Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 21:53:43 - 28/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#9 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 12:19 » @286151

Sẽ mãi bên nhau – chương 9
Nguyệt cười thật buồn:
- Có chứ? Nhưng chỉ là chuyện công việc. Tính từ khi gặp lại tới giờ, ngoài những câu mang tính chất công việc thì tao vào Nguyên chỉ nói với nhau 2 câu vì không còn cách nào khác, còn lại thì xem nhau như người xa lạ.
- Sao lại ra nông nổi này chứ? – Ánh thốt lên.
- Tao cũng không biết nữa. Không biết từ bao giờ tao với Nguyên lại như vậy. Có lẽ là từ khi Nguyên bỏ tao một mình giữa sân bay, rẽ đi hướng khác với tao.
- Sao mày không nói với Nguyên hả Nguyệt?
- Nói gì? – Nguyệt cau mày nhìn Ánh
- Nói mày yêu Nguyên. – Ánh thản nhiên – Nếu mày nói ra thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.
- Mày lôi đâu ra cái ý tưởng quái đảm đó vậy? – Nguyệt quay mặt đi hướng khác.
- Đừng có chối. – Ánh kiên quyết – Chỉ với Nguyên mày mới có thể mở lòng mình, mới co thể nói cười, mới tin cậy để dựa dẫm vào.
- Chỉ vì tao đã quen có Nguyên để dựa vào thôi, – Nguyệt lắc đầu – Máy thấy đó, 7 năm qua không có Nguyên tao vẫn sống tốt mà.
- Tốt thật sao? Mày chỉ đang tự lừa dối mình thôi, Nguyệt à.
- Đừng có nói lung tung nữa Ánh à? Nguyên đã có Tiểu My, đừng để Tiểu My nghe thấy. Oan cho tao mà tội cho Nguyên lắm.
- Chính vì mày cứ như vậy nên dù có tình càm với mày Nguyên cũng đâu dám nói – Ánh quát – Mày thích Nguyên nhưng lúc nào cũng vun vào cho Nguyên với người khác, sẵn sàng giúp những cô bạn gái tiếp cận Nguyên? Nguyên phải hiểu sao đây hả?
- Đừng nói nữa. – Nguyệt cắt lời Ánh. – Đã hết giờ nghỉ trưa rồi nè.
- Nếu tao không lên rủ thì mày sẽ làm gì hả Nguyệt? Lại vùi đầu vào mờ giấy tờ và máy tính đúng không?
- Tao biết tự lo cho mình mà Ánh? – Nguyệt thở dài.
- Tự lo cái kiểu một tháng ăn mười bữa rồi vào viện nằm đó hả?
- Càng ngày mày càng giống mẹ tao đó Ánh? – Nguyệt khúc khích.
Ánh thở dài. 7 năm trước, khi Ánh qua tới nơi chỉ thấy Nguyệt một mình. Hỏi thế nào Nguyệt cũng không nói chuyện gì đã xảy ra. Một mình Nguyệt làm tất cả, nhìn thì có vẻ như Nguyệt rất mạnh mẽ tự tin nhưng Ánh biết Nguyệt đã mất đi chỗ dựa.
Nguyên phải là một tên ngốc mới không nhìn ra Nguyệt thích hắn. Có ai ngoài hắn mà Nguyệt tháo gở bức tường băng nó tự dựng lên đâu. Cũng có ai ngoài hắn nhận được nụ cười chân thật nhất của Nguyệt đâu, cũng chẳng có ai để cho Nguyệt tin cậy dựa vào ngoài hắn đâu.
Ánh đã từng nghĩ, hai người chỉ giận nhau vậy thôi, rồi sẽ làm hòa nhanh thôi. Vậy mà đã bảy năm trôi qua. Bảy năm, thời gian đã làm hai người thành xa lạ rồi ư?
Dắt xe vào cổng công ty, Nguyệt vui bẻ chào người bảo vệ:
- Chào anh.
Anh bảo vệ vui vẻ nhìn Nguyệt:
- Ủa? Cô Nguyệt, sao cô đi làm sớm quá vậy?
Nguyệt cười nhẹ không nói, đi thẳng thẳng xuống bãi đỗ xe.
Tuần trước, cả bốn vị phụ huynh cùng vợ chồng Minh đã ra Đà nẴng để xem xét dự án nào đó mà công ty chuẩn bị đầu tư, luôn tiện ghé về quê ngoại của Nguyệt, nơi mà từ ngày lấy chồng, hai mẹ rất ít có cơ hội quay về đó. Được mấy hôm thì chị Na cũng bận trông con trong bệnh viện nên không qua nhà được. Thế là chỉ còn mình Nguyệt cùng Nguyên và Tiểu My ở nhà. Vậy cũng chẳng khác gì chỉ có mình Nguyệt ở nhà. Nguyên và Tiểu My có không gian riêng của họ, Nguyệt cũng có không gian riêng của mình. Tuy sống chung nhà nhưng Nguyên và Nguyệt chẳng khác gì người dưng. Kể ra cũng thật nực cười.
Mỗi sáng thức dậy theo thói quen của mình, Nguyệt đều bước đến khung cửa sổ định mở ra chào đón không khí của một ngày mới. Nhưng vừa chạm vào chốt cửa, Nguyệt đã rụt tay lại. Nếu là ngày trước, khi cánh cửa mở ra sẽ là gương mặt tươi cười của Nguyên. Những ngày ấy, nói không sai rằng, người đầu tiên Nguyệt gặp khi thức dậy là Nguyên mà người cuối cùng Nguyệt thấy khi chuẩn bị lên giường cũng vẫn là Nguyên. Nhưng bây giờ, cánh cửa mở ra sẽ là gì đây? Một khung cửa đóng im lìm, không có nụ cười đó nữa. Vậy thì mở ra để làm gì?
Đã ba tháng trôi qua, kể từ ngày Nguyên và Nguyệt làm chung với nhau. Vẫn như ngày xưa ấy, Nguyên và Nguyệt hiểu nhau đến từng suy nghĩ, từng ý tưởng, chưa cần đối phương nói ra mình đã thấu hiểu. Nhiều lúc, Nguyên tạo cho Nguyệt cảm giác vẫn như ngày xưa, nhưng chỉ khi kết thúc giờ làm việc, khi nhìn nét mặt lạnh lùng của Nguyên, Nguyệt mới bừng tỉnh.
Lúc đó, Nguyệt mới giật mình nhận ra, dù đã 7 năm trôi qua, Nguyệt vẫn còn thói quen tin tưởng Nguyên như ngày nào. Nguyệt đã từng tin rằng, Nguyệt không còn dựa vào Nguyên, Nguyệt có thể tự mình đứng vững. Nhưng không phải, Nguyệt vẫn luôn cần, vẫn mong có Nguyên để dựa như ngày nào. Nguyệt thật sự rất ganh tỵ với Tiểu My. Chỉ cần có một chỗ vướng mắc, Tiểu My có thể thản nhiên tìm Nguyên. Nguyệt không thể làm như vậy, cũng không có cách làm như vậy.
Ánh nói không sai. Nguyệt yêu Nguyên, yêu từ những ngày còn ngây dại. Tình cảm của Nguyệt với Nguyên phát triển từng bước để đến khi Nguyệt nhận ra thì nó đã quá vững chắc quá sâu nặng đến chính bản thân Nguyệt cũng không biết mình phải làm sao với những tình cảm đó. Lúc đầu Nguyệt cũng e ngại đó không phải là tình yêu, Nguyệt sợ hai đứa đã có quá nhiều tình cảm nhiều kỷ niện khiến cho Nguyệt hiểu lầm. Nhưng khi Nguyệt biết mình ghen, biết mình ganh tỵ với những cô bạn gái của Nguyên thì Nguyệt biết chắc mình yêu Nguyên. Nguyệt biết quanh Nguyên có rất nhiều những người con gái khác, đâu phải Nguyệt không ganh tỵ nhưng Nguyệt cũng biết Nguyên không dành nhiều tình cảm và sự quan tâm cho họ như với Nguyệt, trong lòng Nguyên, Nguyệt luôn là ưu tiên số một. Đâu phải Nguyệt vui vẻ gì khi phải làm bà mai gán ghép Nguyên cho những người con gái đó, nhưng đó là cách để Nguyệt thử xem với Nguyên, Nguyệt là như thế nào? Nhưng Nguyên không thể hiện gì nhiều, Nguyên với Nguyệt vẫn ân cần vẫn chu đáo như những ngày xưa đó làm Nguyệt không dám nói ra. Nguyệt sợ mình sẽ mất Nguyên, mất đi tình cảm bao nhiêu năm của hai đứa. Nguyệt biết mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, để tới một lúc Nguyệt đủ chín chắn, đủ dũng cảm nói với Nguyên chỉ ba chữ thôi : Nguyệt yêu Nguyên.
Nhưng Nguyên đã không dành cho Nguyệt cơ hội đó, Nguyên đã lựa chọn rời xa Nguyệt. Cảm giác hụt hẫng khi người mình yêu không dành tình cảmcho mình Nguyên nào có biết? ( Biết chứ ạ. Biết rõ nữa là đằng khác ấy ạ. Hai anh chị mà chịu nói rõ với nhau thì làm gì có mấy chuyện này, haizzz). Cái cảm giác hụt hẫng khi người mình tin sẽ luôn ở cạnh mình đột nhiên biến mất nó như thế nào, Nguyên cũng không biết. Cái cảm giác mình vội vàng chạy lại chỉ để níu chút hy vọng rồi thấy cạnh người đó là một người con gái khác, đau đớn đến độ nào, Nguyên cũng không biết. Rồi cảm giác phải một thân một mình nơ xứ người, cô dơn lạc lõng, Nguyên cũng không cảm nhận được, những lúc đó, Nguyệt oán Nguyên, Nguyệt giận Nguyên, Nguyệt gọi Nguyên, Nguyệt tìm kiếm Nguyên, Nguyên có biết không? Không. Nguyên không biết, vì bên Nguyên đã có những người con gái khác, không phải Nguyệt. Nguyên không cần Nguyệt, cái suy nghĩ đó dội vào tim Nguyệt đau đớn đến mức Nguyệt không thể nào chịu đựng được, muốn moi trái tim mình ra mà xóa đi tất cả bóng hình Nguyên. Nguyệt đã chờ trong vô vọng, chờ một lúc nào đó, Nguyên sẽ chợt nhớ mà gọi điện sang tìm Nguyệt. Chỉ cần có giờ phút đó, Nguyệt sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra, sẽ vứt bỏ tất cả để chạy sang Úc với Nguyên, chỉ để ở cạnh Nguyên như ngày xưa, như một người bạn bình thường, chấp nhận chôn sâu tất cả tình cảm của mình, chấp nhận là cái bóng phía sau của Nguyên khi bên Nguyên đã có người con gái khác. Nhưng Nguyên đã quên Nguyệt luôn rồi, quên thật sự.
Nguyên không gọi cho Nguyệt, không một lần hỏi thăm tin tức về Nguyệt, thậm chí Nguyên cũng không về nhà chỉ vì không muốn gặp Nguyệt. Nguyệt đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần mình đã làm gì để Nguyên đối xử với Nguyệt tàn nhẫn như vậy? Mãi mãi Nguyệt không có câu trả lời cho mình.
Ba mẹ đã từng trách Nguyệt, tại sao tốt nghiệp rồi mà Nguyệt không về nhà. Đâu phải Nguyệt khôn gmuốn về. Đây là nơi Nguyệt đã sinh ra lớn lên. Đây là nơi có ba mẹ, có gia đình va có cả những kỷ niệm với Nguyên, những kỷ niệm Nguyệt đã chôn sâu tận đáy lòng. Nguyệt muốn về lắm chứ. Nhưng Nguyệt về thì Nguyên phải làm sao đây? Nếu Nguyệt về rồi Nguyên quyết định không về nữa thì Nguyệt phải làm sao đây? Ba mẹ mong chờ Nguyên mỏi mòn, Khánh ra vào đều hỏi anh hai, cả cơ nghiệp của gia đình đang chờ Nguyên tiếp quản, Nguyên nhất định phải quay về. Nguyệt không thể là nguyên nhâ
n khiến Nguyên không thể quay về được. Nguyệt sẽ chỉ ở lại xứ lạ đó cho đến khi Nguyên quay về thôi, Nguyên về thì Nguyệt cũng về. Nếu Nguyên không muốn thấy Nguyệt cũng được, Nguyệt sẽ ra ngoài sống.
Nhưng rồi Tony đã ép Nguyệt phải về nước. Với Nguyệt, Tony từ người anh trai đánh tin cậy đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng. Lúc Tony cho Nguyệt dùng thuốc, lúc Tony chuẩn bị hại dời Nguyệt, chút lý trí còn xót lại của Nguyệt đã gào khóc, đã gọi Nguyên biết bao nhiêu lần. Nguyệt trông chờ, Nguyên sẽ xuất hiện sẽ cứu Nguyệt, sẽ vỗ vể an ủi Nguyệt. Nhưng Nguyệt chỉ có một mình, Nguyên không xuất hiện. Với Nguyên có lẽ Nguyệt đã là kẻ xa lạ. Nhưng Nguyên ơi, Nguyệt cần Nguyên đến cuối cuộc đời, Nguyên có hiểu điều đó không?
Theo thầy về nước, Nguyệt biết mình sẽ an toàn nhưng Nguyên thì sao? Có khi nào Nguyên cũng đang có ý dịnh về nước không? Có khi nào mình sẽ lại làm Nguyên thay đổi ý định không?
Chỉ một tháng sau, Nguyên báo tin về nước. Nguyệt đã khóc trong vui mừng và đau khổ. Nguyệt sắp được gặp lại Nguyên. Thì ra với Nguyên, Nguyệt không quan trọng như mình vẫn nghĩ, Nguyệt không có chút ảnh hưởng nào đối với quyết định của Nguyên hết. ( [size=85][color=#FFFF00] sao thương chị quá vậy?
Ngày Nguyên về, Nguyệt nôn nao đến không ngủ được. Chỉ cần tưởng tượng, Nguyên sẽ thế nào sau 7 năm không gặp, hai đứa sẽ nói gì với nhau. Rồi mọi chuyện sẽ được xếp lại, để hai đứa lại như ngày xưa là Nguyệt lại hồi hộp đếm từng giờ, từng phút thậm chí là từng giây cho đến giờ Nguyên về.
Nguyệt đã xin nghĩ cả một buổi làm việc khiền thầy Peter kinh ngạc nhìn mình. Nguyệt chạy ra sân bay, lại tiếp tục đếm từ giờ, từng phút từng giây. Nguyệt trốn sau một cây cột, chờ Nguyên nhận ra Nguyệt, sẽ bước đến, cười với Nguyệt, và ôm Nguyệt những cái ôm như ngày xưa.
Nhưng Nguyên đã không nhận ra. Nguyệt chết lặng khi thấy bên Nguyên là một người con gái xinh đẹp, nhu mì. Không phải Nguyệt, cái đứa xấu như Chung Vô Diệm như Nguyên thường nói, cái đứa đến sư tử Hà Đông cũng vái dài.
Nguyệt đã đau đớn đến độ, cả ngày hôm đó, Nguyệt không làm được bất cứ chuyện gì cho ra hồn. Vậy mà, Nguyệt đã phải ngồi chung bàn với Nguyên, đối diện với vẻ lạnh lùng của Nguyên, nhìn Nguyên chăm sóc cho người con gái đó, nghe Nguyên bắt Khánh thay dổi cách gọi. Đau lắm, đau đến mức Nguyệt muốn tung hê tất cả rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng Nguyệt không thể, Nguyệt chỉ có thể câm lặng rồi lặng lẽ cắn gối trong đêm khuya khóc một mình.
Thầy Peter từng nói, chiếc chìa khóa để mở cửa trái tim Nguyệt đang ở đây. Thầy nói đúng, chiếc chìa khóa đó đang ở đây, nhưng nó không mở cửa trái tim Nguyệt để yêu thương, mà để chém nát trái tim Nguyệt rồi lạnh lùng đóng lại. Ngày ngày, từ những vết thương đó. Máu vẫn rỉ ra từng chút từng chút mà Nguyệt không thể cũng không có cách để chữa lành.
Nguyệt cũng biết ngoài Nguyên ra, Nguyệt sẽ không thể yêu ai được nữa. Nguyên là tất cả tuổi thơ, tình cảm và những kỷ niệm đáng trân trọng nhất của Nguyệt. Không một người nào có thể thay thế Nguyên trong trái tin Nguyệt cả. Nguyệt đã lựa chọn cho mình một cuộc đời dơn độc, rồi một lúc nào đó, Nguyệt sẽ lên chùa. Hy vọng những câu kinh lời kệ sẽ làm tâm hồn Nguyệt tĩnh lặng và quên đi trái tim đã bị tổn thương này.
Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ làm việc, Nguyệt liền rời vườn hoa đi về phía thang máy.
Bước ra khỏi thang máy, Nguyệt rảo bước về phái phòng làm việc của mình và Nguyên. Chung 1 không gian nhưng hai người như ở hai thế giới khác nhau càng làm Nguyệt thêm đau.
Mở cửa phòng, Nguyệt sựng người lai khi thấy trong phòng, Nguyên và Tiểu My đang hôn nhau. Hai người quấn siết lấy nhau trong vòng tay nồng nàn, trong nụ hôn cuồng nhiệt làm Nguyệt không thể nào chịu nổi. Cố giữ tay không run rẩy, Nguyệt đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi chạy bổ ra thanh bộ. ở đó, chỉ nơi dó, mới có đủ không gian riêng tư chi Nguyệt có thể khóc thỏa thê mà không ai hay biết.
***
*****
Nguyệt nhấp một ngụm rượu trong ly của mình rồi đi về một góc khuất. Hôm nay là ngày kỷ niệm 27 năm thành lập công ty của cả hai gia đình đồng thời cũng công bố tin sát nhập hai công ty và trao quyền lãnh đạo công ty cho Minh. Một bữa tiệc mà Nguyệt không thể nào tránh mặt.
Nhìn người ta, ai cũng đi có đôi có cặp mà Nguyệt thấy buồn cho chính bản thân mình. Luôn luôn là vậy, Nguyệt đứng trong một góc khuất, nép mình quan sát chung quanh, nhìn người ta nói cười hạnh phúc còn mình nhớ về những ngày tháng thật xa xôi năm nào.
Ngày ấy, trong những bữa tiệc như thế này, Nguyệt luôn có Nguyên bên cạnh, hai đứa bày đủ trò quậy phá khiến cho bốn vị phụ huynh nổi tiếng rộng lượng cũng phải tức điên lên.
Nguyệt khẽ bật cười rồi nụ cười lịm tắt trên bờ môi. Giờ đây chỉ còn mình đứng đây với nỗi buồn còn Nguyên đang nói cười vui vẻ với người con gái Nguyên đã lựa chọn cho mình.
- Sao đứng một mình buồn vậy em, có cần anh nói chuyện cho vui không?
- Để tôi một mình – Nguyệt lạnh giọng
- Làm gì dữ vậy em? – người đàn ông cợt nhả. – thấy người ta có đôi có cặp không buồn hả?
Nguyệt chợt nắm tay hắn ta, quặt mạnh ra sau lưng:
- Tôi nói đi, có nghe rõ chưa?
Người đàn ông nhăn mặt vì đau, gật đầu. Nguyệt đẩy mạnh hắn ta ra rồi khẽ phủi tay.
- Vẫn dùng phương cách cũ hả? – Ánh bước lại gần Nguyệt bật cười.
- Thì còn cách nào hữu hiệu hơn đâu. – Nguyệt nhún vai. – Anh Toàn đâu?
- Gặp đám bạn làm ăn nên đi chung với họ rồi.
Hai người đứng cạnh nhau cùng dõi mắt nhìn Nguyên đang đứng cùng Tiểu My.
- Mày chấp nhận để mất Nguyên như vậy sao? – Ánh khẽ khàng.
- Đã có bao giờ đâu mà mất. – Nguyệt cười buồn.
- Mày chưa từng thử dành sao biết là không có?
- Tao chưa từng có cơ hội nói gì đến dành hay giật, – Nguyệt cười buồn.
Ánh khẽ thở ra, Ánh tuy mang tiếng là nói nhiều nhưng chưa bao giờ Ánh hơn được Nguyệt về cái khoản ăn nói. Nguyệt luôn có cách làm Ánh tịt ngòi.
Nguyệt nhìn người đàn ông đang đi đến chỗ mình.
- Anh Toàn tìm mày kìa. Ra với ảnh đi, đừng phá không gian riêng của tao.
- Mày đuổi tao đó hả?
- Ừ. Đuổi đó, đi đi. – Nguyệt xua tay.
Ánh khẽ trề môi rồi đi về phía Toàn. Nguyệt nhìn theo cười khẽ rồi quay gót bước ra cửa.
- Minh, chị về trước nha.
- Chị sao vậy? – Minh lo lắng.
- Chị mệt quá, nói lại với ba mẹ giùm chị nha.
- Có cần em đưa chị về không?
- Đùa hả? Nhân vật chính sao vắng mặt được. – Nguyệt cười – Yên tâm, chị tự về được. Chị không yêu đuối như con gái nhà lành cần người bào vệ đâu.
Nói rồi, Nguyệt đi luôn không để Minh kì kèo thêm nữa.
Đi xuống nhà để xe, Nguyệt dừng lại khi nghe tiếng chân đi theo mình.
- Anh muốn gì đây? – Nguyệt cau mày nhìn người con trai lúc nãy bị mình đuổi đi.
- Lúc nãy giữa nhiều người, anh không muốn cô em mất mặt nhưng bậy giờ thì phải cho cô em một bài học chứ? Sao không yên phận liễu yếu đào tơ mà lại học đòi vũ lực làm gì hả cô em xinh đẹp.
Nguyệt thản nhiên tháo đôi dày cao gót ném qua một bên.
- Thật tốt, chị mày đây cũng đang muốn thư giãn gân cốt đây. – Nguyệt nói.
- Phải cho cô em một bài học nhớ đời mới được. – hắn cười đểu rồi lao vào Nguyệt như vũ bảo.
Nguyệt bình thản đỡ đòn của hắn. Cũng may bộ váy tối nay Nguyệt chọn cũng khá thoải mái, nếu không cũng có chút khó khăn rồi.
Chỉ sau chục đòn, người đàn ông đã nằm sóng xoài trên nền đất. Nguyệt nhìn hắn:
- Tưởng có gì, hóa ra thùng rỗng kêu to. Lần sai thì tránh chị ra nhà em trai, cỡ em luyện thêm chục năm rồi hẳn tìm chị thách đấu nha.
Nguyệt nhặt lấy đôi giày cao gót rồi đi về phía xe của mình.
Tên đó cũng thật xui xẻo, Nguyệt đang bực mình muốn tìm chỗ trút giận thì hắn đâm đầu vào nên lãnh đủ, chứ bình thường, Nguyệt đâu ra tay nặng như vậy.
Khánh sững người khi nghe tin Nguyên vừa thông báo, Minh vội nhìn qua Nguyệt rồi đi theo Khánh.
Nguyệt chỉ biết ngồi yên, nắm chặt hai bàn tay chặt đến mức móng tay đâm vào thịt đến chảy máu, cố ngăn trái tim đang gào khóc, cố ngăn những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi, cố giữ mình không bỏ chạy về phòng như Khánh, cố giữ gương mặt mình bình thản như đang nghe chuyện của người dưng chứ không phải chuyện của Nguyên.
Bà Dương và bà Ngân Mỹ khẽ nắm lấy tay Nguyệt. Nguyệt đau đớn tự hỏi, tại sao ai cũng co thể nhìn ra Nguyệt yêu Nguyên mà chỉ Nguyên không thể.
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà. Là chuyện vui sao không ai nói gì vậy? – Ông Tùng lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng – Chúc mừng mi nha thằng bạn già, sắp có dâu rồi. Chúc mừng con nha Nguyên. Mới ngày nào còn khóc oe oe giờ đã sắp lấy vợ.
- Cám ơn ba. – Nguyên khẽ nói.
- Con định khi nào thì tổ chức.
- Cuối tháng này, ba Tiểu My sẽ về nước. Tụi con định khi đó làm lễ đính hôn rồi sau đó một tháng là cưới luôn. ( đồ tàn nhẫn. Sao anh nở bò chị Nguyệt đi lấy vợ vậy? Không chịu đâu)
- Tùy con thôi. Con lớn rồi, tự quyết định chuyện của mình được rồi. Ba mẹ không có ý kiến gì đâu. – Ông Vũ quay sang Tiểu My – Chào mừng con gia nhập vào gia đình chúng ta.
- Con cám ơn bác ạ. – Tiểu My thẹn thùng.
- Còn bác gì nữa gọi ba mẹ được rồi – Ông tùng nói.
Tiểu My thẹn đỏ mặt ma không biết đang chết lặng cả cõi lòng. Nguyệt cũng đang luôn mong mình gọi ba mẹ với ý nghĩa như thế, không phải như một đứa con nuôi. Nhưng bây giờ, Nguyệt mãi chỉ là con nuôi của ba mẹ, còn con dâu, vị trí đó Nguyên đã dành cho Tiểu My.
- Nguyệt không thể chúc mừng tôi một câu hay sao?
Nguyệt rất muốn đứng dậy, quát thẳng vào mặt Nguyên: ” Đồ tàn nhẫn” rồi bỏ đi. Nhưng Nguyệt không thể làm như vậy. Nguyệt biết hai người ba, hai người mẹ đang cùng chung nỗi đau với mình. Nguyệt không thể chỉ biết đến nỗi đau của riêng mình như vậy? Nguyệt cũng không muốn phá hạnh phúc của Nguyên và Tiểu My. Đám cưới là chuyện đáng chúc mừng mà.
- Chúc mừng anh. Tôi chân thành chúc hai người hạnh phúc.
- Cám ơn Nguyệt. Hy vọng Nguyệt sẽ sớm báo tin vui cho cả nhà.
- Cóthể.
Nguyệt ngồi một mình trên chiếc xích đu trong đem khuya tĩnh lặng. Đã hai giờ trôi qua, kể từ lúc Nguyên thông báo tin Nguyên sắp lấy vợ, sau phút choáng váng, cả nhà đang vội vã bàn luận những thứ cần chuẩn bị cho đám cưới khá gấp gáp này. Nguyệt không thể ngồi nổi trong khôn gkhí ấy nên trốn ra đây
- Không lạnh hả co
n gái? – Ông Tùng khẽ hỏi.
Nguyệt giật mình rồi nhìn ba mình:
- Dạ. Không. Thế này thì có thấm tháp gì với mùa đông ở bên đó hả ba. – Nguyệt lắc đầu, cũng không thấm tháp gì so với giá lạnh trong trái tim mình – Mọi việc xong hết rồi hả ba.
Ông Tùng ngồi xuống cạnh Nguyệt, kéo con gái vào vòng tay mình, khẽ khàng.
- Khóc đi con. Đừng cố nén làm gì.
Bờ vai Nguyệt run lên bần bật, những tiếng nấc nghẹn vẳng trong đêm khuya khiến người cha có cảm giác như mình đang bị cắt từng khúc ruột.
- Ba xin lỗi. – Ông Tùng nói trong nỗi đau – Đáng ra ba đừng đam mê công việc. Đáng ra ba đừng để hai đứa thân thiết như vậy, đáng ra ba phải tìm mọi cách giữ Nguyên cho con.
- Không. Là tại con và Nguyên không duyên phận. – Nguyệt nấc nhẹ
- Chúng ta chuyển nhà nha con. Sống chung nhà thế này…
- Đừng làm vậy ba ơi. Cho con khóc một lần thôi, con hứa, con sẽ không khóc nữa đâu. Từ hôm nay con sẽ quên Nguyên. Chỉ một lần này thôi.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Nguyệt làm ông Tùng càng thêm đau đớn. Sau lưng ông, bà Dương che miệng ngăn tiếng khóc. ở một góc khác, bà Ngân Mỹ vùi mặt vào vai chồng cố không cho tiếng khóc vang lên. Còn trong ngôi nhà, Khánh khóc đến lịm người trong tay Minh. Cũng ở một khung cửa số khuất hẳn tầm nhìn của mọi người một làn khói trắng lãng đãng bay lên.
Chỉ có Tiểu My đang hạnh phúc, vui vẻ chìm vào giấc ngủ với giấc mơ cô dâu của riêng mình.
***
*****
Đang đi cùng Tiểu My, Nguyên chợt nhìn thấy Nguyệt đang đi ngược chiều với mình. Nguyên cau mày nhìn đồng hồ. Giờ này rồi mà Nguyệt còn chưa chịu đi ăn hay sao?
- Chào Tổng giám đốc. Chào Tiểu My. – Nguyệt nhìn hai người khẽ khàng. Lời chào chỉ mang tính xã giao thông thường, không có chút tình cảm.
Tiểu My cố tính ôm cánh tay Nguyên, vui vẻ:
- Chào chị Nguyệt. Chị không đi ăn trưa à?
Nguyệt nhìn vẻ mặt cau có của Nguyên, rồi nói nhẹ:
- Lát nữa tôi mới ăn. Hai chuẩn bị cho lễ đính hôn tới đâu rồi.
Tiểu My cười hạnh phúc, ngả đầu lên vai Nguyên, cố ý cho Nguyệt thấy sự thân thiết của hai người:
- Cũng gần xong rồi, chị Nguyệt. – Tiểu My cười rồi nhìn Nguyệt – Thật lá, chúng ta dù gì cũng ở chung nhà, vậy mà chẳng mấy khi gặp chị Nguyệt hết.
Nguyệt khẽ nhún vai, lắc đầu:
- Vì tôi có nhiều việc quá mà.
- Anh đó nha, – Tiểu My quay qua Nguyên, giọng trách cứ – Anh ỷ mình có trợ lý tài ba rồi phó mặc cho chị Nguyệt hết vậy hà.
Nguyệt mím môi im lặng. Không phải Nguyệt giúp họ có nhiều thời gian bên nhau và chuẩn bị cho cái đám cưới của họ sao?
Nguyên lặng lẽ quan sát Nguyệt thật kỹ rồi gạt tay Tiểu My ra, bế Nguyệt lên ( í. Làm gì kỳ vậy anh Nguyên)
- Anh làm gì vậy? – cả Tiểu My và Nguyệt cùng la lên.
Nguyên lầm lì bế Nguyệt về phòng làm việc của mình, mở cửa căn phòng nhỏ phía trong, Nguyên đặt Nguyệt xuống giường. Giật mạnh ngăn tủ, Nguyên lấy ra một lô lốc các vỉ thuốc rồi lựa ra ba bốn viên thuốc.
- Uống đi. – Nguyên đưa cho Nguyệt ly nước cùng mấy viên thuốc.
- Tôi không sao cả. – Nguyệt lạnh lùng đẩy tay Nguyên đi định đứag dậy.
Nguyên giữ Nguyệt lại:
- Đến bao giờ Nguyệt mới biết tự lo cho sức khỏe của mình chứ?
Nguyệt đau đớn nhìn Nguyên:
- Tôi đã tự lo cho mình 7 năm nay rồi Nguyên à? Nguyên thấy đó, tôi vẫn sống, vẫn khỏe mạnh, chưa có chết mà. Nguyên không cần quan tâm tới tôi nữa đâu.
Nguyên đầy mấy viên thuốc vào tay Nguyệt:
- Uống đi.
- Tôi đã nói là tôi không cần. – Nguyệt quát lên.
Nguyên như không nghe thấy Nguyệt quát, chỉ trầm giọng.
- Tôi nói là uống thuốc đi.
Giọng nói Nguyên mang đầy tính đe dọa ép buộc. Nguyệt thở dài:
- Tôi không thể. Tôi còn rất nhiều công việc.
Nguyên mím môi. Sự thành công trong công việc của Nguyệt, ngoài tài năng trời cho còn do Nguyệt bất chấp sức khỏe của bản thân như thế này đây.
- Uống đi. – Nguyên quát làm Tiểu My giật nảy mình – Đừng buộc tôi phải ép Nguyệt.
Nguyệt đành cầm lấy ly nước rồi nuốt mấy viên thuốc. Nguyệt nhìn Nguyên, khẽ nói:
- Chúng ta đã không còn như ngày xưa nữa rồi Nguyên à.
Nguyên lẳng lặng lấy ra từ trong hộc bàn bông băng thuốc đỏ, nắm lấy cánh tay trái của Nguyệt. Trên cánh tay Nguyệt, có một vết cắt khá dài, rướm máu.
Tiểu My lặng lẽ đi theo Nguyên khi Nguyên đưa Nguyệt vào phòng, căn phòng mà đến Tiểu My anh cũng không cho Tiểu My bước chân vào. Mím môi, quan sát Nguyên tỉ mẩn sát trùng vết thương cho Nguyệt. Tiểu My nghe trong lòng ấm ức vô cùng. Chưa bao giờ anh để ý đến Tiểu My như vậy. Dù cho Tiểu My có đau ở đâu, anh cũng không biết. Đến khi Tiểu My than vãn thì anh chỉ thờ ơ quan tâm. Không như chị ta, anh…
Nguyệt dưới tác dụng của thuốc ngủ, trong lơ mơ do tác dụng của thuốc cũng như cơn sốt tác động, Nguyệt nhìn Nguyên, khẽ khàng:
Suốt 7 năm qua, đã rất nhiều lần, Nguyệt cần Nguyên ở cạnh Nguyệt, nhưng Nguyên đã ở đâu hả Nguyên?
Nguyên giật mình nhìn Nguyệt nhưng Nguyệt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đặt Nguyệt nằm xuống giường, Nguyên kéo chăn đắp cho Nguyệt rồi quay qua ra dấu cho Tiểu My ra ngoài.
Tiểu My nhìn Nguyên khẽ khàng khép cửa lại như không muốn bất cứ tiếng ồn nào ảnh hưởng đến Nguyệt, Tiểu My mím môi:
- Chúng ta đi được chưa anh?
- Em đi ăn một mình đi.
- Tại sao chứ? – Tiểu My cố bình tĩnh hỏi Nguyên.
- Anh bận việc rồi. Em cứ đi đi. – Nguyên nói rồi bước lại bàn làm việc của Nguyệt.
- Việc của chị Nguyệt thì ngày mai chị ấy làm. – Tiểu My nói gay gắt – Tại sao anh phải làm giùm chị ấy.
Nguyên không nói, ngồi vào bàn, mở máy tính của Nguyệt lên. Anh thoáng khựng lại khi nhìn thấy tấm ảnh hai đứa chụp chung ngày tốt nghiệp cấp ba. Ngày đó, nụ cười của hai đứa lúc nào cũng rạng rỡ. Nụ cười ư? Từ ngày gặp lại, Nguyên đã thực sự nhìn thấy Nguyệt cười chưa? Khôn gphải Nguyệt không cười nhưng những nụ cườ với đối tác chỉ mang tính chất công việc, với gia đình mang tình thân nhưng phản phất nỗi buồn. Cười mà buồn ư? Vậy có thực sự là cười. Điều gì đã khiến Nguyệt mất đi nụ cười của mình vậy?
Tiểu My thấy Nguyên không hề chú ý đến mình lền ấm ức bỏ đi. Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu My còn quay lại nhìn Nguyên nhưng thấy Nguyên đanh ở trong một thế giới nào đó không có Tiểu My, cô ta giận dữ đóng sầm cửa lại.
Nguyên nhìn theo Tiểu My, chỉ nhún vai. Nguyên quen rồi, Tiểu My hay giận nhưng rồi cũng chính Tiểu My làm hòa trước với Nguyên.
Nguyên mở cửa nhìn vào thấy Nguyệt vẫn ngủ say liền yên tâm đóng cửa lại và bước ra ngoài, tập trung vào công việc.
Nguyệt đang tập trung vào cuốn sách cuối cùng trong bộ truyện yêu thích của mình thì thấy Tiểu My đang đúng trước mặt mình.
- Chào chị. – Tiểu My khẽ nói.
- Chào Tiểu My. Cô không ngủ trưa à?
Tiểu My không trả lời Nguyệt mà ngồi xuống ghế đá nhìn Nguyệt.
- Khi lần đầu tiên đến đây tôi đã rất thích góc này. Tôi nghĩ rằng nếu được ngồi ở đây mà ngủ trong làn gió hiu hiu chắc sẽ rất thích. Nhưng tôi chưa một lần dám thử, tôi cứ có cảm giác đây là không gian riêng của chị vậy.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2128/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-8.html#p286151

Quay về Thơ, truyện ngắn