Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Sáu, 18:25:55 - 22/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#10 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 12:22 » @286155

Sẽ mãi bên nhau – chương 10
Nguyệt mím môi im lặng, không lẽ đến chốn trú thân riêng tư của Nguyệt, Tiểu My cũng muốn xâm phạm vào hay sao? Nguyệt cũng rất yêu thích khu bờ hồ ấy, nhưng Nguyệt đã không còn đến nơi đó để cho Nguyên và Tiểu My thoải mái. Vậy mà,…
Tiểu My nhìn Nguyệt:
- Tôi có thể hay không?
Nguyệt cố giấu cảm xúc vào lòng, đưa ra nét mặt dửng dưng và giọng nói không chút âm sắc:
- Tùy Tiểu My thôi. Đây là khuôn viên chung của gia đình mà.
- Không sai. Đây là khuôn viên chung của gia đình. Nhưng đây là khuôn viên gia đình chị hay gia đình chúng tôi?
Nguyệt trố mắt nhìn Tiểu My:
- Có sự phân biệt ấy nữa sao?
- Có chứ? Dù cho hai nhà thân đến cỡ nào cũng cần có sự rõ ràng. Cũng như anh Nguyên vậy? Anh ấy chỉ có thể là của riêng tôi thôi.
Nguyệt nhìn Tiểu My, cười khan:
- Tiểu My đang có ý gì đây?
- Chị là người thông minh, chị hiểu mà.
- Tôi thấy hình như cô không tin tưởng vào Nguyên thì phải.
- Tôi tin anh ấy, nhưng tôi không tin chị. Tôi cứ có cảm giác chị đang cố lôi kéo anh ấy vào thế giới của chị.
- Cô lầm rồi. Tôi không có chút ý niệm nào với Nguyên cả. Nếu cô sợ thì nói với Nguyên, đừng quan tân tới chuyện của tôi nữa. Tôi thật sự rất ghét điều đó.
Nguyệt nói rồi cầm sách đi vào nhà. Chẳng lẽ, không còn nơi nào của Nguyệt mà Tiểu My có thể để cho Nguyệt yên hay không?
Nguyệt đứng dựa lưng vào tường nhìn Nguyên đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay Tiểu My trong tiếng vỗ tay và lời chúc tụng của mọi người.
Ánh lặng lẽ nhìn Nguyệt rồi nhìn Nguyên, khẽ hỏi:
- Cảm giác thế nào?
Nguyệt không rời mắt khỏi khuôn mặt Nguyên:
- Đau. Tao đau đến chết đi được nhưng trong lòng lại có chút gì đó nhẹ nhõm hẳn đi. Coi như Nguyên đã yên ổn, coi như những tia hy vọng tao cố bám víu đã phụt tắt. Tao có thể từ bỏ tình cảm này được rồi.
- Từ bỏ được thật sao? – Ánh nhẹ nhàng – Tao biết từ năm 15, mày đã yêu Nguyên. Bây giờ mày đã 26, gần 12 năm tình cảm chưa kể mày và Nguyên đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Thật có thể từ bỏ sao?
- Không thì tao có thể làm gi? – Nguyệt nói với giọng bình thản nhưng nhuốm chút đau đớn.
- Mày có thể một lần nói với Nguyên mà. Không lẽ mày chấp nhận câm lặng cả dời này ư? Nói với Nguyên một lần đi. Lấy nhau rồi còn bỏ được huống hồ chi là đính hôn.
- Để được gì chứ? Nguyên lạnh lùng với tao đã đủ làm tao chết đi sống lại rồi. Nếu còn bị Nguyên từ chối rồi chế nhạo thì tao sẽ không thể sống nổi nữa đâu. – Nguyệt cười khan đầy cay đắng.
Ánh im lặng không nói gì nữa. Nguyên và Nguyệt còn sống chung nhà, ra vào còn đụng mặt nhau chưa kể đến công việc của hai người, Nguyệt không phải không có lý khi không dám nói với Nguyên. Có lẽ với Nguyệt, còn được ở cạnh Nguyên đã là hạnh phúc.
- Tao đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi. – Nguyệt khẽ nói. – chỉ 6 tháng nữa thôi, tao se đẩy Nguyên ra khỏi cuộc sống của tao, hoàn toàn như suốt 7 năm qua.
Ánh kinh hoàng nhìn Nguyệt, giọng không giấu vẻ hoảng hốt.
- Mày định làm gì hả Nguyệt?
- Tao đã đăng ký đi cùng một đoàn từ thiện của thành phố. Ngày mai, đoàn sẽ xuất phát nhưng đúng 6t sau, đoàn sẽ quay lại thành phố. Khi đó tao sẽ đi cùng đoàn.
- Hai bác cũng chấp nhận quyết định của mày ư?
- Ba mẹ hiểu tao mà. – Nguyệt cười buồn – Tao đành làm đứa con bất hiếu thôi. Tao là đứa quá yêu đuối nên tao không thể sống kiểu này hoài được. Có lúc t
ao nghĩ được ở cạnh Nguyên đã là hạnh phúc, nhưng không phải. Nhìn Tiểu My quân quýt bên Nguyên, tao ganh tỵ rồi những suy nghĩ tao không tin mình sẽ có lại xuất hiện. Tao sợ đến một ngày tao cũng không nhận ra được mình nữa mất.
Ánh lặng lẽ đứng cạnh Nguyệt.
- Mày biết không? Hôm qua, Khánh báo tin nó có thai 4 tháng rồi. Con nhỏ khờ thạt đó, lấy chồng đã ba năm mà còn không biết. Ba mẹ tao vui lắm. Coi như tao trút mọi trách nhiệm lên vai Minh và Khánh vậy.
- Tao không tin với Tiểu My, Nguyên sẽ hạnh phúc. Chỉ khi bên mày, Nguyên mới là Nguyên, cũng như mày chỉ là chính mày khi có Nguyên bên cạnh vậy.
Nguyệt nhìn qua Tiểu My:
- Chuyện đó chúng ta không thể biết được. – Nguyệt nói khẽ – Có lẽ hai người có sự hòa hợp của riêng họ.
- Thời gian sẽ chứng mình. – Ánh khẽ nói – Đừng từ bỏ mọi thứ quá sớm như vậy mà Nguyệt.
Ánh có linh cảm, Nguyệt còn có những dự tính khác cho cuộc đời của nó. Một dự tính mà khi nó đã thực hiện thì mọi việc không còn cách cứu vãn.
- Tao đã suy nghĩ rất kỹ trước khi quyết định Ánh à? – Nguyệt nói kiên quyết.
Khi Nguyệt đã quyết tâm thì dù cả thế giới có ngăn cản thì cũng vậy thôi.
Không, Ánh không chấp nhận như vậy đâu? Ánh phải tìm cách kéo Nguyệt ra. Ánh sẽ làm được.
***
*****
Ba ngày trước đám cưới của Nguyên:
Ông Tùng và Ông Vũ đang ngồi uống trà trong sân vườn thì ông Tùng nói gì đó làm ông Vũ sững sờ đến mức chết lặng tại chỗ.
- Mày vừa nói gì cơ? – ông Vũ đặt ly trà xuống bàn hỏi lại.
- Sau đám cưới của Nguyên, Vợ chồng tao và Nguyên sẽ qua căn nhà nhỏ bên quận ba sống.
- Tại sao chứ? – Ông Vũ hỏi với giọng gay gắt.
- Tao không dành lòng nhìn Nguyệt chết dần chết mòn như vậy? – Ông Tùng cười khổ – Mày muốn con bé chứng kiến Nguyên và Tiểu My hạnh phúc đến khi nào nữa đây. Càng ngày, cô con dâu tương lai của mày càng không e dè ai cả. Trước mặt người lớn, cô ta cũng cứ bám riết không rời. Đã không ít lần, tao lẫn mày đều thấy cô ta và Nguyên tình cảm giữa thanh thiên bạch nhật rồi đó. Con gái tao là người chứ không phải gỗ đá, nó cố tạo cho mình vẻ ngoài cứng rắn nhưng trong lòng nó thì đau đến chết đi được. Đã nhiều lần, Na khóc ngất đưa cho vợ chồng tao gối đẫm nước mắt của Nguyệt. Đêm đêm nó cứ khóc thầm như vậy, tao không biết nó sẽ chống đỡ được đến bao giờ nữa đây?
- Đây cũng là nhà của vợ chồng mày và bé Nguyệt mà. – Ông Vũ nói – Nếu phải ra ngoài sống thì phải là Tiểu My và Nguyên.
- Tao và mày đã sống qua bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện và cách nhìn người của tao và mày chắc cũng giống nhau. Tiểu My không hiền như những gì cô ta thể hiện ra. Những ngày đầu, cô ta luôn ra vẻ thùy mị dịu dàng nhưng sau này, cô ta ngày càng can thiệp sâu vào cuộc sống của gia đình. Cô ta tự nhiên sai phái cái Na, bắt Khánh làm theo ý mình, thậm chí còn tìm cách thay đổi những thói quen vốn có của gia đình này. Bây giờ cô ta còn chưa là dâu mà đã vậy thì sau này sẽ thế nào đây? Đã có lần tao nghe cô ta bàn với Nguyên đòi lại phần của nó trong công ty mà Minh đang quản lý. Bây giờ Nguyên còn phản đối nhưng khi đã lấy cô ta rồi, thì sẽ ra sao? Không ai đoán biết được. Tao không muốn tình cảm của hai gia đình sứt mẻ.
Ông Vũ im lặng không nói gì.
- Nhưng quan trọng nhất, cô ta đang dần xâm chiếm đến những nơi riêng tư, đến chốn trú thân cuối cùng của Nguyệt trong ngôi nhà này.
- Là sao? – Ông Vũ giật mình.
- Ba ngày trước, Khánh bắt gặp cô ta đang mở cửa phòng của Nguyệt. Cô ta nói rằng cô ta kiếm Nguyệt nhưng giờ đó, Nguyệt đang ở công ty, không lúc nào nó ở nhà lúc đó. Trước đây, không bao giờ Nguyệt phải khóa cửa phòng nhưng bây giờ, khi Nguyệt đi, Khánh phải lấy chìa khóa, khóa lại. Nếu hôm đó, Khánh không bắt gặp, cô ta đã làm gì trong phòng Nguyệt.
- Tao sẽ nói Nguyên dạy dỗ lại con bé này. – Ông Vũ bực bội.
- Sẽ có kết quả sao? – Ông Tùng cay đắng. – Tao nghĩ kỹ rồi. Dọn ra ngoài là tốt nhất. Minh và Khánh vẫn tiếp tục ở lại đây. Tao muốn ngăn cản cái ý định điên rồ của Nguyệt.
- Nó đang nghĩ chuyện gì vậy?
- Mày còn nhớ bà ngoại Nguyệt chứ?
Ông Vũ gật đầu.
- Hôm trước, Dương lên gặp bà, bà nói chủ nhật nào Nguyệt cũng lên đó. Tao sợ nó cũng giống bà, tìm quên trong chốn thanh tu. Tao có thể mất tất cả nhưng Nguyệt thì không? Con gái tao không thể đi vào ngõ cụt ấy được.
Ông Vũ gật đầu trong câm lặng. Ngày Nguyệt khóc đến ngất lịm đi trong tay ba mình khi nghe tin Nguyên lấy vợ, ông đã linh cảm sẽ có ngày này.
Chỉ là ông không nở thôi. Suốt bao nhiêu năm qua, hai nhà đã như một gia đình, chung sống vuivẻ. Nguyệt cũng như con gái ruột của ông, nhìn nó đau đớn, ông cũng như đưt từng khúc ruột. Nếu ra ngoài sống mà tốt cho Nguyệt, thì ông làm sao có thể phản đối chứ? Huống chi thằng bạn già của ông đã quyết định thì … nó chỉ nói với ông vậy thôi, chứ ông nào có thay đổi được chuyện gì?
Gấp chiếc điện thoại của mình lại, Nguyệt chán nản ném nó lên giường, thở dài mệt mỏi. Từ hôm Nguyên đính hôn đến nay, Ánh liên tục tạo ra đủ lý do để Nguyệt đi gặp những người đàn ông mà nó giới thiệu cho Nguyệt. Nhưng Ánh không hiểu, trái tim Minh Thái đã đóng kín lại rồi. Không ai, không bất kỳ người đàn ông nào có thể mở nó ra một lần nữa.
Không biết tại sao, ba mẹ lại biết dự định theo đoàn từ thiện của Nguyệt. Nhưng hai người không có ý kiến phản đối Nguyệt. Thậm chí, ba mẹ còn định đi chung với Nguyệt. Vậy cũng tốt, coi như trước khi lên chùa, Nguyệt còn có cơ hội làm tròn chữ hiếu của mình.
Ngày mai, ngày mốt rồi ngày kia sẽ là đám cưới của Nguyên và Tiểu My. Dù rất đau đớn nhưng Nguyệt thành tâm chúc hai người hạnh phúc, Nguyên phải thật hạnh phúc nha Nguyên. Khi Nguyên đi hưởng tuần trăng mật về, Nguyệt đã rời khỏi ngôi nhà này. Nguyệt sẽ từ bỏ tất cả kỷ niệm của chúng ta, Nguyệt trả tất cả cho Nguyên, nhường toàn bộ không gian này cho Tiểu My. Nguyệt sẽ ra đi, Nguyệt sẽ không làm phiền tới cuộc sống của Nguyên nữa. Từ đó, hai chúng ta sẽ chỉ là người xa lạ, Nguyệt sẽ không nắm níu chút hy vọng nào nữa. Dù Nguyệt không thể quên Nguyên nhưng Nguyệt từ bỏ, thật sự sẽ từ bỏ.
Chuông điện thoại lại reo vang làm Nguyệt nhăn nhó. Gạt hai hàng nước mắt, Nguyệt nói một cách khó chịu vào điện thoại:
- Tao nói rồi, tao không đi đâu.
- Thật vui khi lại được nghe tiếng nói của em. – một giọng nói thật ệm cùng giọng cười nhỏ làm Nguyệt run bắn cả người.
- Tony – Nguyệt thảng thốt.
- Thật vui là em còn nhớ tên tôi, nhận ra giọng tôi. Tôi rất nhớ em đó Nguyệt.
- Tại sao anh…? – Nguyệt lắp bắp
- Có gì mà đồng tiền không làm được đâu, em yêu. Em tưởng em chạy về đó thì tôi không tìm ra em sao?
Nguyệt hoảng hốt tắt điện thoại.
- Hắn ta sẽ không về đây đâu. – Nguyệt tự trấn an mình, – Thầy đã nói rồi. Hắn sẽ không về đâu. Đây là nơi rất an toàn. Không sao đâu Nguyệt.
Dù cho tự trấn an mình như thế nào đi nữa, Nguyệt vẫn vô thức ngồi co mình lại nép vào góc tường. Đêm đó, Nguyệt trài qua giấc ngủ đầy mệt mỏi và ác mộng.
***
*****
Hai ngày trước đám cưới Nguyên.
Khánh đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì Nguyệt bước xuống. Nhìn Nguyệt, Khánh la lên:
- Chi hai. Sao nhìn chị mệt mỏi quá vậy? Hôm qua chị mất ngủ ư?
Nguyệt khẽ gật đâu.
- Chị không sao? Có cà phê không? Cho chị một ly.
Khánh im lặng rót cà phê cho Nguyệt. Hồi trước, cả cchị hai và anh hai đều không ai uống cà phê cả. Không phải anh hai không muốn uống nhưng bao giờ chị hai cũng phản đối. Còn bây giờ, cả hai người đều uống cái thứ ấy như nước lã vậy.
Đưa ly cà phê cho Nguyệt, Khánh nói:
- Hay chị xin nghỉ một ngày đi. Em thấy chị sắ kiệt sức tới nơi rồi đó.
Nguyệt gật đầu. Thật ra sáng Nguyệt đã xin nghĩ rồi. Nguyệt cảm thấy không yên tâm khi đi ra ngoài, Nguyệt cứ sợ Tony sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt Nguyệt vậy.
Ăn sáng xong, Nguyệt về phòng, cố ru mình vào giấc ngủ. Từ ngày nói chuyện với Tiểu My, Nguyệt không còn xuống góc sân quen thuộc của mình nữa. Bây giờ, nơi để Nguyệt trốn tránh thực tế chỉ còn mình nơi này thôi.
Sau một giấc ngủ ngắn nhưng vẫn đầy ám ảnh, Nguyệt đi xuống nhà thì kinh ngạc nhìn Khánh đang chuẩn bị cho bữa trưa.
- Sao nhỏ lại ở nhà. – Nguyệt lấy cho mình ly nước lạnh khẽ nói – Chị nhớ hôm nay nho cùng mẹ và Tiểu My đi mua đồ cho đám cưới mà.
- Em không thích – Khánh cau có.
- Đừng như vậy mà Khánh. – Nguyệt nhỏ nhẹ. -Sau này, Tiểu My sẽ là chị dâu nhỏ. Còn phải sống với nhau nữa. Nhỏ cứ giữ thái dộ như vậy sẽ làm khó cho anh hai đó.
- Chị đừng quan tâm tới anh ấy nữa, em cũng ghét anh ấy rồi. – Khánh nhăn nhó.
- Tình thân ruột thịt nói ghét là ghét sao? – Nguyệt bật cười. – Đừng có nhăn nhó nữa, chị không thích cháu chị ra đời với vẻ mặt như khỉ đâu nha.
Khánh cố gượng cười nhưng Nguyệt vẫn thấy nét gượng gạo khó chịu của Khánh. Khánh coi Nguyệt như chị ruột của con bé, con bé cũng luôn tin rằng Nguyệt sẽ là chị dâu nó nên nó không dễ dàng gì khi chấp nhận Tiểu My. Không sao, thời gian sẽ làm được tất cả thôi mà. Có ai ghét người thân của mình cả đời đươc đâu.
Nguyệt cùng Khánh đang nấu cơm trưa thì Minh đi vào trên tay là một bó hoa thật đẹp.
- Chị hai, có người tặng hoa cho chị nè.
Nhìn bó hoa, Nguyệt chợt run rẩy:
- Của ai vậy?
- Em không biết. – Minh lắc đầu, rồi rút ra tấm thiệp đính kèm – ” Gửi đến em tình yêu của tôi. Tony”. Ai vậy chị hai.
- Vứt nó đi. – Nguyệt gào lên – Vứt đi nhanh lên.
Minh hoảng hồn ném bó hoa qua cửa sổ. Chưa bao giờ, Minh thấy chị hai mình kích động như vậy, Khánh cũng giật mình nhìn Nguyệt.
- Chị bị sao vậy chị hai? – Minh e dè hỏi.
- Đừng nhận bất kỳ bó hoa nào nữa, đừng nhận bất cứ thứ gì tương tự như vậy. Chị xin em.
Minh vội vã gật đầu:
- Em biết rồi.
Nguyệt ngồi bệt xuống ghế. Anh ta không thể buông tha cho Nguyệt sao? Anh ta muốn ép Nguyệt đến thế nào đây?
***
*****
Trước ngày cưới của Nguyên một ngày.
Tiểu My vui vẻ đi vào phòng ăn với hộp quà trên tay
- Chị Nguyệt. Chị có đồ gửi từ Mỹ nè.
Ly nước trên tay Nguyệt rơi xuống sàn nhà, nét mặt tái mét. Minh đang ở đó, liền giựt lấy hộp quà. Thận trọng mở lớp giấy bóng, Minh nhìn vào tấm thiệp:
” Hãy đứng dậy từ nơi em đã vấp ngã. Thầy tin em sẽ làm được.
Peter”
Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nét mặt có vẻ giãn ra rất nhiều.
Minh lo lắng với tình trạng c
ăng thẳng của Nguyệt. Có vẻ mọi thứ đang vượt quá sực chịu đựng của chị hai Minh rồi.
Nguyên nhìn xuống đường, chăm chú quan sát dòng người đang di chuyển bên dưới.
- Nhìn gì vậy, ông tổng của tôi.
Nguyên giật mình nhìn sang thì thấy Ánh đang đứng cạnh mình.
- Sao Ánh lại ở đây?
- Câu này phải tôi hỏi ông mới đúng chứ? Ngày mai làm chú rể rồi mà giờ còn đứng đây là sao?
- Vì công việc chứ còn sao nữa.
- Ông có thấy mình tham công tiếc việc quá không? Cô dâu của ông không trách cứ à?
Nguyên im lặng. Sáng nay, khi Nguyên đi, Tiểu My đã cằn nhằn liên tục rồi. Càng ngày, Nguyên càng mệt mỏi với cái cách quản lý mọi việc anh làm của Tiểu My. Thật là phiền phức.
- Ông có thấy mình quá thờ ơ với đám cưới này không? – Ánh nói – Và nực cười làm sao? Nguyệt lại lo lắng đến loạn cả lên. Ông có yêu Tiểu My không Nguyên?
- Hỏi lạ, không yêu sao lại cưới – Nguyên cười nhẹ – Bà ăn trúng cái gì rồi vậy?
- Yêu nhiều hơn Nguyệt sao? – Ánh nhìn thẳng vào mắt Nguyên.
Nguyên quay phắt đi:
- Bà lôi đâu ra cái ý tưởng kinh dị đó vậy?
Ánh giấu nụ cười. Đến cách gạt phắt đi cũng giống nhau.
Ánh nhìn xuống dòng nguòi xuôi ngược.
- Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi Nguyên nhỉ? – Ánh hỏi nhưng tự trả lời – Từ năm chúng ta còn học lớp 3 tới giờ, cũng hơn 18 năm rồi còn gì? Ngày ấy tôi thế nào nhỉ? À, một đứa con gái nhà quê, do ba mẹ chuyển công việc làm ăn lên thành phố mà đi theo. Cái chất giọng miền trung cộng với nước da đen thui và mái tóc cháy nắng. Một con bé như vậy mà lại lọt vào trường toàn con cái đại gia, lọt vào lớp quý tộc, làm trò cười cho mọi người. Nếu không có ông và Nguyệt, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay.
- Sao tự nhiên lại nói chuyện xưa vậy? – Nguyên bật cười – Tôi sắp đi lấy vợ gây cho bà nhiều cảm xúc vậy à?
- Sao với tôi, ông vẫn giữ lối nói thân thiết như ngày xưa, còn với Nguyệt lại ” Tôi – Cô” lạnh lùng vậy Nguyên? Vì đâu hai người lại thành ra như vậy?
Câu hỏi chỉ nhận được sự im lặng từ phía Nguyên.
- Ông có biết ông là mối tình đầu của tôi không?
Nguyên giật mình quay nhìn Ánh, còn Ánh bật cười:
- Bất ngờ lắm phải không? Đôi khi nghĩ lại tôi còn thấy bất ngờ nữa là. Tui biết thích ông từ khi nào nhỉ? À, có lẽ là từ khi ông cứu tôi khỏi bị bọn Minh và Tùng ( TG: em xen vô chút xíu nha. Đây cũng là Minh và Tùng học cùng lớp với Nguyệt và Nguyên ở Đà Lạt đó. Lúc trước hai người nay quậy lắm nên mới bị ba mẹ cho lên Đà Lạt để rèn tính, cho nên ba mẹ Nguyên và Nguyệt mời bắt chước theo, lên đó rồi họ cũng quậy phá nên mới có vụ bị nghi ngờ tham gia guýnh lộn đó. Ai quên thi mời xem lại các phần trước). Nhưng lúc đó, tôi đã biết rằng, với ông chỉ có Nguyệt là quan trọng nhất nên đành im lặng. Hai người đi xa những 5 năm, tui nghĩ mình đã quên nhưng khi gặp lại tôi mới bàng hoàng, tôi vẫn rất thích ông. Có nhiều lúc, tôi rất ghét Nguyệt. Nếu tôi gặp ông trước Nguyệt thì sao? Nếu Nguyệt đừng là người con gái tốt đến như vậy, thì tôi không nề hà gì mà cướp ông khỏi tay Nguyệt. Tôi không nghĩ tôi sẽ thua Nguyệt đâu. Nhưng sau năm năm, ông thay bồ còn hơn thay áo, ai ông cũng dành cho cơ hội. Tôi khấp khởi mừng thầm, có lẽ ông không thích Nguyệt bằng tình cảm trai gái, có lẽ chỉ cần tôi hiềm doiụ một chút, tui cũng sẽ có được tình cảm của ông, tôi còn có nhiều lợi thế hơn họ, tôi thân với ông, với Nguyệt. Ông không biết, tôi tự cười mình thế nào khi nhớ lại những ngày, tôi đứgn trước gương, chăm sóc tóc, ướm thử quần áo chỉ vì đi gặp ông đâu. Nhưng dù cho bên ông có là ai, thì ánh mắt ông vẫn hướng về nơi có Nguyệt, chỉ cần Nguyệt có một cái nhíu mày, ông cũng nhận ra ngay. Ông sẵn sang cho rơi những cô bạn gái chỉ vì Nguyệt cần ông. Tôi không muốn rơi vào hoàn cảnh đó, không muốn phá vỡ tình bạn với Nguyệt, nên tôi im lặng, chôn chặt tất cả tình cảm của mình.
Nguyên lặng im khi nghe Ánh nói. Nguyên biết nói gì đây? Xin lỗi ư? Không lẽ không yêu ai đó cũng là một cái tội hay sao?
- Ngày tôi sang Mỹ, tôi chỉ thấy Nguyệt một mình. Lúc đó, nhìn Nguyệt tội lắm. Vẻ ngoài nó càng mạnh mẽ bao nhiêu thì tôi lại thấy nó càng cô đơn, lạc lõng bấy nhiêu. Con trai theo Nguyệt nhiều lắm Nguyên, có những người mà tui thấy thích hợp với Nguyệt hơn ông, nhưng Nguyệt đều lạnh lùng lắc đầu từ chối tất cả.
- Nghĩ lại những ngày đó, tôi thấy mình là một người bạn tồi lắm Nguyên à? Bạn tôi đang đau đớn thậm chí khóc thầm từng đêm mà tôi lại khấp khởi vui mừng. Tôi mừng vì ông đã rời xa Nguyệt, mừng vì có lẽ cơ hội thật sự của tôi đã tới. Lần đó, nhân kỳ nghỉ một tuần do ngày thành lập trường, tôi nói dối Nguyệt là về nước thăm nhà nhưng tôi đã bay sang Úc tìm ông. Hôm đó, tôi giống con khùng lắm, cười mãi thôi, có người còn nói tôi điên nữa đó. Không sao tôi đang vui mà. Tôi tìm tới trường ông, tìm sang ký túc xá, chờ mãi trước cửa thì tôi cũng thấy ông đi ra. Tui không dám váo trong đó tìm ông, tôi có nhờ người gọi nhưng người ta nói ông không có trong phòng. Ông đi ra cùng một cô gái tóc vàng xinh đẹp, hai người tình tứ ôm nhau vào một khách sạn.
Tôi chờ ông suốt một buổi chiều và một buổi tối nhưng ông không quay ra. Lúc đó, tôi biết mình mãi không có can đảm để đến gần ông và nói tôi thích ông. Không có Nguyệt, ông buông thả bản thân mình, không ai có đủ cam đảm để làm người tình tạm thời của ông cả. Ông mãi không thuộc về tôi, hay bất kỳ người con gái nào ngoài Nguyệt. Tôi từ bỏ, vì là Nguyệt tối mới từ bỏ, vì tôi biết rõ tình cảm bao nhiêu năm của hai người tôi từ bỏ. Nhưng trong chuyến đi đó, tôi đã gặp Toàn và yêu anh ấy, người đàn ông chỉ thuộc về mình tôi thôi.
Ánh đã kết thúc câu chuyện từ lâu, mà vẫn không ai nói gì. Nguyên thở sâu rồi nói:
- Sao tự nhiên Ánh lại nói chuyện này vậy?
- Vì ít nhất, tôi cũng muốn có một lần nói với ông tất cả. – Ánh cười nhẹ – Cũng như Nguyệt, nó cũng cần một lần để nói nhưng nó không dám nói, cũng không có cơ hội để nói. Tôi thất không biết ông nghĩ gì khi quyết định rời xa Nguyệt khi tình cảm hai người đang tốt đẹp đến ai cũng phải ganh tỵ. Nhưng tôi biết đến từng suy nghỉ của Nguyệt, biết Nguyệt đã đau đớn đến như thế nào?
- Thì sao chứ? Tôi và Nguyệt đã lựa chọn hai hướng đi khác nhau rồi, không thể nào quay đầu lại. – Nguyên lắc đầu.
- Không ai bắt hai người quay đầu lại, hai người có thể lựa chọn hướng đi khác cơ mà.
- Đã muộn rồi Ánh à? Dù có lựa chọn thế nào thì tôi và Nguyệt cĩng không thể quay lại như ngày xưa được.
Ánh thở dài:
- Hai người thật cố chấp, không ai chịu nhường bước. Chỉ cần một trong hai người chịu lựa chọn thì mọi chuyện đã khác đi rất nhiều. Thôi thì để tôi lựa chọn giúp hai người vậy?
Ánh đặt lên bàn của Nguyên một chiếc USB. Ánh quay lưng đi ra khỏi phòng nói.
- Cách đây một tuần, Nguyệt đang ngồi viết nhật ký thì bác gái tìm nó. Nó chưa kịp tắt thì tôi đang ngồi đó. Có trách ttôi xâm phạm đời sống của nó cũng được nhưng ông hãy đọc đi và hãy quyết định xem mình có thể lựac chọn lại hay không?
Ánh đi rồi, Nguyên vẫn đứng yên lặng. Khẽ quay người, Nguyên nhìn chiếc USB trên bàn rồi nhìn sang phòng bên cạnh. Từ ngày, Nguyên và Tiểu My đính hôn, Nguyệt đã chuyển bàn làm việc của mình sang phòng khác. Nguyên biết Nguyệt muốn nhườn gkhông gian cho Nguyên và Tiểu My. Tiểu My từ nhỏ đã lớn lên ở Úc, nhiễm nét sống ở đó nên khá tự do khi thể hiện tình cảm. Nguyệt không cổ hủ nhưng cũng không thích điều đó.
Nguyệt vẫn như ngày nào. Ngay khi Nguyên bắt đầu bực bội là đã nhận ra ngay và tìm ra cách làm Nguyên nguội lại. Tiểu My thì khác, lúc nào cũng để Nguyên quát lên rồi khóc ầm ĩ chỉ khiến Nguyên điên lên thêm. Mãi mãi, không ai ngoài Nguyệt biết Nguyên nghĩ gì, cần gì?
Yêu Nguyệt ứ? Nguyên đã tự xóa cái suy nghĩ đó khỏi đầu mình kể từ lúc ở sân bay năm ấy. Từ hôm ấy, tất cả mọi mối quan hệ giữa Nguyên và Nguyệt đều đã đứt. Một địa vị trong lòng Nguyệt Nguyên cũng không có thì sao Nguyên có thể ở cạnh Nguyệt chứ?
Còn Tiểu My ư? Nếu Nguyệt ở cạnh Nguyên vì thói quen thì Nguyên ở cạnh Tiểu My cũng như một thói quen. Sau khi không có Nguyệt ở bên thì Tiểu My xuất hiện cạnh Nguyên, Tiểu My được thầy nhờ Nguyên chăm sóc. Thói quen chăm sóc Nguyệt chợt sống dậy, hơi tàn nhẫn với Tiểu My nhưng Tiểu My như người thay thế Nguyệt trong cuộc đời của Nguyên vậy? Tiểu My cũng còn có ơn với Nguyên nữa. Ba năm trước, nếu không có Tiểu My thì Nguyên đã chết khi bị băng nhóm thanh toán khi người tình của ông trùm chạy theo Nguyên rồi.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2127/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-9.html#p286155

Quay về Thơ, truyện ngắn