CHƯƠNG XXVI : NỔI LÒNG
Sân bay hôm nay khá vắng, cô gái kéo chiếc valy màu đỏ nhẹ nhàng ngồi xuống băng ghế. Đôi mắt buồn của cô nhìn xa xăm vô định, cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp được anh.
***
Sáng nay tôi đã có một buổi trình diễn thời trang lớn tại Hà Nội. Show diễn rất thành công và hiện giờ cả đòan chúng tôi đang ăn mừng tại một họp đêm. Đối với một người mẫu mới nổi như tôi thì có lẽ đây là một thắng lợi rất hòanh tráng.
Lắc lư theo điệu nhạc mãi cũng chán, tôi bắt đầu ngắm mọi người nhảy. Tôi cứ vô tư vừa nhấp rượu vừa đung đưa mà ko biết rằng có một chàng trai đang nhìn mình.
" - Hi, chào em, anh ngồi đây được ko ?
- Vâng, anh cứ tự nhiên !
- Em là người miền Nam àh ?
- Vâng ạ, em ở Sài Gòn
- Ôi ! Trùng hợp ghê, anh cũng ở Sài Gòn đây. "
Một chàng trai tuấn tú, bắt tín hiệu khá nhanh tôi biết anh chàng này đang vờ làm quen. Anh ta chính là Trí, con trai tập đòan ô tô Minh Trí nổi tiếng ở Sài Gòn.
Trò chuyện được một lúc, tôi phát hiện ra anh ta rất cuốn hút và rất duyên. Chúng tôi khá là hợp gu. Tôi có vẻ đã được lọt vào mắt xanh của Trí. Ngay đêm đó, chúng tôi đã trao đổi số điện thọai cho nhau.
Ban đầu, tôi đến với anh ta thực sự chỉ vì tên tuổi của tôi cần được đánh bóng bởi các đại gia, nhưng dần dần tôi
đã bị vẻ sành đời, tính cách dễ thương chiều chuộng của anh ta thu phục. Lúc nào anh ta cũng quan tâm tôi, một cách rất chân thành ko hề giả tạo.
Tôi bắt đầu yêu Trí, rất thật lòng. Tôi trao tất cả mình có cho Trí mà ko hề e ngại.
Nhưng rồi cuối cùng tôi nhận ra một sự thật phũ phàng. Tôi cũng như bao cô gái khác, như bao cô gái mà anh đã từng yêu. Như một con ốc cho anh bắt, ăn thịt và cuối cùng là đổ đi như một đống phế thải.
Tôi đã tìm mọi cách để níu kéo anh trở lại nhưng tất cả đều dường như vô dụng. Và rồi anh biến mất, rất nhanh như khi anh đến. Một thời gian rất lâu tôi đã ko thể liên lạc được với anh. Tôi cứ tưởng chúng tôi chỉ có thế, chỉ dừng lại ở thứ tình yêu trao đổi qua lại, rồi sẽ đường ai nấy đi, ko ràng buột cuộc đời của nhau.
Nhưng đúng là ông trời có mắt. Sau bao nhiêu tháng ngày mong nhớ, cuối cùng tôi cũng đã gặp được anh. Tình yêu bao ngày tưởng chừng như đã mất lại bùng lên, dữ dội hơn trước. Tôi yêu anh đắm say, dù tôi biết trái tim anh đang hướng về người con gái khác. Tôi luôn mong với tình yêu cháy bỏng và sự quan tâm chân thành của mình sẽ mang anh quay về với tôi.
Nhưng hình như tôi đã lầm, anh đã quá yêu con bé đó. Anh yêu nó đến nỗi anh nhẫn tâm hắt hủi tôi, một lần nữa. Đau đớn, tuyệt vọng, tôi đã van xin anh, chỉ cần anh đến bên tôi, chỉ cần mỗi ngày được thấy anh, được nghe anh nói cười, dù là miễn cưỡng tôi cũng hài lòng. Nhưng anh đã ko động lòng, anh vẫn quay lưng bước đi. Anh đâu biết rằng tôi đau đớn đến mức nào. Anh đâu nghe được tiếng trái tim tôi vỡ vụng thành từng mảnh.