Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 19:46:42 - 28/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#7 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 11:53 » @286137

Sẽ mãi bên nhau – chương 7
- Không có chuyện gì cả? Chỉ là sự lựa chọn của chúng ta đã khác nhau thôi.
- Không phải – Nguyệt hét lên, nước mắt lăn dài trên gò má – Chắc chắn là đã có chuyện gì? Nguyên nói đi.
- Nguyên không thể mãi là bờ tường cho Nguyệt dựa mãi được, Nguyệt phải đi tìm bờ tường cho riêng mình thôi. – Nguyên khẽ nói.
Nguyên không còn muốn ở cạnh Nguyệt nữa ư?
Muốn. – Nguyên gào lên trong lòng – Nguyên muốn ở cạnh Nguyệt đến cuối cuộc đời, nhưng Nguyên không muốn mình chỉ là thói quen của Nguyệt.
- Nguyên nói đi, Nguyên đừng im lặng như vậy?
- Với Nguyệt, Nguyên là gì đây hả Nguyệt? – Nguyên khẽ cúi đầu – Là bạn từ thuở bé ư?
- Không phải. – Nguyệt khẽ lắc đầu.
- Hay là anh trai.
- Không phải mà. – Nguyệt nấc.
- Thấy chưa? Chúng ta đã không còn cần ở bên nhau nữa rồi. – Nguyên rút ra kết luận
Nguyệt nhìn Nguyên rồi cay đắng nói:
- Là Nguyên không muốn ở cạnh tôi nữa đúng không? Nguyên nói đi.
- Không sai. – Nguyên nói – Nguyên không muốn…
- Đủ rồi. – Nguyên hét lên ngắt lời Nguyên – Tôi hiểu rồi. Nguyên không cần nói nữa đâu. Tôi cũng không cần Nguyên ở cạnh tôi nữa. Không có Nguyên tôi cũng không chết.
Nguyệt nói rồi kéo nhanh hành lý đi vào cửa đã được thông báo.
Nguyên chết lặng nhìn Nguyệt. Câu trả lời của Nguyệt đó Nguyên. Không có mày, Nguyên cũng không cần. Mày đã vừa lòng vời câu trả lời đó chưa?
Ván bài, mày đã sớm thua còn cố tìm chút hy vọng làm gì đề nhận được những lời nói này từ Nguyệt. Đau lắm phải không Nguyên.
Nguyên vứt chiếc vé máy bay cùng nơi đến với Nguyệt vào thùng rác, rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
Nguyệt ào ra khỏi phòng chờ, dáo dác tìm Nguyên. ( Anh Nguyên đâu rùi? Chị Nguyệt kiếm kìa?) Nhưng hình ảnh trước mắt làm Nguyệt khựng lại. Nguyên đang đứng cạnh Yến, cô bạn cùng lớp đã theo đuổi Nguyên mấy tháng nay.
Ra đó là lý do Nguyên không còn muốn ở cạnh Nguyệt nữa. Một câu trả lời quá rõ ràng.
Nguyên gạt nước mắt đi lại vào phòng chờ của mình.
Hai chiếc máy bay đi về hai hướng mang theo hai con người cùng những nỗi đau, những kỷ niệm rời xa khỏi nơi họ hằng yêu quý… cho đến ngày… họ gặp lại nhau.
7 năm sau
Khung cảnh sân bay vẫn tấp nập người qua kẻ lại như ngày nào họ tiễn hai đứa con của mình đi xa khỏi vòng tay che chở của họ. Có khác chăng là mái tóc họ đã điểm bạc pha sương và tuổi đời dày thêm theo năm tháng.
Bà Ngân Mỹ nôn nóng nhìn đồng hồ:
- Sao lâu vậy chứ? Chẳng phải nó đã nói là 9h máy bay hạ cánh sao?
- Mẹ ơi – Khánh ôm vai bà Ngân Mỹ – anh hai đã nói là do thời tiết xấu nên máy bau cất cánh trễ 30 phút sao?
Ông Vũ cười nhẹ:
- Mẹ con giờ chỉ còn nhớ thằng con trai yêu quý thôi chứ có nhớ chuyện gì khác đâu.
- Sao lại không nhớ chứ? – Bà Ngân Mỹ khẽ nói – Đã bảy năm trôi qua rồi mà anh, mẹ nào không xót con chứ? Cái thằng con bất hiếu đó, nó đi là đi biền biệt 7 năm ròng rã, điện thoại thư từ thì họa hoằn lắm mới có.
- Có vậy nên mới 25 tuổi, anh hai đã là tổng giám đốc công ty có tiếng ở Úc chứ mẹ.
- Tôi không cần nó thành công mà quên mất gia đình như vậy
.
- Thôi nào em – Ông Vũ ôm vai vợ – Sao anh nghi nó sợ nghe em cám ràm nên trốn biệt không dám về đó.
- Cha con anh chỉ giỏi bênh vực nhau thôi – Bà Ngân Mỹ nguýt chồng.
Khánh nhìn đèn báo rồi reo lên:
- A, máy bay hạ cánh rồi kìa ba mẹ.
Cả gia đình nôn nóng nhìn vào trong, chờ đợi dòng người lũ lượt đi ra. Một lúc lâu sau, dòng người thưa thớt rồi vắng hẳn mà vẫn chưa thấy người họ chờ đợi đâu cả.
- Nó đâu rồi? – Bà Ngân Mỹ ngơ ngác hỏi.
- Anh không biết. Con nó báo là chuyến bay này mà. – ông Vũ lắc đầu – Con thử gọi cho anh hai coi Khánh.
- Trên máy nay đâu có được mở điện thoại đâu bà. – Khánh lắc đầu.
- Cái thằng con bất hiếu – Bà Ngân Mỹ quát – Nó dám cho ba mẹ nó leo cây vậy đó. Mày mà ló mặt về đây coi, mẹ không trừng trị mày thì…
- Mẹ đang mắng gì con vậy?
Tiếng nói trầm ấm vang lên làm cả ba người giật mình nhìn về phía sau. Trước mặt họ là chàng trai trẻ trong bộ comple sang trọng. Gương mặt cùng nụ cười quen thuộc, có khác chăng là nét trẻ con ngày nào đã biến mất thay vào đó là sự trải đời, già dặn theo năm tháng.
- Anh hai – Khánh reo lên rồi lao vào tay Nguyên.
- Cháo nhóc. Lớn quá rồi ha, ra dáng thiếu nữ rồi.
- Anh hai kỳ ghê, người ta lấy chồng đã hai năm, còn thiếu nữ gì nữa. – Khánh dẫu môi.
- Lấy chồng rồi mà còn lóc cha lóc chóc vậy hả?
Khánh chợt kéo tay Nguyên thì thầm:
- Chết anh hai rồi. Mẹ giận lắm đó.
Nguyên đẩy nhẹ Khánh ra nhìn bà Ngân Mỹ:
- Mẹ. Con về mẹ không mừng ư?
- Mừng? Tôi cho anh chục cái roi mấy bây giờ chứ mừng với chả vui – Bà Ngân Mỹ nói với giọng nghèn nghẹn.
- Sợ quá, chắc con bắt máy bay qua lại bên đó quá. Bên đó, không có roi mây của mẹ.
- Đi đi. Đi cho khuất mắt tôi. – Bà Ngân Mỹ quát.
Nguyên cười khì rồi ôm mẹ mình vào vòng tay rộng lớn của mình:
- Làm sao con bỏ mẹ con đi đước chư? Con rất nhớ mẹ. Bảy năm qua con thèm nghe mẹ mắng thèm ăn roi mây của mẹ biết bao nhiêu.
Bà Ngân Mỹ bật khóc, ôm lấy Nguyên:
- Cuối cùng thì con trai mẹ cũng đã trờ về.
- Con xin lỗi, mẹ đã lo lắng cho con nhiều lắm phải không?
Ông Vũ bật cười:
- Cả nhà quên mất ông già này rồi sao?
Nguyên nhìn oông Vũ, chỉ khẽ nói:
- Ba, con đã về.
Ông Vũ khẽ gật đầu hài lòng. Con trai ông đã trưởng thành, đã là một người đàn ông thành đạt, ông còn mong gì hơn nữa chứ?
Khánh nhìn người con gái nãy giờ vẫn đứng lặng yên nhìn Nguyên, khẽ khều Nguyên:
- Anh hai. Anh có quen chị ấy không?
Nguyên quay qua nhìn người con gái, giới thiệu:
- Đây là Tiểu My, con gái người thầy đã giúp dỡ con rất nhiều đó ạ. Tiểu My vừa là đồng nghiệp vừa là bạn gái của con đó ạ.
Nguyên nhìn thẳng vào ba mẹ và Khánh nói rõ ràng.
- Mong cả nhà sẽ giúp dỡ Tiểu My để cô ấy quen dần với gia đình chúng ta.
Nói rồi, Nguyên quay nhìn Tiểu My:
- Đây là ba mẹ và em gái anh đó.
- Con cháo hai bác – Tiểu My lễ phép chào ông Vũ, bà Ngân Mỹ rồi quay qua Khánh – Chào em.
Khánh mím môi quay phắt đi hướng khác còn ông Vũ khẽ nói:
- Chào cháu. Rất vui khi cháu đến làm khách với gia đình chúng ta.
- Con đừng khách sáo. – bà Ngân Mỹ thân thiện – Cứ xem như ở nhà mình nhé.
Khánh mím môi im lặng, nét mặt cô thể hiện sự bất mãn ngấm ngầm.
- Anh không hỏi gì về chị Nguyệt sao anh hai? – Khánh cố ý hỏi
Nguyên thoáng cau mày nhưng vẫn nhẹ nhàng:
- Chị Nguyệt sao rồi?
- Nếu hỏi chỉ để mà hỏi thì đừng hỏi có khi lại tốt hơn đó anh hai.
- Khánh. Con đừng có quậy nữa. – ông Vũ quát.
Khánh ấm ức im lặng. Tiểu My khẽ níu tay Nguyên:
- Hình như em gái anh không thích em – Giọng Tiểu My lo lắng
- Không có đâu – Nguyên cưới trấn an Tiểu My – tính con bé trẻ con nên như vậy đó.
- Thôi. Chúng ta về nhà nào, – Ông Vũ nói – Bộ tính đứng đây mãi hả.
Dừng xe trước cánh cổng quen thuộc bằng gỗ, anh tài xế vội xuống xe mở cổng. Nguyên lặng nhìn vào nhà mình sinh ra và lớn lên. 7 năm xa cách, dường như ngôi nhà vẫn không thay đổi theo thời gian. Tất cả vẫn như xưa, chỉ có lòng người là thay đổi mà thôi.
Vợ chồng ông Tùng cùng Minh đang đứng nơi cửa nôn nóng đi lại trước cửa nhà.
- Sao về trễ vậy? Làm vợ chồng tao lo quá trời hà.
- Máy bay hạ cánh trễ ấy mà, – Ông Vũ cười – Thằng quỷ đó còn bày trò trêu mẹ nó, chả biết lớn ở đâu nữa.
- Thưa ba má, con mới về ạ. – Nguyên vui vẻ. – Con cứ tưởng ba má cũng đi đón con chứ ạ.
- Rảnh quá ha, – Ông Tùng khề khà – Ông bạn già bắt ta ở nhà giữ cửa vì sợ ta nhìn thấy hắn khóc.
- Đừng có ba láp bá xàm nha. – Ông Vũ vờ trừng mắt.
- Trách sao con nó không học theo – Bà Dương chép miệng rồi ôm Nguyên – về là tốt rồi. Từ nay, mẹ con không cần phải khóc vì nhớ con nữa.
- Ta khóc hồi nào hả? Dương đừng có phịa chuyện à nha. – Bà Ngân Mỹ trợn mắt.
- Anh hai. Mừng anh đã về. – Minh vui vẻ.
- Cám ơn, thằng em rể. – Nguyên vui vẻ bá vai Minh – Sao mi có đủ cam đám rước con quỷ con đó về nhà vậy hả?
- Em cũng không biết lúc đó mình nghĩ cái gì nữa. Duyên số kêu thì em phải nghe thôi.
- Nói xấu gí em đó. – Khánh ôm cánh tay Minh nói.
- Có đẹp bao giờ đâu mà lo người ta nói xấu chứ? – Nguyên bật cười.
- Cô gái ấy là… – Minh nhìn Tiểu My dò hỏi.
- À, Tiểu My là bạn gái của anh đó. – Nguyên vui vẻ.
- Bạn gái? – Minh thảng thốt – Anh đã có bạn gái rồi ư?
- Chú mày đã lấy vợ, không lẽ anh ở giá hay sao? – Nguyên bật cười.
Minh thoáng thở dài, Khánh khẽ nắm tay chồng:
- Không biết chị hai sẽ phản ứn gnhư thế nào khi nghe chuyện này nữa.
Ông Tùng và bà Dương thoáng giật mình khi nghe Nguyên giới thiệu như vậy, nhưng hai người vẫn vui vẻ chào đón Tiểu My.
Khi tất cả đã vào nhà, bà Ngân Mỹ ngồi xuống cạnh bà Dương khẽ hỏi:
- Hôm nay Nguyệt có về ăn cơm không vậy Dương?
- Không. – bà Dương lắc đầu – Con bé mới gọi điện về báo phải cùng sếp đi tiếp khách nào đó.
- Sao con bé cứ ôm đồm công việc vào thân vậy chứ? – bà Ngân Mỹ chép miệng.
- Nó thích vậy mà. Kêu về công ty nhà làm cùng Minh thì lắc đầu không chịu. Nhìn nó ngày nào cũng miệt mài, đi sớm về khuya, ăn uông thất thường làm mình xót của ruột. Cứ như nó hành hạ bản thân đêỷ quên đi điều gì đó vậy?
Khánh nghe mẹ nói liền đưa mắt nhìn Nguyên nhưng Nguyên đang nói chuyện cùng ông Tùng và Ông Vũ bên không nghe thấy gì cả. Nhìn Tiểu My, ngồi cạnh Nguyên nói nói cười cười mà Khánh tức muồn chết.
Hai người mẹ cùng thở dài:
- Cứ đâm đầu vào công việc như vậy thì thời gian đâu mà con béquen ai. Rồi còn chồng con nữa chứ? – bà Dương thở ra.
Khánh chợt nói thêm vào với âm lượng như muốn mọi người cùng nghe thấy:
- Chị hai nói chị hai không lấy chồng đâu mẹ.
- Nói bậy đi – Bà Ngân Mỹ quát Khánh – Làm sao nó sống một mình cả đời được chứ?
Thật mà, chị hai nói chị hai không yêu ai và cũng không có ai. Chị hai cũng có dự định riêng cho mình rồi mà mẹ.
Bà Dương khẽ lắc đầu:
- Tính con bé cũng thật lạ. Bao nhiều người theo đuổi, bao nhiêu người xin dạm ngõ, tất cả chỉ nhận lại cái lắc đầu từ chối.
Minh khẽ nhìn Nguyên nhưng Nguyên lại đang nói chuyện với Tiểu My, không quan tâm tới câu chuyện xoay quanh Nguyệt.
- Tại chị hai chưa gặp đúng người đó mẹ. – Minh khẽ trấn an bà Dương – Mẹ đừng lo lăng quá. Chị hai con xinh đẹp lại giỏi giang lo gì không có người thương.
- Đúng đó. Con gái anh sẽ mang về cho chúng ta một chàng rể tài ba mà. – ông Tùng khề khà.
- Gia đình mình vui thật đó. – Tiểu My khẽ khàng nói – Không như nhà con, chỉ có mình con và ba nên nhà lúc nào cũng vắng vẻ.
- Con cứ xem đây như nhà mình đi – Bà Dương khẽ nói.
Khánh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ấm ức bỏ xuống nhà bếp. Cả nhà lắc đầu không hiểu tại sao Khánh lại có thái độ như vậy.
***
*****
Nguyệt vừa ra khỏi cổng công ty thì thấy Minh đã đứng trước cổng.
- Sao lại ở đây vậy nhóc? – Nguyệt khẽ cười hỏi.
- Em không còn là nhóc đâu nha. – Minh vờ nhăn nhó – hôm nay anh Nguyên về nước, chị hai biết mà.
- Dĩ nhiên là biết. Cả mấy ngày nay mẹ làm rộn lên sao không biết được chứ. Nhưng có liên quan gì tới chị đâu. Từ 7 năm nay, chị và Nguyên chỉ là nguòi xa lạ không còn bất kỳ mối quan hệ gì cả.
- Tại sao hai người lại như vậy chứ? Đã từng không có gì chia cắt được hai người cơ mà. – Minh chép miệng than thở.
- Đã từng – Nguyệt khẽ nói lại – khi người ta thay đổi thì tất cả chỉ còn là quá khứ thôi.
Minh thở dài rồi nói:
- Tối nay ba mẹ làm bữa tiệc xum họp gia đình, mẹ kêu em đi đón chị.
- Chị đâu có bắt buộc phải tham gia.
- Chị muốn tránh mặt ư? – Minh nhìn Nguyệt.
- Tại sao chị phải làm như vậy chứ? – Nguyệt lắc đầu.
- Còn không? Trưa nay chị làm gì có khách hàng nào chứ? Chị gạt cả nhà để làm gì? Chị có cần làm như vậy với anh Nguyên không?
- Có nhiều chuyện nhóc không biết lắm – Nguyệt lắc đầu. – So với 7 năm trước. Chị đã có nhiều thay đổi và Nguyên cũng vậy. Đã quá lâu rồi, Nguyên đã không còn là Nguyên chị từng quen biết và chị cũng không còn là Nguyệt của ngày xưa nữa rồi.
- Hai người thật là khó hiểu. – Minh lắc đầu – Lúc thì thân thiết đến không ai chia cắt được, lúc thì cứ như hai người không hề quen biết nhau vậy.
- Có lẽ vì thật ra chị và Nguyên không hiểu nhau như cả hai vẫn nghĩ. – Nguyệt cười.
- Mình về nhà thôi chị hai. Cả nhà đang chờ mình đó.
- Chị biết. Dù sao Nguyên cũng ở cùng nhà mà, có tránh cũng chẳng được mấy bữa.
- Hay thôi đi chị hai. – Minh nhìn Nguyệt đau lòng – Không cần gượng ép mình đâu. Em về nói khéo với ba mẹ cho.
- Không sao đâu. – Nguyệt lắc đầu.
- Nhưng anh Nguyên không về một mình, anh ấy…
- Chị biết rồi. – Nguyệt nén tiếng thở dài.
- Sao chị biết? – Minh ngạc nhiên nhìn Nguyệt.
- Thôi, đừng nói nữa. – Nguyệt ngồi lên xe, nổ máy – về nhà thôi.
Cả nhà cùng hướng mắt nhìn ra khi cửa nhà bật mở, Nguyệt cười khúc khích:
- Thật vui khi mọi người chào đón con như thế này.
- Chị hai – Khánh vui vẻ nháo lại ôm Nguyệt – Sao chị về trễ quá vậy.
- Chị phải làm kiếm sống chứ không phải như cô đâu – Nguyệt khẽ nói với Khánh.
- Anh hai về rồi đó chị hai.
- Vậy à? – Nguyệt nói với vẻ thờ ơ như đang nói về người xa lạ làm tất cả mọi người cố nén tiếng thở dài. – Vậy là có người phụ nhỏ ăn hiếp chồng rồi ha.
- Chị làm như em là “Vũ thê” không bằng. – Khánh nhăn mặt.
Bà Dương kéo Nguyệt ngồi xuống cạnh mình:
- Mệt không con?
- Ngày nào mẹ cũng hỏi con mãi câu này. – Nguyệt cười hiền – Cô
ng việc của con mà mẹ, con biết tự lượng sức mình mà.
- Đừng tham công tiếc việc quá con – bà Ngân Mỹ khẽ nói – Công việc thì làm cả đời, phải chú ý sực khỏe bản thân đó. Con coi con kìa, gầy như cây sậy rồi đó.
- Gầy là “mốt” mà mẹ – Nguyệt cười trêu bà Ngân Mỹ.
- ừ. Cứ ” mốt”đi con. ốm ra đó là không ai lo đâu – bà Ngân Mỹ trừng mắt nhìn Nguyệt.
Nguyệt cười nhẹ. Bảy năm xa nhà, không co1 Nguyên để làm chỗ dựa cho mình. Nguyệt đã tự học cách chăm sóc bản thân mình, học cách tự làm mọi việc. Nguyệt của ngày xưa, Nguyệt lúc nào cũng tin tưởng trông cậy vào Nguyên đã biến mất rồi.
Ông Vũ nhìn Nguyệt khẽ nói:
- Về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con.
- Phải đó. – bà Ngân Mỹ nói – Mẹ với mẹ con làm nhiều món con thích lắm đó.
- Con xin phép.
Nguyệt nói rồi đi qua cánh cửa nhỏ dẫn về nhà mình. Những món Nguyệt thích ư? Đó đã từng là sở thích chung của hai đứa, mỗi bữa ăn luôn dành nhau chí chóe nhưng cuối cùng, Nguyên luôn nhường cho Nguyệt. Nhưng cũng vì thế mà Nguyệt đâm ra ghét những món mình từng yêu thích đó, chỉ vì nó chất chứa những kỷ niệm giờ là nỗi đau của Nguyệt.
Nhìn quan hệ của Nguyên và Nguyệt. Cà nhà thở dài nhìn nhau. Không ai muốn cũng không itn qua hệ của hai đứa lại tệ đến như vậy. Không đứa nào muốn nghe nói về đối phương, thậm chí một câu hỏi thăm xã giao cũng không thể nói thành lời.
Nguyệt thoáng đứng khựng lại khi nhận ra Nguyên đang ngồi trong bàn ăn. Đã 7 năm trôi qua, Nguyên vẫn đang ngồi ở vị trí quen thuộc của ngày xưa nhưng bây giờ…
Ngồi xuống cạnh Minh trong bàn ăn, vô tình Nguyệt lại đối diện với Nguyên.
- Chị hai, chị… – Khánh vụt nói nhưng cũng vụt im bặt. Khánh định nhắc chỗ của chị hai vốn là ở cạnh Nguyên nhưng… tự nhiên, Khánh nghe mắt mình cay cay như muốn khóc.
- Chào. – Nguyệt miễn cưỡng nói với Nguyên.
- Lâu quá không gặp. – Nguyên cũng chỉ nhìn qua Nguyệt cho có lệ rồi lại quay qua nói chuyện với ba mình.
Khánh quay mặt gạt nước mắt vừa rơi trên gò má. Sao anh hai chị hai lại đối xử với nhau như người xa lạ vậy chứ?
- Để con lên gọi Tiểu My, – Nguyên chợt nói – Chắc cô ấy ngủ quên luôn rồi quá.
Không một ai để ý, đôi đũa trên tay Nguyệt run run. Nguyệt vội vàng bỏ đôi đũa xuống bàn, đưa hai bàn tay xuồng dưới, nắm chặt lại dù co nét mặt vẫntỏ vẻ bình thường.
- Em xuống rồi đây. – Tiểu My đi xuống – Con xin lỗi vì đã để cả nhà chờ.
Nguyệt đưa mắt quan sát Tiểu My. Một cô gái xinh đẹp với gương mặt trái xoan, mái tóc cắt ngắn bao quanh khuôn mặt cùng cácch ăn mặc cầu kỳ càng làm Tiểu My thêm cuốn hút.
Nhìn thấy Tiểu My đang nhìn Nguyệt như dò hỏi, Khánh nhanh miệng:
- Đây là chị Nguyệt, chị hai em.
Tiểu My giật mình, quay lại nhìn Nguyên như dò hỏi làm Nguyệt bật cười:
- Tôi là chị gái của Minh, nên Khánh vẫn luôn gọi tôi như vậy.
- Có sao đâu. – Khánh dẩu môi – Từ nhỏ đến giờ em vẫn gọi như vậy mà.
- Thôi nào em, ngồi xuống ăn cơm đi.
Nguyên nhìn Khánh có nét nghiêm khắc:
- Nhỏ cũng coi lại cách gọi của mình đi. Mai mốt anh lấy vợ thì nhỏ sẽ làm sao đây hả?
Hai bàn tay của Nguyệt cànng nắm chặt vào nhau hơn, hai bờ môi thoáng mím chặt. Khánh khẽ nói:
- Kệ anh. Em chỉ có một chị hai duy nhất mà thôi.
- Nhỏ … – Nguyên trừng mắt nhìn Khánh.
- Hai cái đứa này – Ông Vũ quát – Chuyện có gì đâu mà làm to lên vậy hả? Cứ để Khánh gọi như nó muốn đi, có ảnh hưởng gì đâu. Ăn cơ đi.
Khánh ấm ức ngồi xuống. Anh hai thật nhẫn tâm, anh có biết anh đang làm chị hai đau lòng biết bao nhiêu đâu. Anh muốn cắt đứt quan hệ với chị Nguyệt thì thôi đi, chả lẽ anh muốn Khánh cũng phải như anh sao? Liệu có một ngày nào đó, anh cũng không cho chị hai gọi ba mẹ mình là ba mẹ nữa không?
Tiểu My chiếu cái nhìn hiền hòa như an ủi về phía Khánh nhưng Khánh quay phắt đi.
Vì cô ta mà anh hai thay đổi, vì cô ta mà anh hai làm tổ thương chị hai. Khánh ghét cô ta, Khánh sẽ không để cô ta đắc ý đâu.
Bữa cơm trôi qua trong không khí trùng xuống hẳn so với ban đầu. Nguyệt chỉ ăn qua quýt rồi xin phép về phòng. Khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng Nguyệt, là lúc những giọt nước mắt Nguyệt cố kìm nén rơi ra.
Tại sao Nguyên lại tàn nhẫn với Nguyệt như vậy? Chỉ một tiếng gọi của Khánh mà Nguyên cũng muốn thay dổi hay sao?
***
*****
Nguyệt gấp cuốn sách trên tay lại rồi nằm xuống chiếc xích đu đưa mắt nhìn lên hàng cây cao tỏa bóng mát che đi cái nắng chói chang của mặt trời.
Nguyệt lặng im lắng nghe tiếng cười vang vọng lại từ phía hồ, tiếng cười ấy pah lẫn giữa tiếng cười trầm ấm đã từng rất quen thuộc với Nguyệt, cùng với giọng cười lanh lảnh cao vút.
Cười ư? Đã bao lâu rồi Nguyệt không có một nụ cười thật sự rồi. Một năm, không, hai năm. Cũng không, ba năm. Không, từ lâu lắm rồi, từ khi Nguyệt không còn có Nguyên bên cạnh mình, bảy năm.
Hình như cũng bằng ấy thời gian căn biệt thự mất hẳn cái ồn áo, rộn rã vốn có của nó. Không phải Minh và Khánh không nói cười mà hai đứa cách biệt nhau khá xa rồi hai đứa bị cuốn vào việc học hành riêng của mỗi đứa nên rất ít thời gia ở bên nhau, không như Nguyên và Nguyệt ngày ấy. Ngày ấy… sao mà Nguyệt có cảm giác ngày ấy đã quá xa xôi, xa khỏi tầm với của Nguyệt, xa khỏi cuộc đời Nguyệt.
Khánh và Minh hay đùa, dường như tất cả không gian nơi đây đều chất chứa những kỷ niệm riêng của Nguyên và Nguyệt nên hai đứa nó không muốn xâm phạm vào. Kỷ niệm ư? Tất cả đã tan biến vào cái ngày định mệnh cùa bảy năm trước rồi.
Sau ngày đó, Nguyên và Nguyệt như người xa lạ, trốn tránh lẫn nhau. Cái tết đầu tiên, cái hè đầu tiên không ai về thăm nhà. Vừa nghe Nguyệt về nước là Nguyên trả vé máy bay làm Nguyệt đau đớn bật khóc rồi cũng trả vé không về. Những năm sau đó, Nguyên cũng không có ý định về nước. Nguyệt thực sự không hiểu nổi tại sao Nguyên lại có thể tàn nhẫn với Nguyệt như vậy, cứ như 18 năm hai đứa bên nhau không hề tồn tại vậy? Nguyệt giận Nguyên từ đó, hận Nguyên cũng từ đó, quên Nguyên cũng từ đó, rồi không biết từ bao giờ, Nguyệt tập cho mình thói quen xem Nguyên như người xa lạ, tập cho mình bình thản mỗi khi nghe thấy tên Nguyên.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyên, thấy vẻ mặt xa cách Nguyên dùng với Nguyệt, Nguyệt lại đau đớn biết bao nhiêu. Nếu Nguyên dùng gương mặt tươi cười quen thuộc, dùng giọng điệu tưng tửng của mỉnh để trêu Nguyệt, Nguyệt sẽ vờ như chưa từng có bảy năm qua, Nguyệt sẽ lại ở cạnh Nguyên dù phải chia sẻ không gian đó với Tiểu My. Nhưng không, Nguyên đối với Nguyệt chỉ là sự lạnh lùng xa cách mà thôi.
Nguyệt khẽ nhắm mắt, lặng nghe tiếng cười phá tan đi chút kỷ niệm còn lại trong lòng Nguyệt. Làn gió khẽ thổi qua như chia aẻ nỗi buồn trong lòng Nguyệt và ru Nguyệt vào giấc ngủ giữa trưa hè.
Nguyên quay lưng định bước trở ra khi nhận ra bóng dáng nhỏ bé nằm trên xích đu. Sau một hồi bơi lội chán chê trong hồ, Tiểu My đòi Nguyên dẫn đi mua sắm. Tiểu My rất thích mua sắm dù đồ cô mua về chỉ xài một vài lần thậm chí là không xài tới. Không như… Nguyên lắc đầu. Đã bao nhiêu năm rồi Nguyên vẫ chưa bỏ được thói quen đó, thói quen so sánh bất kỳ người con gái nào Nguyên quen với Nguyệt.
Rất nhiều người con gái đến với Nguyên rồi lại ra đi. Mỗi người họ đều có những điểm khác nhau nhưng rồi Nguyên cũng tìm ra nét khác biệt của họ với Nguyệt.
Rồi Tiểu My xuất hiện trong cuộc sống của Nguyên. Tiểu My là con gái người thấy Nguyên rất tôn trọng, thầy rất yêu quý Tiểu My nên khi Tiểu My vào học cùng trường, thầy đã nhờ Nguyên chăm sóc cho Tiểu My. Cứ thế, Tiểu My dần chiếm lĩnh cuộc sống Nguyên. Cũng trong khoảng thời gian đó, Nguyên tạo cho mình thói quen lãng quên Nguyệt vào tận cùng ký ức của mình, lãng quên hoàn toàn.
Gặp lại Nguyệt, Nguyên trở thành người xa lạ đối với Nguyệt. Nguyên nhận ra, không chỉ mình mà cả Nguyệt cũng quên những chuyện ngày xưa. Quên hay nó vốn đã không quan trọng với Nguyệt như Nguyên tưởng, như ngày xưa, Nguyên đã lầm tưởng một lần?
Đã không còn quan trọng nữa rồi. Nguyên và Nguyệt đã đi trên hai con đường khác nhau, hai con đường song song không tìm ra giao điểm.
Tiếng gọi của Tiểu My vang lên khiến Nguyệt giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Nguyên vội vàng đi về phía phát ra tiếng gọi sau khi lấy tấm chăn mỏng đắp cho Nguyệt. quả là thói quen khó bỏ mà.
Nguyệt thức giấc sau một giấc ngủ dài. Nhìn chiếc chăn được đắp trên người mình, những kỷ niệm xưa tưởng quên lại ùa về.
Khẽ lắc đầu, Nguyệt lẩm bẩm:
- Nhớ làm gì chứ? Kỷ niệm còn mà người đã mất thì còn ý nghĩa gì đầu? hãy để quá khứ ngủ yên thì hơn.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2128/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-6.html#p286137

Quay về Thơ, truyện ngắn