây. Bà ta dường như chẳng thèm để ý đến tâm trạng của tôi. Bà ta hỏi, “ Cô bao nhiêu tuổi ?: Tôi cố nín hơi để làm cho giọng mình nhẹ đi, “ 25, kể cả tuổi mụ là 26 ạ”. Cả đám người phì cười. Cười gì mà cười, có gì đáng cười đâu nhỉ ? Hay người ta nghĩ tôi quá trẻ so với tuổi ? Nếu thế thì phải khen chứ, sao lại cười vô...