Sẽ mãi bên nhau – chương 3
Nguyên vừa bước vào lớp thì tất cả mọi người cùng nhìn Nguyên rồi nhìn ra phía sau Nguyên như tìm kiếm điều gì đó.
- Ủa? Nguyệt đâu, Nguyên?
- Chết rồi, Nguyệt nghỉ học hả? – tiếng Trúc, lớp phó học tập hoảng hốt.
- Không. Lúc nãy Nguyên và Nguyệt gặp Nga, Nga nói thầy chủ nhiệm tìm Nguyệt nên Nguyệt lên phòng giáo viên rồi.
- Ôi may quá. – Trúc thở ra. _ Tưởng Nguyệt nghỉ thì Trúc cũng không biết phải làm sao luôn.
- Có vụ gì mà nhìn mặt mọi người nghiêm trọng quá vậy? – Nguyên cau mày ngạc nhiên.
- Thì lại cái vụ hôm cắm trại thôi. Minh và Tùng lớp mình vẫn bị mấy thầy nghi dính vào vụ ẩu đả hôm ấy. Thầy muốn gọi Nguyệt lên để xác minh lại ấy mà.
- Mệt ghê vậy đó. Sao mấy thầy không chịu tin tụi mình chứ? – Trúc than thở – Cứ bị mấy đứa lớp khác dè chừng mình thấy oải quá.
- Nhưng hôm đó, quả thật Minh và Tùng vắng mặt mà. – Một giọng nói vang lên làm tất cả cùng quay đầu nhìn lại. Tiến đang lau bảng giật mình:
- Mình chỉ nói vậy thôi. Không có ý gì đâu.
Tiến là học sinh mới chuyển vào lớp Nguyên tháng trước cùng cô em gái sinh đôi. Không hiểu sao Nguyên ưa không nỗi cái bản mặt của Tiến. Có lẽ là cái cách Tiến coi thường mọi người, luôn có vẻ chê mọi người là nhà quê nên Nguyên có ác cảm chăng?
- Mà sao mọi người đều nghĩ Nguyên và Nguyệt đi chung với nhau vậy? – Tiến vừa quay lại công việc lau bảng của mình, vừa nói – Đến như mình và Tiên là anh em sinh đôi mà có ohải lúc nào cũng đi chung với nhau đâu.
- Mày mới vào lớp nên chưa biết đó thôi. – Bảo cười cười – Nguyên và Nguyệt là hai cái bóng của nhau mà.
- Hai người thân nhau đến vậy à? – Tiến ngạc nhiên nhìn Nguyên – Hay hai người…?
- Tiến đừng có suy đoán lung tung – Bạch nói nhẹ – Nguyên và Nguyệt chỉ là bạn thân thôi phải không Nguyên?
Nguyên nhùn vai không trả lời, ngồi vào chỗ của mình.
- Vậy là Nguyệt vẫn chưa có ai phải không? – Tiến nói – Và tui còn có cơ hội.
Nguyên thản nhiên gục đầu lên bàn như không nghe thấy gì?
Bảo cùng mấy thằng trong lớp liếc nhìn Nguyên rồi cười khẽ:
- Chừng nào mày có tự tin thắng được hot boy của trường thì hãy nghĩ tới chuyện hy vọng.
- Tao không tin tao lại thua Nguyên. – Tiến tự tin – Biết đâu, tao mới là mẫu người Nguyệt thích thì sao?
Mấy thằng nhìn nhau cười thầm. Chỉ sợ chưa kịp làm gì thì đã bị Nguyên xử đẹp rồi thôi. Nguyệt có một tòa thành vững chắc mà. Chưa công được thành đã lớn miệng. Hiazzz, thật đáng thương.
- Nguyên – Bóng người con gái tiến lại chỗ Nguyên – Sao hôm nay Nguyên đi học trễ vậy? Làm Tiên chờ Nguyên mãi.
- Tại sao Tiên lại phải chờ Nguyên chứ? – Nguyên cười nhẹ.
- Vì Tiên nhớ Nguyên chứ sao nữa? Từ lần đầ gặp mặt Tiên đã nói Tiên thích Nguyên rồi mà.
- Được người đẹp như Tiên để ý, Nguyên thật vinh hạnh – Nguyên múa mỏ.
Nhìn Tiên õng ẹo cạnh Nguyên, nhiều tiếng xì xầm vang lên:
- Hai anh em nhà này thật không biết xấu hổ? Dày mặt bám theo cả Nguyên và Nguyệt kìa.
- Nguyên thì tao không biết, chứ Nguyệt thì, thất bại chắc rồi.
- Không biết Tiên sẽ cầm cự được mấy ngày đây? Hết người tấn công hay sao mà lại chọn “Sát Thủ” của lớp mình vậy?
- Xem ra sắp có nhiều trò vui để xem rồi ta.
Đang chú ý tập trung vào nói chuyện với Tiên nhưng ngay khi Nguyệt vừa bước vào lớp là Nguyên liền đứng dậy đi ra chỗ Nguyệt làm Tiên chưng hửng.
Nguyệt bước vào cùng Minh và Tùng làm mọi người cùng nhìn ra.
- Sao rồi Nguyệt? – Trúc hồi hộp hỏi.
Nguyệt cười nhẹ:
- Sáng nay, người nhà của sản phụ mà Minh và Tùng giúp đưa vào bệnh viện đã đến gặp nhà trường để cám ơn. Hôm đó, Minh và Tùng đã làm rơi thẻ học sinh nên họ mới biết. Nhà trường xin lỗi lớp mình và tuyên dương Minh và Tùng đó nha.
Nhiều tiếng thở phào vang lên cùng với những nụ cười rạng rỡ.
- Hai thằng quỷ này. – Bảo vỗ vai Minh và Tùng – Vậy mà giấu biến luôn. Nói ra từ đầu có phải khỏe không hả?
- Đúng đó. Giờ thì thành anh hùng rồi ha.
- Còn được tuyên dương trước toàn trường nữa chứ?
Nguyệt khẽ chống tay xuống bàn có vẻ mệt mỏi. Nguyên khẽ đứng sau lưng Nguyệt, làm chỗ dựa cho Nguyệt.
- Thế nào rồi?
- Không sao. – Nguyệt lắc đầu. – Nguyệt ổn mà.
Nguyên lo lắng nhìn Nguyệt nhưng không nói thêm gì. Nguyên biết trong mấy ngày nay tâm tính Nguyệt rất thất thường. Hỏi lắm khéo Nguyệt sùng tiết lên thì mệt lắm.
Nguyên đi cùng Nguyệt về chỗ ngồi của mình rồi Nguyên đi qua chỗ của một cô bạn khác ngồi ở gần bàn đầu:
- Hà ơi. Cho Nguyên mượn chai nước được không?
- Cứ lấy tự nhiên. – Hà vui vẻ.
- Cám ơn Hà nha. – Nguyên cười thật nhẹ rồi cầm lấy chai nước về chỗ ngồi.
Tiên nhanh nhẹn bước lại chỗ Nguyên với chai nước ngọt trên tay:
- Uống cái này nè Nguyên.
- Cám ơn Tiên nhưng Nguyên có nước đây rồi.
Lời từ chối của Nguyên làm Tiên thoáng xụ mặt.
Nhìn Nguyệt ôm bụng nhăn nhó, Nguyên với tay mở cặp lấy ra vài viên thuốc
- Nguyệt nè. – Nguyên khẽ gọi Nguyệt rồi đưa cho Nguyệt chai nước cùng vài viên thuốc mình vừa lấy ra.
- Kiểm tra xong,
Nguyên xin phép đưa Nguyệt về nha. – Nguyên khẽ nói.
- Không cần đâu mà. – Nguyệt nói khẽ – uống thuốc rồi, Nguyệt sẽ ổn thôi.
- Nguyệt ốm hả? – Tiến hỏi với giọng quan tâm.
- Không. Cám ơn Tiến. – Nguyệt vừa dứt lời thì trống vào lớp vang lên ròn rã. Tiến bức bối bước về chỗ ngồi vì chưa kịp chứng tỏ cho Nguyệt thấy Tiến rất quan tâm tới Nguyệt.
Nguyệt nhăn nhó ngồi ôm bụng. Sao hôm nay, nó hành Nguyệt dữ vậy nè trời. Đau không chịu nổi. Mọi lần cũng có đau nhưng đau đến mức độ này. Lúc nãy, Nguyệt cũng đã uống thuốc rồi, chỉ dịu lại mọi lúc rồi lại đau thêm.
- Nguyệt sao vậy? – Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên là Tiến liền đến chỗ Nguyệt.
- Không sao cả mà. – Nguyệt cố dịu giọng.
- Tiến thấy sắc mặt Nguyệt kém lắm, Nguyệt ốm à?
- Nguyệt thật sự không sao mà. – Nguyệt cố nói.
- Hay để Tiến đưa Nguyệt xuống phòng y tế nha. Xuống đó nằm cho khỏe Nguyệt à.
- Nguyệt đã nói là Nguyệt không sao? Tiến làm ơn để Nguyệt yên có được không? – Nguyệt tức tối quát lên làm Tiến chưng hửng còn mọi người quay lại nhìn Nguyệt.
Nguyên vừa bước vào lớp với sấp bài kiểm tra trên tay liền đưa cho Trúc rồi bước lại chỗ Nguyệt.
- Nguyệt à. – Nguyên khẽ gọi.
- Nguyên bảo Tiến đi chỗ khác giùm Nguyệt đi. Phiền quá. – Nguyệt cáu bẳn.
- Tiến chỉ quan tâm tới Nguyệt thôi mà. – Tiến nói nhẹ nhàng.
Nguyệt định nói gì đó, nhưng Nguyên đã ấn Nguyệt ngồi xuống. Nguyên nhìn Tiến:
- Tiến cũng thấy Nguyệt đang không khỏe mà sao Tiến cứ làm phiền Nguyệt vậy?
- Tiến chỉ muốn đưa Nguyệt xuống phòng y tế thôi. – Tiến nhìn Nguyên có vẻ đối đầu – Nguyệt mệt thì xuống đó nằm nghỉ sẽ tốt hơn.
- Nguyệt tự biết cách phải làm sao là tốt cho mình. – Nguyệt nói – Cám ơn Tiến đã quan tâm.
- Tiến nghe Nguyệt nói rồi đó. Nguyệt tự biết sức khoẻ bản thân. Nếu thật sự Tiến quan tâm tới Nguyệt thì hãy để cho Nguyệt yên tĩnh nghỉ ngơi thì tốt hơn đó. – Nguyên nói nhẹ nhưng giọng nói có phần kiên quyết và đe dọa.
- Thì thôi. – Tiến làu bàu.
- Vậy mới nói. – Trức cầm ba bài kiểm tra tiến lại. – Đâu phải cứ làm chộn rộn lên mới tốt đâu. Bài kiểm tra của Tiến nè.
Tiến nhìn vào con điểm 8 mà mỉm cười tự mãn. Cô đã nói đó là để kiểm tra khó và lớp chỉ có vài người đạt điểm trên 8. Mình phải tự khen mình thôi.
- Của Nguyên và Nguyệt nè. – Trúc đặt hai bài kiểm tra xuống bàn – Hết giận chưa Nguyệt?
- Mình có giận gì ai đâu. – Nguyệt khẽ nói.
Trúc cười nhẹ. Xưa nay Nguyệt vốn rất hòa nhã, rất ít khi nổi giận với bất jỳ ai. Học chung với Nguyệt ba năm, Trúc mới chỉ thấy Nguyệt nổi giận ba lần. Anh chàng Tiến này, chưa gì đã chọc Nguyệt khùng lên, kể ra cũng hay thật đó. Nhưng cái kiểu hỏi thăm như làm loạn đó, gặp ai cũng bực chứ đừng nói người đang mệt mỏi như Nguyệt. Đúng là lũ con trai, họ đâu biết một tháng con gái đều có vài ngay bất thường đâu cơ chứ?
- Mày mấy điểm Nguyên? – Minh ngồi xuống đối diện Nguyên – Sao tao làm tốt lắm mà chỉ có 7 điểm vậy nè.
Nguyên khẽ suỵt nhẹ. Minh nhìn lại thì thấy Nguyệt đang ngủ thiếp đi trên vai Nguyên. Đã nhiều lần chứng kiến chuyện này nên với cái lớp này, đây là chuyện bình thường ở huyện. Nguyệt là lớp trưởng kiêm luôn phó bí thư ( Mà nói thật ra thì Nguyệt không khác gì bí thư vì trăm sự bí thư Nguyên đều tin cậy giao cho Nguyệt cả) nên Nguyệt phải làm rất nhiều công tác cho lớp và trường. Là người chứ có phải là máy đâu nên cũng có lúc mệt mỏi, những lúc đó đều có Nguyên làm chỗ dựa cho Nguyệt nghỉ ngơi. Lúc đầu thì cũng kinh ngạc rồi xì xào nhưng riết thành quen. Cả lớp cố giảm âm lượng nói chuyện và cười đùa, chỉ có Tiến và Tiên là cau mày tức tối.
Minh lật bài kiểm tra của Nguyên và Nguyệt lên, Bảo nhìn vào cười khi:
- Lại hòa rồi.
- Hai người này là quái vật mà. – Trúc nói – Đề khó vậy cũng ẵm con 10 nhẹ không. Cả khối mình chỉ có hai con 10 duy nhất đó thôi.
Tiến vội giấu bài kiểm tra ra sau lưng. Mới rồi Tiến còn định khoe với Nguyệt nữa chứ? Suýt nữa thì quê độ.
Bạch nhìn Nguyên khẽ hỏi:
- Bộ tối qua Nguyệt thức khuya lắm hả Nguyên?
- Ừ. Nguyệt phải viết cho xong chương trình và lời dẫn cho hội diễn hôm thứ bảy. 15 tiết mục văn nghệ, 5 màn diễn thời trang, 3 màn múa vỏ và 2 tiệt mục tổng hợp. Đoàn trường nghĩ Nguyệt là thánh hay sao mà mãi tối qua mới qua mhà ném cho Nguyệt, chiều này đã đòi có ngay. Nguyên đã lãnh giúp phân nữa mà còn phải đến 2h sáng mới xong.
- Vì ai cũng nghĩ Nguyên và Nguyệt là superman chứ sao? – Hà cười nhẹ.
- Kiểm tra xong rồi. Hay Nguyên đưa Nguyệt về đi. – Trúc nhẹ nói – tụi mình nói với cô cho. Ai chứ Nguyệt thì dễ mà.
- Nếu Nguyên nói được Nguyệt thì đã tốt rồi. – Nguyên thở dài lấy chiếc áo len trong bàn ra, Trúc cầm lấy choàng qua vai Nguyệt. – Nguyệt sai khiến được Nguyên chứ Nguyên thì đầu hàng.
- Đã bảo là Nguyên bị Nguyệt át vía mà.
Nhiều tiếng cười vang lên khe khẽ.
- Có Nguyệt trong lớp không vậy mấy đứa?
Cả đám quay đầu nhìn ra thì thấy chị phó bí thư đoàn trường đang đứng ở cửa lớp.
- Mấy đứa làm chị thấy mình giồng siêu sao ghê, xuất hiện là bao người chiêm ngưỡng. – Chị phó bí thư khúc khích. – Cho chị gặp Nguyệt tí.
- Không được rồi chị ơi. Hôm nay Nguyệt mệt nên đang tranh thủ ngủ rồi.
- Chết rồi. – Chị phó bí thư la nhỏ – Giờ chị phải đi họp để hoàn thành chương trình cho hội diễn mà bản chương trình tổng quát Nguyệt đang giữ mà.
- Nguyên. Nguyên biết Nguyệt để đâu thì lấ giùm chị.
- Nguyệt để trong cặp Nguyệt ấy. Để em lấy cho chị, nhưng mà lần sau chị có muồn nhờ Nguyệt làm gì thì giao sớm sớm nha. Chứ cứ kiểu nước tới chân này thì…
- Tại nhỏ dẫn chương trình rút lui giữa chừng ấy mà. Giá như Nguyệt gật đầu giúp chị từ trước thì đỡ biết mấy. Tìm đâu chất giọng ngọt ngào như của Nguyệt chứ?
Nguyên chưa kịp với tay lấy cặp của Nguyệt thì Tiến đã nhanh tay giựt lấy, không ngờ vì quá gấp gáp mà nguyên cái cặp đập vào tay Nguyệt. Nguyệt bật dậy rồi nhìn Tiến cầm cặp của mình.
- Tiến làm cái gì vậy? Ai cho Tiến lấy cặp của Nguyệt.
Tiến bối rối để lại chiếc cặp lên bàn.
- Chị Loan tới lấy đồ, Tiến chỉ định…
- Nguyệt không nhờ. – Nguyệt quát – Sao Tiến có thể cho mình cái quyền tự tiện như vậ chứ?
Rồi, xong phim. Mấy thằng nhìn nhau khẽ nói. Tiến đã chính thức bị loại khỏi vòng chiến. Người gì đâu mà chỉ trong hai tiếng đồng hồ chọc Nguyệt nổi khùng đến hai lần liên tiếp. Hết cơ hội.
- Tiến không lấy thì Nguyên cũng lấy thôi mà. – Tiến khẽ nói.
- Đó là chuyện của Nguyệt. – Nguyệt lạnh giọng – Sau này, hy vọng Tiến đừng tự tiện như vậy nữa.
Nguyên thản nhiên mở cặp Nguyệt lấy ra một sấp giấy đưa cho chị phó bí thư trước mắt Tiến.
- Cám ơn hai đứa nha. – chị phó bí thư cười tươi – Chị sẽ ưu tiên cho tiết mục của lớp mình diễn đầu cho thoải mái ăn chơi ha. À, Tiến nè. Em đừng so sánh mình với Nguyên. Nguyên với Nguyệt là cái bóng của nhau mà. Thôi chị đi nha.
Nói rồi, chị phó bí thư lao đi đột ngột cũng như khi đến.
Nguyên kéo Nguyệt ngồi xuống, vờ lấy tay quạt trước mắt Nguyệt.
- Hạ hỏa, hạ hỏa. Là tại Nguyên không tốt. Nguyên không nhanh tay bằng người ta, làm mất giấc ngủ của Nguyệt còn chọc giận Nguyệt. Nguyên xin lỗi.
Nhìn Nguyên vừa nói vừa cười toe toét làm Nguyệt đang giận cũng phì cười. Mọi người cũng cười theo rồi lục tục kéo nhau về chỗ khi tiếng trống lại vang lên một lần nữa.
Ngồi vào chỗ của mình, Tiến hậm hực.
- Cái thằng kỳ đà cản mũi đó.lúc nào cũng ké kè bên Nguyệt như hình với bóng thì ai còn có cơ hội chứ? Anh không tin anh không bằng được hắn.
- Anh thích con nhỏ đó thật à?
- Nguyệt nhìn rất dễ thương. Vài năm nữa sẽ là mỹ nhân đó. Hơn nữa anh nghe nói Nguyệt là tảng băng ngàn năm. Nếu phá được băng không phải anh mày sẽ nổi tiếng lắm ư?
- Vậy thì em sẽ giúp anh tách Nguyên ra khỉ con nhỏ đó. Em không thích nó cứ ở bên Nguyên như vậy.
- Mày thích thằng đó. Anh không thích.
- Em cũng không thích nhỏ đó. Anh có muốn em giúp không?
Tiến suy nghĩ rồi quay nhìn Tiên:
- Chắc chứ?
- Anh nghĩ em sẽ không chinh phục được Nguyên sao?
- Anh tin mày đó.
- Được rồi. Nhưng nói trước, em không thích nhỏ đó là chị dâu em đâu.
- Anh mày chịu bị trói buộc sớm vậy ư? Anh chỉ muốn chinh phục cho mấy thằng kia sáng mắt ra thôi, cả lũ hèn, chỉ một đứa con gái cũng đầu hàng.
Tiến và Tiên cùng cười đắc chí.
***
*****
Nhìn Nguyệt trong tà áo dài màu hồng phấn đứng trước ổng trường, Tiến bước lại:
- Trễ rồi, Nguyệt còn chưa về à?
Nguyệt quay nhìn Tiến, cười nhẹ:
- Tiến cũng chưa về mà.
- Vừa mới kết thúc tiết mục cuối cùng mà. – Tiến nói rồi nhìn Nguyệt chăm chú – Hôm nay nhìn Nguyệt rất dễ thương.
- Cám ơn Tiến đã quá khen. – Nguyệt chỉ khẽ nói.
- Tiến không ngờ Nguyệt lại dẫn chương trình hay như vậy? Đã bao giờ Nguyệt nghĩ mình sẽ đi vào con đường này chưa?
- Nguyệt chỉ làm giúp bên đoàn một bữa thôi. – Nguyệt lắc đầu.
Không biết nói gì hơn, Tiến im lặng nhìn Nguyệt. Thấy Nguyệt quay nhìn vào trong sân trường, Tiến khẽ hỏi:
- Nguyệt chờ ai à?
- Nguyệt đang chờ Nguyên. Không biết sao chưa thấy Nguyên ra nữa.
- Lúc nãy Tiến thấy Nguyên đi với Tiên. Con bé nói, Nguyên sẽ đưa con bé về. Xem ra Nguyên và Tiên sẽ tiến xa đây.
Nguyệt chỉ cười thật nhẹ không nói gì.
- Để Tiến đưa Nguyệt về nhà. Trễ rồi đó.
- Thôi, Nguyệt không làm phiền Tiến đâu. – Nguyệt lắc đầu.
- Gần 10h rồi. Con gái đi một mình không hay đâu, để Tiến đưa Nguyệt về. Bạn bè giúp nhau thôi mà, Nguyệt ngại gì chứ.
- Không cần đâu, Tiến cứ về trước đi.
Tiến chưa kịp thuyết phục Nguyệt thêm thì một chiếc áo len choang qua vai Nguyệt cùng một giọng nói quen thuộc cằn nhằn:
- Lúc nào cũng vậy hết cả. Không biết lạnh là gì hả? Sao lại đứng đây? Làm Nguyên vào tận hậu trường kiếm muốn chết. May anh Tuấn thấy Nguyệt về rồi chứ không Nguyên cũng không biết làm sao nữa.
- Đã hẹn là chờ ở đây mà. – Nguyệt cười – Mới múa vài đường võ đã quên hết rồi hả?
- Trong đó, đang mở tiệc mừng hội diễn thành công mà. – Nguyên cười – Không tham gia hả?
- Nguyệt mệt lắm, chỉ muốn ăn cái gì đó rồi ngủ một giấc tới sáng thôi. – Nguyệt lắc đầu. – Không biết giờ này quán cô Tuyền còn mở đó.
Nguyên còn chưa kịp trả lời thì đã có người dừng lại canh Nguyên thở gấp
- Nguyên đi nhanh quá vậy, Tiên theo không kịp.
- Tiên nói Tiến chờ Tiên ở cổng sa
u mà, theo Nguyên làm gì? Mà sẵn Tiến ở đây rồi này, đỡ phải chờ ha. – Nguyên thản nhiên nhún vai khi nhìn ra trò mèo của hai người này.
Tiên và Tiến nhìn nhau rồi bối rối im lặng.
Nguyên không nhìn đến hai người, nắm lấy tay Nguyệt.
- Mình về thôi Nguyệt. Đi nhanh không cô Tuyền đóng cửa đó.
- Nguyên đãi Nguyệt hả?
- Coi mắt sáng lên kìa. – Nguyên phì cười.
- Dĩ nhiên, có người mời ăn mà. Ăn chùa ai lại không vui, vừa được ăn ngon vừa tiết kiệm hầu bao. Hình như lầu lắm rồi hai đứa mình không ăn phở ha.
- Mới tuần trước mà lâu gì?
- Với Nguyệt là lâu rồi đó.
Hai người vừa sánh vai bước đi vưa cười noi vui vẻ làm Tiến tức tối quay qua Tiên:
- Sao mày nói sẽ bắt nó chở mày về bằng được.
- Còn anh? – Tiên cũng lớn giọng – Cơ hội đã trong tầm tay còn vụt mất. Vậy mà đòi phá băng cái gì chứ?
Hai anh em nhìn nhau gầm gừ rồi mỗi người đi theo mỗi hướng khác nhau.
***
*****
Nguyên và Nguyệt vừa vào tới võ đường thì một đám trẻ cỡ mười hai mười ba tuổi đã vây lấy hai người:
- Chị Nguyệt.
- Cái lũ này. Chỉ thấy chị Nguyệt mà không thấy anh Nguyên đứng đây hả? – Nguyên vờ la lên.
- Anh Nguyên bị ghét rồi. – một đứa nói – Ai kêu hôm qua anh Nguyên chê em.
- Em nữa, em ghét anh Nguyên rồi. Hôm qua anh Nguyên mắng em.
- Làm sai thì bị chê, bị chỉnh là đúng rồi chứ sao?
- Chị Nguyệt, không có chị, anh Nguyên khó chịu lắm.
- Sao hôm qua chị không đến vậy?
Nguyên vò đầu thằng nhóc:
- Chị Nguyệt mới vắng một bữa mà đã làm ầm ầm lên. Đứa nào dám to gan nghỉ học cả tháng vậy hả? Không xin phép một ai luôn.
- Chị Nguyệt. Anh Nguyên ăn hiếp em nè.
Thằng bé chạy ra nấp sau lưng Nguyệt.
- Thông cảm cho anh Nguyên đi em – Nguyệt khúc khích – Lâu lâu, vắng chị Nguyệt anh Nguyên mới được ra oai.
- Nguyệt cứ được dịp là nói xấu Nguyên ha. – Nguyên vờ trừng mắt.
Lũ trẻ cười khúc khích nhìn hai người.
Tiếng vỗ tay vang lên làm đám trẻ lập tức đứng thành hai hàng. Một người đàn ông có tuổi đứng đối diện với chúng. Tất cả đồng loạt cúi chào:
- Sưphụ.
- Chào mấy đứa. Ngồi xuống.
Tiếng hô vừa dứt. Tất cả cùng đồng loạt ngồi xuống sàn gỗ bóng loáng.
- Lâu quá, con mới thấy sư phụ nha. – Nguyệt bước tới cúi chào người thầy.
- Ủa, hôm nay là giờ của hai đứa hả?
- Dạ không ạ. – Nguyên lắc đầu – Anh Quân và Chị Thúy xin nghỉ một tháng để chuẩn bị đám cưới mà sư phụ. Tụi con chỉ giúp hai anh chị mấy bữa thôi.
- À, thầy quên. Ái chà. Sắp tốn tiền rồi đa.
- Nghe nói hai anh chị đãi tiệc to lắm đó sư phụ. – Nguyệt cười khúc khích
- To thì kệ tụi nó chứ? Tụi nó to mà hầu bao của thầy to không nổi cũng chịu thôi. – người thầy khề khà. – Hôm nay thầy đưa hai học viên mới giới thiệu cho cả lớp đây.