Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 23:21:37 - 25/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#8 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 12:13 » @286146

Sẽ mãi bên nhau – chương 8
Nguyệt nhìn vị tổng giám đốc cũng là người thầy của mình đang thu dọn giấy tờ với nét mặt buồn hiu:
- Sao buồn vậy Nguyệt? chuyện này chúng ta đã biết trước khi quay về đây mà.
- Nhưng mới chỉ hơn tháng, con tưởng thầy… – Nguyệt khẽ nói.
- Đúng là theo kế hoạch thầy sẽ thay thế vị trí này khoảng nửa năm để người thay thế thật sự có thời gian thu xếp mọi việc. nhưng chỉ trong một tháng, người đó đã hoàn tất mọi việc. công trình nghiên cứu của thầy cũng không thể bỏ lâu quá, được về sớm thế này thầy cũng thấy yên tâm hơn.
Nhìn Nguyệt như chưa chấp nhận mọi chuyện, ông Peter ra hiệu cho Nguyệt ngồi xuống đối diện với mình:
- Em biết tại sao thầy lại chấp nhận công việc này không?
Nguyệt im lặng không nói:
- Cả hai chúng ta đều rõ mà Nguyệt. ngoài việc đó, thì thầy nhận ra, nếu không cho em một lý do, em sẽ không có cách quay về Việt Nam, quê hương em. ở đây, em có người thân, có bạn bè, có những người quan trọng với em. Nếu em cứ ở lại Mỹ, em sẽ cứ tự nhốt mình trong thế giới của riêng em và sẽ có ngày em không chịu đựng được nữa. thầy rất sợ nhìn thấy cô học trò của thầy gục ngã.
Nguyệt cúi đầu. ông Peter nhìn thấy hai bàn tay Nguyệt đang nắm chặt vào nhau, đó là biểu hiện khi Nguyệt cảm thấy bối rối hay bị bóc trần suy nghĩ. Đó cũng là cách Nguyệt kềm chế tâm trạng của mình.
- Nguyệt à? Em là một cô gái xinh đẹp, em cũng là người rất thông minh. Nếu muốn, em sẽ dễ dàng tìm một người đàn ông cho riêng mình. nhưng em đã tự khóa lòng mình lại. thầy biết, chiếc chìa khóa để mở cánh cửa trái tim em chỉ có ở nơi này.
Nguyệt buồn rầu, lắc đầu:
- Đã quá muộn rồi thầy ơi. Nếu thạt sự có chiếc chìa khóa đó thì nó đã thuộc về người khác, mở ra một cánh cửa khác mất
rồi.
- Chỉ là muộn khi em chưa bao giờ thử dành lấy. tự em đã buông tay trước, đừng nói là muộn.
- Em chưa bao giờ là người buông tay trước cả. – Nguyệt đau đớn.
- Em luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, em khép mình lại, giấu đi những suy nghĩ trong lòng mình, chính điều đó đã làm em bỏ lở rất nhiều cơ hội đó Nguyệt.
- Em chưa bao giờ có một cơ hội lấy gì mà mất hả thầy. – Nguyệt cười khổ.
Không khí chợt trở nên u ám. Như không chịu được nổi buồn của Nguyệt, ông Peter chuyển sang chuyện khác:
- Ngày mai, thầy sẽ về nước, cũng ngày mai, vị tổng giám đốc mới sẽ tới nhận công việc. em sẽ tiếp tục làm trợ lý cho người này.
- Em hiểu mà thầy.
Ông Petet cầm lấy tay Nguyệt:
- Nguyệt à. Từ lần đầu gặp em ở cổng trường, rồi sau đó em trở thành học trò của thầy, thầy đã luôn xem em như đứa con gái thứ hai của thầy. em chính la cô học trò xuất sắc nhất của thầy và thầy luôn tự hào về em.
- Em sẽ rất nhớ thầy cô và bé Anna.
- Hãy thường xuyên gọi điện cho thầy cô nhà. – ông Peter vỗ tay Nguyệt như an ủi – Còn nữa, khi nào ổ kháo trong lòng em được mở em phải cùng chiếc chìa khóa đó sang trình diện thầy cô đó nha.
- Vâng ạ. – Nguyệt nói với giọng nghèn nghẹn.
- Đừng khóc. Em làm thầy đi không nổi mất – Ông Peter đùa.
Nguyệt khẽ gạt nước mắt cố cười cho người thầy của mình vui lòng.
Nguyệt vừa về đến nhà thì thấy Nguyên và Khánh cũng vừa về tời. hình như hai anh em vừa đi chợ về. Khánh nhìn thấy Nguyệt định chạy tới chỗ Nguyệt nhưng bị Nguyên giữ lại.
Nụ cười chưa kịp hiện lên trên môi Nguyệt đã biến mất cùng cái nhìn sững sờ. Nguyệt quay người đi thẳng lên phòng mình, hai hàng nước mắt làm gò má Nguyệt ướt đẫm.
Giờ đây, đến Khánh, Nguyên cũng cũng ngăn không cho tiếp xúc với Nguyệt hay sao? Nguyên nghĩ Nguyên là ai chứ? Là anh trai thì có quyền làm như vậy hay sao? Nguyên đã quên, Nguyệt cũng là chị cua 3kn bao nhiêu năm nay sao? Nguyệt đã làm gì để Nguyên đối xứ với Nguyệt như vậy. Nguyệt ghét Nguyên, ghét, ghét, ghét…
Nguyệt thả người trên giường đấm mạnh tay xuống gối. lúc này mà có cái gì cho Nguyệt đánh thì tốt bao nhiê. Nhưng Nguyệt không muốn đến võ trường hay bất cứ nơi nào có thể. Tất cả chỉ làm Nguyệt nhớ tới những chuyện của hai đứa mà thôi. Ngày trước lúc nào cũng có Nguyên, bây giờ chỉ có một mình chỉ làm nỗi đau thêm dày mà thôi.
Bảy năm trước, lần đầu tiên đứng trên ” Đất khách quê người”, lại không có Nguyên bên cạnh mình, Nguyệt thấy mình thật bơ vơ, lạc lõng. Chính thầy là người đã luôn giúp đỡ và chăm sóc cho Nguyệt. thầy đưa Nguyệt về nhà thầy, tham gia vào vòng tay ấm áp của cà nhà thầy. thầy như người cha thứ ba của Nguyệt.
Thầy về nước, Nguyệt như mất đi chỗ dựa tinh thần bao nhiêu năm qua của mình. thầy đi, Nguyệt như phải xa người cha của mình, bảo sao Nguyệt không buồn. lúc này, Nguyệt đang cần người an ủi, cần tiếng cười, cần sự vô tư của Khánh. Vậy mà, Nguyên nỡ… Nguyên đã thật sự không còn quan tâm tới Nguyệt nữa rồi. bảy năn trôi qua, Nguyên của Nguyệt đã biến mất thật rồi sao?
Nhìn Nguyệt đi lên lầu, Khánh cau có nhìn Nguyên:
- Anh làm gì kỳ vậy anh hai?
- Nguyệt đang buồn, đừng có làm phiền chị. – Nguyên khẽ nói.
- Anh cũng quan tâm đến chuyện đó nữa ư? – Khánh nhìn Nguyên dò hỏi.
- Đừng suy diễn lung tung. – Nguyên nghiêm khắc nhìn Khánh – Nhìn vẻ mặt thất thần đó, ai không đoán ra.
- Vì vậy mà anh ngăn không cho em làm phiền chị hai ư? Chu đáo quá ha. – Khánh dài giọng – Nhưng việc làm của anh phản tác dụng rồi đó.
- Nhỏ nói cái gì vậy? – Nguyên nhíu mày.
- Ngày trước, mỗi khi chị hai có chuyện buồn thì có anh bên cạnh để chia ssẽ, an ủi chị. Nhưng bây giờ, anh có thể làm như vậy không? Hoàn toàn không. Dù cho bảy năm xa nhà, xa anh, chị hai đã không cần dựa đẫm vào ai nữa. nhưng chị hai cũng là nguòi bình thường mà, khi buồn cũng cần có người ở bên. Chị cần em nhưng anh lại hành động như vậy, anh có nghĩ chị hai sẽ thấy thế nào không?
Nguyên sững người nhìn Khánh.
- Anh vẫn còn rất quan tâm chị hai, em nhận ra điều đó. nhưng nếu cùng cách như vừa rồi, anh chỉ làm chị đau thêm thôi.
Khánh nói xong đi vào nhà chỉ còn mình Nguyên đứng lại. không sai, trong phút chốc Nguyên đã quên mình và Nguyệt không còn như xưa. Nhìn thấy nét mặt của Nguyệt, Nguyên biết Nguyên đang gặp chuyện gì đó rất buồn, Nguyên chỉ không muốn để con bé lóc chóc nhà mình làm phiền Nguyệt lúc này thôi, không ngờ…
Cái hố ngăn cách giửa Nguyệt và Nguyên xem ra càng ngày càng sâu rồi.
Ông Peter bật cười khi nhìn thấy gương mặt ủ rủ của Nguyệt:
- Coi nào. Vẫn còn buồn à? Có phải chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa đâu nào.
Nguyệt gượng cười. Nguyệt phải chấp nhận chuyện này chứ có thay đổi được gì nữa đâu.
- Làm việc với sếp mới, thầy tin em sẽ vui lại nhanh thôi. Cùng là tuổi trẻ, cùng có tài lại cùng chung bầu nhiệt huyết và chung sự năng động, hai người sẽ hợp nhau lắm đó.
Nguyệt cười nhẹ. Ông Peter cũng mỉm cười. Nguyệt thật sự là người có tài cộng thêm cái tính làm việc hết mình của con bé nên chả trách mà chỉ trong 3 năm, từ một nhân viên kinh doanh bình thường, Nguyệt đã trở thành trợ lý cho tổng giám độc công ty mẹ, cũng là anh trai ông. Tương lai của Nguyệt sẽ còn thành công hơn nữa nhưng con bé đã lựa chọn cùng ông về Việt Nam. Ông biết đó cũng là mong muốn của nó.
- Chúng ta qua phòng họp thôi, Nguyệt. – ông Peter nói nhẹ.
Nguyệt mở cửa cho người thây kính yêu của mình rồi bước theo sau ông.
Đầy cửa bước vào phòng họp rộng lớn, ông Peter đùa giọng:
- Sao tới sớm thế. Muốn đuổi lão già này đi vậy sao?
- Em đâu dám ạ.
Nguyệt sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Nguyên, người thay thế thầy là Nguyên ư?
- Em còn phải học hỏi từ thầy nhiều mà. – Nguyên khẽ nói.
- Em chào thầy ạ. – Tiểu My vui vẻ.
- Cả cô bé này cũng theo về à? Sao thầy không nghe thông báo gì cả.
- Đây là quyết định bất ngờ mà thầy. – Nguyên cười – Em quen làm việc với Tiểu My rồi, như vậy sẽ tốt hơn.
- Thế cô trợ lý của thầy thì phải làm sao đây? – Ông Peter thở dài.
- Thế cô ấy không về cùng thầy ạ. – Tiểu My thắc mắc – Em không nhường cái ghế trợ lý này cho ai đâu nha thấy.
Ông Peter thoáng cau mày khó chịu với giọng điệu của Tiểu My. Bộ nó nghĩ nó muốn là được sao?
- Công ty mẹ đã quyết định rồi. Thầy nghĩ em đã nhận được thông báo.
Nguyên khẽ gật đầu:
- Nhưng em… – Tiểu My định nói gì đó nhưng Nguyệt đã lên tiếng cắt ngang:
- Không cần nói thêm nữa, cái ghế đó, cô cứ giữ lấy đi.
Nguyên ngỡ ngàng nhìn Nguyệt. Thật không ngờ Nguyệt lại là cô trợ lý được đồn đại rất nhiều trong toàn công ty. Chính vì sự đi lên quá nhanh của cô ta khiến Nguyên nghi ngờ, Nguyên cứ nghĩ cô ta dùng thủ đoạn gì đó để được như vậy. Nhưng nếu là Nguyệt thì…
- Em muốn làm gì đây Nguyệt? – ông Peter cau mày.
- Em sẽ cùng thầy về lại Mỹ. – Nguyệt khẽ nói – Trường cũng từng đề nghị em làm trợ giảng cho thầy mà.
- Đừng nói nữa. Tài năng của em không thể để bị lụi tàn trên bục giảng được. Hơn nữa, em cũng biết ngoài nơi này, không đâu là an toàn với em nữa cả.
- Em sẽ về phụ công ty gia đình.
- Em cũng hiểu tình hình của mình mà Nguyệt, đừng có nói nữa. – Ông Peter gạt ngang.
- Trong công ty còn nhiều vị trí khác có thể cho chị Nguyệt đảm nhận mà thầy. – Tiểu My nói.
Ông Peter nhìn Nguyên:
- Đây là quyết định của công ty mẹ. Em không thể thay đổi đâu.
Nguyên nhìn Nguyệt rồi khẽ nói:
- Em hiểu rồi. Em cũng không hề có ý định thay dổi bộ máy nhân sự đâu thầy.
- Còn em thì sao? – Tiểu My la lên.
- Anh đã có sự sắp xếp, em đừng có làm ồn nữa.
- Không cần đâu. – Nguyệt lạnh giọng nói – Em sẽ có nhiều cách để xoay sở. Thầy đừng làm khó cho anh Nguyên và Tiểu My.
Nguyệt nói rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
- Ông Peter chợt linh cảm thấy điều gì đó, liền quay nhìn Nguyên.
- Em có biết Nguyệt từ trước không?
- Hai gia đình anh Nguyên và chị Nguyệt rất thân nhau đó thầy, họ còn ở cùng nhà nữa đó. – Tiểu My nhanh nhảu.
Ông peter khựng người rồi nói với Tiểu My:
- Em ra ngoải cho thầy nói chuyện riêng với Nguyên có được không?
Tiểu My nhìn ông rồi định phản đối nhưng nhìn thấy cái gật đầu của Nguyên, Tiểu My đành ấm ức đi ra cửa.
Ông Peter nhìn Nguyên một lúc rồi khẽ nói:
- Thì ra em chính là Nguyên.
Nguyên cau mày trước câu nói khó hiểu của ông Peter:
- Sao thầy lại nói vậy ạ?
- Thầy đã từng nghe cái tên Nguyên này từ Nguyệt rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thầy nghĩ rằng em và Nguyên đó chỉ là một. – ông Peter ngả người ra ghế khẽ nói – Em có lẽ cũng biết thế chất của Nguyệt rồi mà. Chỉ mộ vết thương dù nhỏ đến đâu cũng làm con bé phát sốt. Nhưng con bé luôn im lặng chịu đựng một mình. Nếu không phải một lần con bé bị tai nạn do xe quệt thì có lẽ cũng không ai biết chuyện. Lần đó, Nguyệt bị sốt cao lắm, mê man suốt ba bốn ngày liền và trong những cơn mê đó, con bé chỉ gọi duy nhất một cái tên Nguyên.
Nguyên lặng lẽ nghe ông peter nói mà không hề có một chút phản ứng nào đáng kể cả.
- Trong suốt cuộc đời dạy học của thầy, thầy rất ít gặp ai thật sự có tài như Nguyệt. Và công ty mẹ đã đào tạo Nguyệt để con bé trở thành một trong những người lãnh đạo hàng đầu của công ty, nhưng đáng tiếc, Nguyệt lại không phải là người thích lãnh đạo người khác. Cùng lúc đó, em ở Úc cũng nổi trội lên với tài năn gkhông thua kém gì Nguyệt. Em có khả năng lãnh đạo, có khả năng làm người khác tin tưởng vào mình nhưng tính em thì quá cứng rắn và rất dễ nổi nóng. Nguyệt thì có sự điềm tĩnh và mềm mỏng. Hai đứa khi kết hợp với nhau thì sẽ khó tìm được đối thủ. Trùng hợp, cả hai đứa đều có nguyện vọng về việt Nam nên tổng công ty quyết định sẽ sắp xếp để hai đứa làm việc cạnh nhau. Và chuyện lần này là cơ hội để hoàn thành sự sắp xếp đó.
- Em nghĩ Tiểu My cũng rất thích hợp để làm việc với em.
- Em cũng tự nhìn ra mà Nguyên – Ông peter lắc đầu – Tiểu My chỉ biết phụ thuộc vào các quyết định của em. Tiểu My cũng không có đủ khả năng để thuyết phục em khi em nổi giận và Tiểu My cũng không dám tranh luận với em trong công việc.
- Em vẫn có thể xoay sở một mình mà. – Nguyên nói.
- Không sai. Em và Nguyệt đều có thể độc lập làm việc và cả hai đứa đều sẽ thành công trong bất kỳ việc gì. Lý do thầy đưa Nguyệt về đây cũng c
òn vì một chuyện khác.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? – Nguyên hỏi.
- Ngày xưa, anh trai thầy là một trong số rát nhiều những người lính Mỹ tham chiến ỡ Việt Nam. Những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh ấy lại là những ngày đau đớn nhất với anh trai thấy cũng như đối với đứa con trai duy nhất của anh ấy, Tony. – giọng ông Peter trùng lại khi nhớ đến câu chuyện – ngày ấy, vợ anh ấy đã bị chính những người đồng hương của mình vào nhà hôi của và cưỡng bức đến chết, chính Tony, đứa trẻ mới lên bảy ngày đó chứng kiến tất cả. Đó chính là địa ngục ám ảnh Tony cho đến cuối đời. Dù cho sau này, cha con họ được những người lính cách mạng cứu sống và quay về nước an toàn thì vùng đất này vẫn là nỗi kinh hoàng với Tony và nó từng lập lời thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Nguyên vẫn kiên nhẫn lắng nghe, dù cho tới lúc này dường như không có gì liên quan tới Nguyệt cả.
- Bảy năm trước, thầy gặp Nguyệt lần đầu tiên là khi con bé bị lạc đường trong trường vào ngày học đầu tiên. Nguyệt mang đầy đủ những nét đẹp và tính cách của người phụ nữ Á Đông truyền thống và hiện đại. Thầy rất yêu quý cô học trò này nên thường hay đưa con bé về nhà mình chơi và giới thiệu nó vào công ty anh trai thầy làm việc. Khi gặp Nguyệt, Tony như gặp lại những người phụ nữ Việt đã chăm sóc nó những ngày mới mất mẹ, cũng vì thế mà Tony yêu Nguyệt. Biết được tình cảm của Tony, cả thầy và anh trai thầy đều hết sức ủng hộ. Dù cho Tony đã có một đời vợ nhưng vợ nó chết đã 5 năm, con trai nó cũng không phản đối điều này. Chúng tôi yêu quý Nguyệt và mong muốn Nguyệt sẽ thành người nhà của chúng tôi. Nhưng Nguyệt không đáp lại tình cảm của Tony, con bé cứ khép mình lại, quanh con bé cứ như có một lớp băng dày vậy. Không chỉ Tony mà rất nhiều chàng trai khác theo đuổi đều thất bại. Lúc đo, cuộc sống của Nguyệt chỉ có học, làm thêm và học mà thôi. Tony kiên trì theo đuổi con bé 4, 5 năm trời nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Nguyệt. Cách đây cũng khảong 8, 9 tháng, hôm đó, công ty có tiệc mùng, Tony hơi quá chén nên định chiếm đoạt Nguyệt trong cơn say. Lần đó, Tony không làm gì được Nguyệt mà còn bị con bé quật cho một cái rồi nằm dài luôn.
Nguyên giầu nụ cười, dám trêu vào Nguyệt ư? Vậy là còn nhẹ rồi đó.
- Trước đó, dù từ chối Tony nhưng Nguyệt vẫn duy trì tình bạn, tình anh em thân thiết, nhưng sau chuyện đó, Nguyệt đối với Tony hoàn toàn lạnh lùng giống như người xa lạ vậy. Điều đó chọc tức Tony và nó quyết địng dùng tất cả mọi thủ đoạn để ép buộc Nguyệt chấp nhận nó. Hai tháng trước, nó lừa cho Nguyệt uống thuốc kích thích và định làm hại con bé.
Nguyên nắm chặt tay dưới gầm bàn thành nắm đấm, gương mặt thể hiện sự giận dữ đến kinh người, tưởng như có thể giết chết người ngay lập tức vậy. Ông Peter đang nhìn lên trân nhà nên không nhận ra những điều đó nếu không chắc ông hẳn phải rất lo lắng cho tính mạng đứa cháu tai của mình.
- Cũng may, Anna, con gái thầy nhận ra sự khác thường nên kịp thời cứu được Nguyệt. Thoát được một lần nhưng liệu sẽ có lần 2 lần 3 không? Nguyệt là người con gái tốt, nó xứng đáng có được hạnh phúc bên người nó yêu thương, và vùng đất an toàn với nó chỉ có Việt Nam.
- Tuy vậy, anh ta vẫn còn trăm ngàn phương thức khác để ép buộc Nguyệt quay về canh anh ta. – Nguyên tiếp lời – Chỉ có làm việc trong công ty này, anh ta mới không gây áp lực cho Nguyệt được.
- Chỉ là một phần thôi, lý do chính có lẽ là vì cà thầy và anh trai thầy không muốn để vụt mất một nhân tài như Nguyệt.
Nguyên im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:
- Em hiểu rồi. Thấy cứ yên tâm. Em có cách sắp xếp tất cả mọi việc.
Ông Peter gật đầu tin tưởng vào Nguyên. Ông tin Nguyên vì Nguyệt đã luôn tin tương Nguyên trong suốt cuốc đời mình.
Nguyên đứng mở cửa phòng họp, khá nhiều người đã đứng chờ trước cửa. Tất cả đều nhìn Nguyên chờ đợi. Nguyên nói:
- Mời tất cả mọi người vào.
Chờ mọi người ổ định, ông Peter đứng dậy giới thiệu Nguyên với mọi người và nói vài lời chia tay.
Tất cả cùng căng thẳng nhìn Nguyên khi ông Peter ngồi xuống. Tất cả họ đều hiểu khi có người quản lý mới thì lẽ dĩ nhiê sẽ thay đổi bộ máy quản lý.
- Chào mọi người – Nguyên đứng dậy nói khẽ – hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt để đưa công ty ngày càng phát triển.
Tiếng vỗ tay vang lên như để chào mừng Nguyên.
- Tôi biết mọi người đều đang có chung một lo lắng. – Nguyên nói tiếp – Tuy nhiên, mọi người có thể yên tâm, tạm thời, tôi chưa có ý địng thay đổi bộ máy lãnh đạo của công ty.
Nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên.
Sau màn chào hòi, mọi người lần lượt quay về làm việc, Tiểu My cau có nhìn Nguyên:
- Em sẽ làm gì bây giờ?
- Em sẽ vào phòng marketing. Đó là chuyên môn em đã học mà. – Nguyên thản nhiên
- Nhưng em muốn ở cạnh anh. – Tiểu My nói như phản đối.
- Không thể vì ý muốn của em mà làm ảnh hưởng đến công việc chung được. – Nguyên nói – Làm đúng chuyên ngành mình đã được đào tạo, em sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn.
- Vì đây là ý của thầy Peter ư?
Nguyên giận dữ nhìn Tiểu My:
- Em cho rằng cà anh và thầy là người không biết phần biệt giữa chuyện công và chuyện tư như vậy ư?
- Em xin lỗi. – Tiểu My lúng túng nói khi thấy Nguyên nổi giận. Tiểu My rất sợ mỗi khi Nguyên giận. ( với chị Nguyệt, anh Nguyên nhà mình có nổi giận lúc nào đâu)
Ông Peter khẽ lắc đầu. Tiểu My không thể thể chịu nổi cơn giận của Nguyên nói gì đến chuyện kiềm chế nó cơ chứ?
Vừa lúc Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn Tiểu My, Nguyệt nói một cách lạnh lùng:
- Không cần làm như vậy đâu, tôi sẽ xin nghỉ việc.
- Nguyệt. – Ông Peter khẽ la lên. Ông ngạc nhiên khi thấy Nguyệt làm việc theo cảm tính như vậy, rõ ràng Nguyên tác động rất lớn đến Nguyệt.
- Cho dù cô có nộp đơn xin nghỉ việc thì trong sáu tháng tiếp theo cô vẫn phải làm việc cho công ty, cô biết để đào tạo một người thạo việc mất nhiều thời gian như thế nào mà. – Nguyên lạnh lùng nói. – Hơn nữa, tôi không ngờ cô lại là người không phân biệt công tư như vậy.
Nguyệt mím môi, không nói gì.
- Đừng vậy mà Nguyệt. Em cũng biết nếu em đơn phương chấm dứt hợp đồng phải bồi thường số tiền rất lớn mà. – Ông Peter khẽ nói.
Hai bàn tay nắm chặt của Nguyệt chợt rời nhau ra, Nguyệt thở ra mệt mỏi:
- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tiếp tục làm việc.
Ông Peter cũng thở ra. Không hiểu sao, ông lại tin rằng ở cạnh Nguyên là cách tốt nhất cho Nguyệt.
Tiểu My chiếu cái nhìn ganh tỵ về phía Nguyệt. Trong suy nghĩ của Tiểu My, Nguyệt có được sự nâng đỡ của thầy Peter và Nguyên vì vị nể người thầy nên đành chấo nhận sự sắp xếp như vậy. Chỉ cần kiên nhẫn chờ một thời gian, Nguyên sẽ đưa cô về lại bên cạnh anh mà thôi.
***
*****
Nguyên nghe tiếng gõ cửa, không nhìn lên khẽ nói:
- Mời vào.
Một người con gái đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Oai quá ha, ông Tổng.
Nguyên giật mình nhìn lên, thảng thốt:
- Ánh? Sao bà lại ở đây?
- Chào ông Tổng, hân hạnh được gặp ông. Xin tự giời thiệu, tôi là Ánh, giám đốc kinh doanh. Hôm trước vì ra Hà Nội công tác nên không gặp ông được. – Ánh nói – Chu choa, sau bảy năm, ông bạn già của tôi chả thay đổi gì nhỉ. Chưa gì mà cả đám nhân viên nữ của tôi đã chết mê chế mệt ông rồi.
Nguyên bật cười:
- Ánh cũng có thay đổi gì đâu. Vẫn là chim chích chòe như ngày xưa đó thôi.
- Ý nói tôi nói nhiều chứ gì? – Ánh thản nhiên kéo ghế ngồi xuống – Bảy năm qua, không có con chích chòe này thì nhỏ Nguyệt buồn chết luôn rồi đó. Sắp hóa thân thành bà chúa tuyết rồi.
- Có tệ vậy không? – Nguyên cười.
- Còn không? Ông có biết nó từ chối bao nhiêu người rồi không? Chắc đủ một trời sao luôn rồi đó.
- Ánh làm tôi nghĩ Nguyệt từ chối tất thảy đàn ông trên thế giới này rồi đó.
- Không nghi ngờ gì – Ánh thản nhiên – Người nó chờ thì không thấy, toàn ba cái tên không biết trời cao đất dày. Tôi thật không biết giữa hai người có chuyện gì nhưng 7 năm rồi đó Nguyên. 7 năm rồi tôi chưa thấy Nguyệt cười thật sự. Nó cứ lặng lẽ học. Lặng lẽ làm, tự khép mình trong thế giới của chính mình không cho ai chạm vào. Chuyện gì đã xảy ra vậy Nguyên?
- Sao Ánh không hỏi Nguyệt? Nguyên làm sao biết được chứ?
- Không hỏi ông thì hỏi ai bây giờ. Trước khi có chuyện đó, hai người thân nhau lắm mà, không rời nhau nổi nửa bước. Tôi còn nghĩ hai người sẽ không bao giờ rời xa nhau kìa.
- Làm sao được chứ Ánh? – Nguyên cười – Sẽ đến một lúc nào đó, tôi và Nguyệt tìm thấy người thực sự quan trọng với mình.
- Ông nói cái gì vậy chứ? – Ánh thảng thốt – Không lẽ ông không biết…
- Anh – Tiểu My đẩy cửa bước vào đồng thời cắt luôn lời nói của Ánh. – Chúng ta đi ăn trưa thôi.
Tiểu My khựng lại khi thấy Ánh.
- Anh còn làm việc à? Gần 12 h rồi.
- Không. Anh đang nói chuyện với một người bạn cũ thôi. – Nguyên nhìn Ánh nói – Tiểu My, nhân viên mới của bộ phận Mar, bạn gái tôi. Còn đây là Ánh. Bạn cũ của anh, Giám đốc kinh doanh.
- Rất vui được gặp chị – Tiểu My vui vẻ.
- Chào cô – Ánh nói rồi lẩm bẩm – Chắc chắn là chả vui chút nào khi gặp cô rồi.
- Ánh có đi ăn trưa luôn không? – Nguyên đẩy ghế đứng dậy.
- Đi để làm ký đà hả? – Ánh nói nhẹ – Hơn nữa, tôi chờ nhỏ Nguyệt, không có người cùng ăn, chắc nó bỏ bữa luôn quá.
- Bỏ bữa? – Nguyên nhíu mày – Nguyệt hay vậy lắm à?
- Chuyện thường ngày ở huyện – Ánh nhún vai – Lúc còn ở Mỹ, có lúc một tuần, 14 bữa nó chỉ ăn 7 bữa mà cũng chẳng ra bữa nửa, qua quýt gặp gì ăn nấy thôi. Với nó, nhu cầu ăn là nhỏ nhất torng tất cả các nhu cầu.
- Sao Ánh không khuyên can Nguyệt? – Giọng Nguyên nghe âm sắc giận.
- Tôi có thể khuyên sao? – Ánh nhìn Nguyên hỏi nhỏ.
Nguyên không trả lời. Tiểu My thấy không khí có vẻ khó chịu liền kéo Nguyên đi:
- Mình đi thôi anh. Em đói rồi.
Vừa lúc Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ánh, Nguyệt thản nhiên hỏi cứ như Nguyên và Tiểu My không hiện diện ở đó vậy.
- Sao mày lại ở đây? Vể lúc nào vậy?
- Vừa về. Nghe nói có ông tổng mới, lên tranh thủ tình cảm để xin lên lương, ai ngờ lại là người quen. Sẵn chờ để đi ăn với mày luôn.
- Tao không đói. Mày đi ăn đi. – Nguyệt lắc đầu.
Tiểu My chợt thấy người Nguyên cứng lại giận dữ.
- Lại định bỏ bữa hả? – Ánh cau mày – Cái tật này của mày sao nói hoài không được vậy?
- Sáng sớm, hai bà mẹ đã nhét cho tao hai tô bún riêu, giờ còn no nè, ăn sao
nổi. – Nguyệt cười nhẹ. – Tao đang đúng dáng chuẩn mà, không cần vỗ béo đâu.
- Đừng vậy mà Nguyệt, đi ăn với tao nha. – Ánh nhìn Nguyệt nài nỉ – Tao với ông Toàn gây nhau, ăn một mình buồn lắm.
- Ra không có chàng mới nhớ đến tao hả? Bạn tốt quá ha.
- ừ. Có đi không?
Nguyệt giấu cái nhìn về phía Nguyên, nhìn dáng vẻ Nguyên, Nguyệt thở dài:
- Tao thua mày luôn. Thì đi. Chờ tao chút, tao sửa cái này…
- Không chờ đợi gì hết, đi thôi. – Ánh giật lấy cây bút trên tay Nguyệt, tắt máy tính rồi kéo Nguyệt đi theo mình.
Lúc này, Tiểu My mới thấy Nguyên thả lỏng người. Tiểu My giầu ấm ức vào lòng, kéo Nguyên ra ngoài.
- ở đây anh có nhiều bạn bè quá ha. – Tiểu My ấm ức nói.
- Đây là nơi anh đã sinh ra và lớn lên mà. – Nguyên chỉ nói.
- Em không hiểu. ở bên đó, anh sắp có công ty của riêng mình rồi, sao lại bỏ tất cả để về đây.
- Trước sau gì anh cũng về thôi.ỡ đây anh còn có ba mẹ, có gia đình mình.
- ở đây thì có gì tốt chứ anh. Không giàu bằng Úc, không đẹp bằng Úc. Mình về lại bên đó đi anh, rồi mình bảo lãnh cho ba mẹ anh qua đó luôn.
- Em đừng có nói sằng – Nguyên quát nhẹ – Anh không sống ở Úc đâu. Đây là quê hương anh, anh sẽ sống ở đây cho đến cuối đời.
- Vậy còn em thì sao? Theo anh về đây, em đã để ba me một mình bên đó. – Tiểu My nói.
- Anh không hề yêu cầu em theo anh – Nguyên nói rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Tiểu My nhìn theo anh, dù rất ấm ức nhưng vẩn đi theo anh. Tiểu My sẽ tìm cơ hội khác để thuyết phục anh. Tiểu My và anh sẽ về lại Úc, cắt đứt hoàn toàn anh với quá khứ ở nơi này.
Ánh nhìn Nguyệt lơ đãng đưa mắt ngắm nhì xung quanh trong khi phaần ăn của nó chỉ mới vơi đi một nửa.
- Sau 7 năm, mày thấy Nguyên thế nào? – Ánh khẽ hỏi Nguyệt.
- Tao không biết. – Nguyệt khẽ nói.
- Sao lại không biết? Chẳng lẽ hai người khôn gnói chuyện với nhau ư?
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2127/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-7.html#p286146

Quay về Thơ, truyện ngắn