Chân ngắn, sao phải xoắn - Huyền Lê
...thế sao ? Biết thế tôi chẳng nhờ anh, mất công năn nỉ gãy cả lưỡi.
- Cô tưởng rung được cây mà dễ à ? Cũng phải có kĩ năng cả đấy. Giờ thì sao ? Chè chứ !
- Chè cái con khỉ.
- Ơ, ở Hà Nội có bán chè con khỉ à ? Được đấy, đi ăn thôi.
Thằng cha này ngố tàu hay là giả vờ ngố tàu không biết. Nhìn thấy hắn nhăn nhở là tôi điên tiết lên. Nhưng, tôi thông minh lắm, tôi vừa lấy được khăn rồi, tội gì tôi phải mời hắn ăn chè cho tốn tiền. Nhìn trước nhìn sau, tôi nghĩ ra một kế, đó là giả vờ đau bụng. Tôi ôm bụng rên rỉ, anh chẳng những không hỏi thăm tôi mà còn khoanh tay đứng cười. Tôi bặm môi, giả vờ như đau đến mức không chịu được. Nhưng Hoành Tá Tràng vẫn tủm tỉm nhìn tôi cười. Đến lúc không thể nào chịu hơn được nữa, tôi hét lên.
- Anh không biết đỡ tôi à ?
- Cô diễn sâu quá ! Ha ha ! Tôi biết tỏng cô rồi. Đừng giả vờ nữa, đứng dậy đưa tôi đi ăn chè…
Nhanh lên.
Đúng là đồ cú vọ, mình diễn thế mà hắn vẫn phát hiện ra. Không hổ danh làm công an. Tôi định méo mặt thêm tí nữa, nhưng hắn đã xốc tôi dậy, nhìn sâu vào mắt tôi.
- Cô nương, đi thôi nhỉ ? Chẳng lẽ một người xinh đẹp như cô lại tiếc mấy nghìn tiền chè !
E hèm ! Đáng lẽ tôi không định mời hắn đâu, nhưng vì hắn vừa nói đến hai từ mà tôi rất thích là “xinh đẹp” nên tôi châm chước vậy. Tôi xoa xoa bụng rồi đứng thẳng dây.
- Được rồi, đi thì đi vậy !
Thế là tôi đi trước hắn tủm tỉm theo sau. Chúng tôi đến một quán chè gần đó, hắn thì ăn hùng hục còn tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn nữa. Tiếc đứt cả ruột. Giờ tôi mới hiểu, tại sao mặt thằng Bi Ve và Cây Sậy lại nhăn nhúm như khỉ ăn gừng khi tôi vô tư chén chú chén anh như vậy. Kết quả của buổi cảm ơn là tôi phải trả tiền 8 cốc chè thập cẩm. Thật là ác nghiệt, tôi thề, không bao giờ quên mối thù đó. Hình ảnh của Hoành Tá Tràng đã xám xịt trong mắt tôi rồi. Tuy vậy, tôi vẫn không khỏi cảm kích vì độ gă lăng khi Hoành Tá Tràng nhất định đòi đưa tôi về nhà, tất nhiên là tôi bắt anh ta dừng ở đầu phố, đề phòng gặp mẹ tôi rồi bị tra hỏi lằng nhằng. Trái với vẻ cau có của tôi, Hoành Tá Tràng có vẻ rất vui. Không vui sao được khi vừa được ăn không của người ta tận 8 cốc chè.
Dù có ghét hắn đến thế nào đi nữa, tôi vẫn phải cố gắng vui vẻ để giữ mối quan hệ, vì biết đâu, lúc nào đó tôi lại vượt đèn đỏ hay không đội mũ bảo hiểm thì hắn còn tha cho. Nghĩ đến đây, tôi thấy đỡ xót xa cho 8 cốc chè vừa mất. Thôi, dù sao, ở đời phải biết nắm giữ cơ hội chứ, và tự nhiên, tôi thấy phục mình quá, đã xinh đẹp lại còn thông minh thế này thì làm sao mà đỡ nổi.
CHƯƠNG 3 : LẠNH LÙNG VÀ KIÊU HÃNH
Vào một ngày đẹp trời nọ, tôi lại thất tình. Tôi nghĩ, tình yêu ngang trái của tôi và Lãng Tử đến đây là chấm dứt. Tôi đã trốn trong phòng một ngày chỉ để ăn và ăn ( Mỗi lúc stress hay buồn việc gì đó, ăn là giải pháp giải quyết nhanh nhất ). Cây Sậy cuống cuồng gọi điện, còn Bi Ve hoảng hốt lao đến nhà đập cửa phòng tôi ầm ầm khiến mẹ tôi cũng được một phen hú hồn hú vía, tưởng tôi sẽ tự tử đến nơi rồi ấy. Cả hai thi nhau hò hét, đập cửa rồi mẹ tôi còn gào gọi tên tôi mếu máo, bực thật, đang ăn thanh Sô-cô-la mà cũng không yên, tôi uể oải đứng dậy ra mở cửa, mẹ tôi lao xộc vào ôm lấy tôi nức nở, còn Bi Ve nhìn tôi mắt đỏ hoe. Thật tội lỗi nếu để cho mọi người biết tôi đang ăn uống ngon lành trong phòng, vì thế, tôi đã phải lén lút lau cái mép đang nhồm nhoàm Sô-cô-la của mình rồi cố gắng tạo nên một bộ dạng vô cùng thiểu não.
Bi Ve kéo tôi xuống dưới nhà, mặt nó có vẻ nghiêm trọng.
- Mày muốn ăn gì ? Tao đưa mày đi !
Trời ơi, cái thằng Bi Ve chết tiệt, những lúc mình đói bụng đòi nó đưa đi ăn thì nó lơ đi, thế mà nhè cái lúc cái bụng mình đang no kềnh vì cả ngày chỉ ăn và ăn thì nó lại hào phóng tự nguyện dẫn mình đi. Tôi kéo tay nó ra, định bụng xỉ vả cho nó một...