Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê
...thì đương nhiên không thể chạy xuống công ty của Lãng Tử để công khai ngắm anh ấy rồi, dù bản thân tôi thì chẳng vấn đề gì ( tôi vốn mặt dày mà) nhưng ít ra tôi cũng phải ý tứ mà giữ thể diện cho anh ấy chứ. Hay là tôi nghỉ việc rồi chạy đến công ty anh ấy xin việc lại ? Cũng không ổn, như thế khác gì lạy ông tôi ở bụi này, tôi dù thế thôi nhưng cũng có chút kiêu hãnh của riêng mình chứ. Buộc túm lại là tình rất chi là tình hình.
Tôi gục đầu xuống bàn suy nghĩ. Bỗng có tiếng gọi phát ra từ phòng sếp.
- Đỗ Tiến Phương vào gặp tôi !
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy ba sợi tóc lơ phơ của sếp trước khi cánh cửa đóng sập lại. Tại sao sếp cứ nhất định hô cả họ cả tên tôi lên giữa cái văn phòng này nhỉ ? Muốn dìm hàng tôi chắc ? Thôi chết, hay tôi làm gì đắc tội với sếp rồi ? Nghe giọng cũng có chút gì phẫn nộ trong đó lắm. Khổ cái thân tôi, cứ đi đến đâu là gây thù chuốc oán đến đó, chắc đến lúc chết tôi chẳng bao giờ lên thiên đường được mất. Tôi uể oải dừng lại trước cửa phòng sếp và đẩy cửa bước vào.
- Chú gọi cháu ạ ?
- Ừm. Ngồi đi !
Ông ta thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi nữa. Thật là quá đáng, có nhất thiết phải tỏ ra kệch cỡm như thế để chứng minh rằng ông già hơn tôi, ông giàu hơn tôi và ông là sếp tôi không ? . Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lúc này ông mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
- Cháu vào đây hơn một tuần đúng không ?
- Vâng !
- Cháu đã làm được những gì ?
- Dạ ? Cháu chỉ đi lấy café và phô tô tài liệu.
Sếp ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhếch mép cười.
- Vậy không có việc gì cho cháu làm sao ?
- À, thực ra là… cháu không tìm thấy việc gì để làm…
- Nếu thế thì cháu phải chủ động hỏi xem có việc gì cho cháu làm không chứ.
- À, cháu có hỏi mà. Ngày nào cháu chẳng hỏi, có ai uống café không, em đi mua ?
Sếp tôi chợt ngửa cổ lên cười sằng sặc. Thú thật, trần đời, tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào lại giống con cá trê đến vậy.
- Cháu cũng giống mẹ cháu đấy chứ.
- Sao chú biết mẹ cháu ?
- À, chú là bạn bà ấy mà, bà ấy gửi cháu vào đây !
À, ra thế, thế mà mẹ tôi không thèm nói với tôi một câu. Nếu biết trước ông ấy là bạn của mẹ mình tôi đã không chê ông ấy xấu đến mức ấy. Mẹ ơi là mẹ, mẹ đánh giá quá thấp khả năng của con rồi, nếu mẹ đã nhọc công nhờ các mối quan hệ của mình để tìm cho con một công việc thì mẹ cũng nên bắt đầu từ vị trí nào đấy khá khẩm hơn chứ, ví dụ như : Trưởng phòng, trưởng ban hay chí ít là trưởng nhóm chứ. Sếp nhìn tôi có phần trìu mến hơn một chút.
- Bắt đầu từ ngày mai, cháu sẽ làm trợ lý cho chú !
Mẹ ơi, sao lại là trợ lý giám đốc chứ ? Vừa mới vào một tuần, chân ướt chân ráo đi mua café hùng hục mà giờ lại trở thành trợ lý là sao ? Chẳng lẽ, ông ta thích mẹ tôi ? Không thể nào, nếu ông ta thích mẹ tôi thì tôi phải biết chứ, vì mẹ tôi chưa bao giờ giấu diếm tôi về bất cứ người đàn ông nào có ý với bà. Trời đất, chẳng lẽ ông ấy lại thích tôi ? Không thể, tôi chỉ đáng tuổi con ông ấy và ông ấy thì quá xấu so với tôi.
- Sao ? cháu không thích à ?
- Dạ … à, có …có chứ ạ !
Đương nhiên là tôi không thích, nhưng tôi không thể nói là tôi không thích được, tôi muốn gặp Lãng Tử hàng ngày và làm việc ở đây sẽ tạo cho tôi cơ hội đó.
- Tốt, chú biết cháu rất giỏi tiếng Anh, mà chú sắp có một dự án hợp tác với nước ngoài nên cần cháu làm trợ lý.
Tôi gật gù. Cảm tạ trời phật, không phải ông ấy thích tôi. Nếu không, tôi chẳng biết nói sao với Lãng Tử. ( Mặc dù, Lãng Tử có quan tâm gì đến điều đó không thì tôi chẳng biết) . Làm trợ lý hay làm gì cũng được, miễn là tôi vẫn có cơ hội làm việc gần Lãng Tử là tôi chấp nhận hết. Công nhận, trên đời này không có ai si tình bằng tôi.
Khi tôi mở cửa phòng sếp bước ra thì đã hết giờ làm, văn phòng chỉ còn lẻ tẻ vài người. Tôi xách vội cái túi và...