Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 23:00:34 - 25/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#17 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 13:13 » @286174

Sẽ mãi bên nhau – chương 17
Nguyệt nhìn đồng hồ rồi quay qua nhìn Nguyên:
- Nghe nói hôm nay có người mới ở úc về bổ sung nhân lực cho công ty mình hả anh?
- Ừ – Nguyên gật đầu – Anh nhận thông báo ba ngày trước. Người mới này được bổ sung cho phòng Mar thay cho người vừa xin thôi việc.
Nhắc đến việc này, Nguyệt thở dài. Lần này, Tiểu My đã có thái độ quá đáng với một nhân viên dưới quyền mình. Cô nhân viên này quá giận dữ nêyn đã làm dơn xin thôi việc. Dù cho Nguyên và Nguyệt có nói thế nào thì cô ấy cũng không chịu làm việc dười quyền của Tiểu My. Chình từ sự việc này mà phòng Mar đang có khá nhiều rắc rối, thường xảy ra xung đột.
- Có ổn không anh? Tình hình phòng Mar đang như vậy?
- Biết đâu đó là một nhân tài có thể giải quyết tình huống hiện tại thì sao? – Nguyên cười nhẹ.
- Em cũng hy vọng là vậy. – Nguyệt cầm bộ hồ sơ lên – Em phải xuống gặp khách hàng đây.
Nguyên gật đầu nhìn theo Nguyệt rồi lại nhìn vào màn hình vi tính trước mặt mình.
Cánh cửa phòng bật mở, một cô gái bước vào:
- Anh Nguyên.
Nguyên giật mình nhìn lên. Nhận ra cô gái trước mặt mình, Nguyên thoáng cau mày. Thế này thì khác gì đem dầu đổ lửa, đem bom vào bãi mìn chứ?
- Em nhớ anh quá. – cô gái đi qua bàn nhào vào ôm lấy Nguyên.
Nguyên nhăn mặt đẩy cô gái ra:
- Em làm cái gì vậy Phương?
Thấy Nguyên gắt, cô gái cười nhẹ:
- Tại người ta nhớ anh chứ bộ. Hai năm rồi không gặp, anh làm gì dữ vậy?
Nguyên ra hiệu cho Phương ngồi xuống ghế đối diện phía bên kia bàn. Phương khẽ nhăn mặt phản đối nhưn gkhông dám chọc Nguyên giận nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Em chính là người bên tổng công ty đưa về đó hả?
- Vâng. – Phương vui vẻ – Giúp đỡ em nhiều nha anh.
Tiểu My đẩy cửa bước vào:
- Anh Nguyên. Em trình anh hồ sơ để ký duyệt.
Tiểu My dứt lời cùng lúc Phương quay ra nhìn. Hai người nhìn nhau sững sờ giây lát rồi dùng ánh mắt nảy lửa đấu với nhau. Nguyên thở dài ngán ngẩm, đâu có sai đâu mà.
- Cộ làm gì ở đây vậy? – Tiểu My khó chịu.
Nguyên nói nhanh trước khi Phương đốp chát lại với Tiểu My:
- Vừa đúng lúc. Để anh giới thiệu. Phương được tổng công ty cử về bổ sung nhân lực cho bộ phận Mar. Hai người đã biết nhau rồi, tôi khỏi giới thiệu dài dòng. Tiểu My là giám đốc Mar, sếp trực tiếp của Phương đó.
- Cái gì? Em mà phải làm việc dưới quyền cô ta ư? – Phương la ó.
- Cô cho rằng cô đủ khả năng để làm việc với tôi ư? Tôi cũng không muốn nhận cô đâu.
- Anh Nguyên. – Phương quay qua nhìn Nguyên như van nài.
- Đây là chổ làm việc – Nguyên quát – Các cô tưởng đây là đâu hả? Không muốn làm thì đi chỗ khác, đừng có gây rối cho người khác.
Tiểu My cười khẩy nhìn Phương. Từ lúc ở Úc, Tiểu My đã ghét cô ta rồi. Con gái gì không biết xấu hổ, ỷ quen biết Nguyên nên luôn có những hành dộng thân thiết quá mức với Nguyên. Dù cho Nguyên có mắng, có né tránh cô ta thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng bất chấp. Tiểu My biết Nguyên rất khó chịu mỗi khi gặp cô ta.
Phương nhìn Nguyên, giọng ngượng nghịu:
- Anh biết em và cô ta mà. Để em làm việc khác đi anh. Em nghe nói anh chưa có thư ký,…
Anh Nguyên có cô trợ lý tài ba rồi, không cần thư ký vô năng cô đâu.
- Cô… – Phương mím môi.
Nguyệt đầy cửa bước vào, Phương nhìn Nguyệt rồi gọi:
- Chị Nguyệt.
Nguyệt nhíu mày nhìn Phương rồi nhìn Nguyên:
- Em không nhận ra à? Là Phương, em gái Bảo đó. Phương là nhân viên mới. – Nguyên khó chịu.
Nghe giọng của Nguyên, Nguyệt biết có sự bất ổn đang diễn ra. Nguyệt nhìn Phương khẽ nói:- Phương lớn lên nhiều quá, chị nhìn không ra.
Ngày ấy, Phương là một cô bé lớp 8 trong lớp dạy võ của Nguyên và Nguyệt. Hồi đó, con bé đã thể hiện sự đeo bám với Nguyên. Từ Úc trờ về, xem ra, cô bé cũng khá thân thiết với Nguyên mấy năm qua. Thật là…
- Đẹp hơn nhiều phải không chị?
Nguyệt khẽ gật đầu.
- Chị không thay đổi gì cả. Em nhìn là nhận ra ngay. – Phương cười nói.
- Được rồi. – Nguyên nói – Tiểu My, cô đưa Phương về giới thiệu với mọi người đi.
Nguyên đưa cho Tiểu My hồ sơ mà Tiểu My trình ký. Phương nghe Nguyên nói, quay qua định nói gì đó thì Nguyên nghiêm giọng:
- Đây là chổ làm việc. Nếu cô không nghiêm túc, tôi sẽ gửi trả cô về tổng công ty.
Phương đành im lặng đi theo Tiểu My.
Nguyên thấy nhột nhạt khi Nguyệt cứ nhìn mình.
- Sao vậy em? Mặt anh có gì à?
- Em đang nhớ ngày xưa cô bé theo anh khiếp lắm. Mấy năm ở Úc chắc cũng vậy phải không? Anh và con bé…
- Đừng nghĩ bậy nha, – Nguyên khẽ la lên – Anh né nó còn không kịp. Chả biết nó học ai mà… anh cũng đầu hàng luôn.
Nguyệt cười phì:
- Em đùa thôi mà. Làm gì anh khẩn trương quá vậy?
Nguyên bước qua bàn Nguyệt, xoay ghế lại cho cô đối diện với mình:
- Dám trêu anh hả? – Nguyên vờ nghiêm giọng – Phải trừng phạt mới được.
- Muốn phạt gì đây? – Nguyệt khúc khích.
- Một trăm nụ hôn. – Nguyên nói nhẹ.
Nguyệt cười rũ đẩy Nguyên ra:
- Thế thì bằng giết em à? Đồ lơi dụng.
- Một thôi vậy, – Nguyên cười nói – Xem như anh chịu lỗ.
Nguyên vừa nói, vừa kề môi vào môi Nguyệt:
- Đang giờ làm việc mà – Nguyệt bối rối đẩy Nguyên ra. – Lỡ ai thấy thì sao?
- Kệ. – Nguyên phán rồi quấn Nguyệt vào nụ hôn của mình.
Cùng Nguyệt đi xuống nhà để xe, Nguyên thoáng khựng lại khi thấy Phương đang dứng cạnh xe mình. Nguyệt nhìn thấy quay qua nhìn Nguyên:
- Tấn công quyết liệt quá ha. Sao anh lại không chấp nhận cô bé nhỉ. Tính cách mạnh mẽ như vậy anh thích lắm mà.
- Không phải là em thì sẽ không là ai cả. – Nguyên thản nhiên làm Nguyệt thoáng dừng chân.
Nhìn nét mặt đầy cảm xúc của Nguyệt, Nguyên nói:
- Anh muốn kéo em vào góc khuất, hôn em nữa đó nha.
- Giỡn hoài. – Nguyệt đỏ mặt, lí nhí.
Vừa thấy Nguyên, Phương đã nhào lại ôm một cánh tay anh. Nguyên khó chịu rút tay ra làm Phương thoáng khó chịu nhưng cười nói:
- Hết giờ làm việc lâu rồi sao giờ anh mới xuống.
Nguyên cười phì còn Nguyệt thoáng đỏ hồng hai gò má.
- Nhiều việc lắm hả anh? – Phương liến thoáng
- Sao em không về? ở đây làm gì? – Nguyên hỏi.
- Em mới về sáng nay là tời công ty luôn. – Phương nói nhanh – Hôm nay em chưa có chỗ ở. Anh cho em ở ké được không? ( ở đâu có người vô duyên giữ vậy trời)
Nguyên giật mình nhìn Phương còn Nguyệt cũng sững người.
- Em co thể thuê khách sạn mà. – Nguyên cau có.
- Em không thích. Anh sẽ cho em ở nhờ mà đúng không?
Nguyên định quát lên thì Nguyệt khẽ gật đầu. Nguyên thở dài:
- Để coi ý gia đình anh đã.
- Cám ơn anh. – Phương vui vẻ – Em biết anh thương em nhất mà.
- Chỉ vài bữa thôi, em lo tìm chỗ ở đi. – Nguyên phán.
Phương cười khônh nói. Khó khăn lắm mới vào được, ngu sao ra.
Phương mở cửa xe ngồi vào thì thấy Nguyệt đã ngồi vào xe.
- Anh Nguyên đưa chị về à? – Tự hỏi, rồi Phương tự trả lời luôn – Em quên mất, hai anh chị thân nhau lắm mà.
Nguyên bất lực nhìn Nguyệt. Không hiểu Nguyệt có ý gì khi chấp nhận cho Phương ở nhờ nữa. Phiền chết đi được mà.
Nguyên lái xe đi trong bức bội, Phương níu tay hỏi liên tục làm Nguyên gắt lên nhiều lần. Nguyệt ngả đầu ra ghế, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
- Nguyệt, em sao vậy? – Giọng Nguyên lo lắng đánh thức Nguyệt khỏi giấc ngủ mơ màng.
- Không sao? Tại tối qua, em thức hơi khuya. – Nguyệt lắc đầu nói.
- Tối qua? Anh nhớ 11h là em đi ngủ rồi mà.
- Sau đó, em có lên mạng chat với Emily một lúc. Gần 1h em mới ngủ.
Nguyên nhăn nhó định cằn nhằn thì Nguyệt hôn nhẹ vào má Nguyên:
- Tại lâu rồi em mới nói chuyện với Emily mà.
Nguyên bất lực đỡ Nguyệt ra khỏi xe. Tiếng Phương vang lên:
- Đẹp quá. Đây là nhà anh à?
- Khánh sẽ giận anh cho coi. – Nguyên thở ra – Em gái anh mà chỉ biết bênh vực chị dâu thôi.
Nguyệt cười nhẹ nói:
- Chúng ta vào nhà thôi, chắc cả nhà đang chờ cơm đó.
Phương ngạc nhiên quay qua nhìn Nguyên. Nguyên khẽ nhún vai:
- Đây là nhà Nguyệt mà. Em sẽ ở nhà Nguyệt, không phải nhà anh.
- Sao lại vậy chứ? – Phương phản đối – Em muốn ở nhà anh mà.
- Nhà anh có khách rồi. – Nguyên thản nhiên nhìn ra cổng khi Tiểu My chạy xe vào.
- Cô ta ở nhà anh? Nhưng đây là nhà chị Nguyệt mà? – Phương bàng hoàng, ngơ ngác.
- Vào nhà đi đã. Chắc em cũng không muốn dđụng độ Tiểu My chứ?
Nguyên đi trước còn Phương thì lơ ngơ theo sau.
- Chị hai. – Khánh nhào ra đón Nguyệt tíu tít – Hôm nay, ba mẹ cùng đoàn từ thiện ra miền Trung rồi. Nửa tháng nửa mới về. Hôm nay anh Minh đã chị em mình lẩu hải sản nè.
- Chết nhỏ nha – Nguyệt vờ nghiêm giọng – Ba mẹ đi vắng là ăn sang nha.
- Đâu có. – Khánh dẩu môi – Anh Minh trúng mối làm ăn nào đó nên mua về đãi cả nhà mà. Em đang rầu, không biết làm sao ăn hết nè.
- Vậy thì nhỏ gặp hên rồi. Hôm nay nhà chúng ta có khách.
- Ai vậy chị hai? – Khánh tò mò.
Nguyệt cười nhẹ, chỉ ra cửa:
- Nhỏ ra hỏi anh hai ấy, chị về phòng tắm cái đã.
Khánh quay lưng đi ra cửa. Anh hai lại đưa ai về nữa đây? Một Tiểu My chưa đủ rộn nhà hả?
Khánh cau mày nhìn Nguyên và cô gái đi vào nhà, cô ta còn cố ôm tay anh hai làm gì vậy? Hèn gì chị hai giận vào nhà trước là đúng không? Anh hai này không thể tha được mà.
Dáng vẻ Khánh nghiêm nghị đừng nơi cửa làm Nguyên bật cười:
- Ai vậy anh hai? – Khánh hỏi Nguyên.
- Đón anh hai kiểu gì vậy? – Nguyên xoa đầu Khánh.
Nghe, cô gái gọi Nguyên là anh hai, Phương nhanh nhẹn:
- Chào em . Chị là Phương, bạn gái của anh Nguyên.
Câu giới thiệu của Phương làm Khánh tức nổ đom đóm mắt nhìn Nguyên, còn Nguyên thì suýt đâm đầu vào cột tường.
- Em nói cái gì vậy Phương? – Nguyên gắt.
- Thì em là bạn gái mà, không lẽ là bạn trai. – Phương lém lỉnh.
Khánh nhìn Nguyên cái nhìn sắc lẻm. Nguyên cười:
- Là chị hai nhỏ mời lkhách. Không phải anh.
- Chị hai về phòng tắm rồi. – Minh đi từ cầu thang xuống nói – Anh phải tự vượt qua ải này thôi.
Minh choàng tay qua người Khánh làm Phương ngơ ngác không hiểu gì hết. Sao em gái anh Nguyên lại gọi chị Nguyệt là chị hai chứ? Không lẽ…
- Đây là Khánh em gái anh và Minh chồng Khánh. Minh là em trai Nguyệt. – Nguyên nói – Đây là nhà anh, cũng là nhà Nguyệt. Hai gia đình sống chung với nhau tư mấy chục năm nay. Tiểu My hiện đang ở tại nhà anh, còn em là do chị Nguyệt mời. Em qua được ải nhỏ này rồi tính nha. – Nguyên quay qua Khánh – Giao mọi việc lại cho nhỏ, anh đi tắm đây.
Khánh làm mặt ngầu nhìn Phương làm Phương bối rồi. Bình thường, Phương sẽ không chịu lép về thế này đâu. Nhưng Khánh lại là em gái anh Nguyên.
Minh im lặng nhìn Khánh, thích thú quan sát chứ không can thiệp vào việc đang diễn ra. Anh có chút ác cảm với cô gái này.
Nguyệt đi xuống nhà nhìn cảnh tượng trước mắt, lắc đầu la lên:
- Trời đất, không lo chuẩn bị cơm mà làm gì khách của chị vậy Khánh?
- Chị hai. – Khánh quay nhìn Nguyệt – cô ta… sao chị…?
- Phương là em gái một người bạn cũ của chị và Nguyên. Hiện tại, Phương là đồng nghiệp của anh chị. Phương mới ở Úc về nên sẽ ở tạm nhà mình mấy bữa.
- Em muốn ở nhà anh Nguyên. – Phương la lên.
- Có chỗ ở rồi còn đòi hỏi hả? – Khánh nói – Nhà tôi không có dư chỗ, không muốn thì ra khách sạn mà ở. Vừa từ nước ngoài vể nên chắc có nhiều đô la lắm.
- Kìa Khánh. – Nguyệt nghiêm giọng – Minh em đưa Phương vể phòng cho khách đi. Còn Khánh, em với chị đi chuẩn bị ăn tối thôi.
Phương ngần ngừ rồi đi theo Minh. ở đây dù sao cũng gần anh Nguyên. Có cô em chồng thề kia thì nản thiệt nhưng anh Nguyên mới là quan trọng. Còn cô ta, đã theo chồng, không làm gì Phương được đâu. Để khi Phương làm chị dâu cô ta coi cô ta còn to mồm vậy không? – Phương liếc Khánh nghĩ thầm.
- Cô ta rõ ràng là có ý đồ mà chị hai. – Khánh cau có nói với Nguyệt.
- Anh hai em không có ý gì với Phương đâu, – Nguyệt cười nhẹ – Vả lại chị còn có cô em gái, em chồng tuyệt vời như thế này mà.
Khánh nhìn Nguyệt, cười tươi:
- Em sẽ để ý cô ta. Cô ta mà có ý đồ gì là em cho một đá ra khỏi nhà luôn.
Nguyệt cười vui vẻ. Nguyệt biết mọi người torng gia đình rất quan tâm tới Nguyệt nhưng Nguyệt tin vào tình yêu của Nguyên. Nguyệt tin không ai có thể chia cắt Nguyệt và Nguyên một lần nữa. Phương đã có mấy năm thời gian mà không thành công thì giờ Nguyệt sợ cái gì chứ?
- Hai chị em đang có âm mưu gì phải không?
Khánh lườm mắt nhìn Nguyên:
- Em sẽ nói với ba mẹ, anh dám đưa con gái về nhà,
Nguyên kéo Nguyệt ngồi vào ghế bên cạnh mình:
- Là chị hai nhỏ đưa về không phải anh nha. – Nguyên nói.
- Tiểu My không xuống ăm cơm hả anh? – Nguyệt hỏi Nguyên.
- Bả đi nữa rồi chị hai à. – Khánh khó chịu – người gì mà vô duyên. Cứ ở lỳ không chịu đi. – Khánh quay qua Nguyên – chưa xong cô này đã đến cô khác. Anh tính sao đây anh hai?
- Yên tâm, anh cứ đưa được chị hai nhỏ vào động phòng là mấy cô đi hết.
- Ăn nói vậy đó, – Nguyệt mắng mà đỏ nhừ cả mặt.
- Ok. – Khánh búng tay – Em đi chuẩn bị. Động phòng ngay tối nay luôn.
- Khánh, chị không giỡn như vậy đâu nha, – Nguyệt quát
Nguyên nhìn hai gò má Nguyệt hồng lên mà chỉ muốn hôn vào đó một cái.
Sau bữa ăn, Phương ngồi uống nước với Nguyên và Minh trong khi Nguyệt và Khánh dọn dẹp ở dưới bếp. Phương nhìn Nguyên khẽ hỏi:
- Sao nhà mình không tìm người giúp việc cho khỏe hả anh?
Minh cười đáp:
- Vì mẹ anh thích vậy mà. Bà bảo, bà không làm gì cả nên muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. Nhà cũng chẳng có bao nhiêu người.
Phương gật gù nhưng trong lòng thầm than. Chết rồi, Phương là chúa lười, ở nhà có bao giờ làm gì đâu, thế này sao lấy lòng mẹ chồng đây?
- Vậy là mẹ anh làm tất cả việc nhà luôn sao?
- Không. Việc dọn dẹp nhà cửa hàng ngày có chị Na làm giúp. Chị Na là con gái một người em họ của mẹ anh, chị ấy tuy có một tiệm may ngoài chợ nhưng chị ấy vẫn phụ giúp cho gia đình anh. – Minh đáp.
Phương nhìn Nguyên. Nãy giờ dường như anh toàn nghĩ gì đâu. Phương hỏi mà chỉ để cho anh chàng Minh này trả lời. Tức quá đi mà.
- Trái cay tới đây?
- Khánh từ dưới bếp đi lên vui vẻ nói, đặt xuống bàn một dĩa cam.
- Giỏi lắm – Nguyên cười cười xoa đầu Khánh rồi với tay lấy một múi cam – Chua thế.
Nguyên nhăn nhó.
- Đó là phần đặc biệt của Khánh mà. – Nguyệt bật cười đặt xuống bàn một dĩa bưởi.
- Tại sao nhỏ lại được ưu tiên như vậy chứ? – Nguyên nhíu mày – Không lẽ…
- Anh hai đoán trúng rồi đó. – Minh cười lớn, ôm Khánh vào lòng.
- Sao bảo đợi bé Hạnh đi học rồi mới có thêm đứa nữa.
- Tại em bị lỡ kế hoạch chứ bộ. – Khánh đỏ mặt nói, đưa mắt lườm Minh.
Nguyệt cười nhẹ trong khi rót trà ra từng tách cho mọi người. Phương nhìn Nguyệt làm rồi quay nhìn Nguyên:
- Em vẫn luôn thắc mắc sao anh thích uống trà sau bữa ăn, thì ra…
- Vốn nó là thói quen của gia đình mà. – Khánh nói. – Làm sao bỏ được, phải không anh hai?
Phương cố lờ thái độ khó chịu của Khánh. Không hiểu sao, Khánh tỏ ra ghét Phương ra mặt như vậy không biết nữa.
- Quen với anh, riết rồi em cũng mê uống trà. – Phương cười nói – Mà loại trà anh hay uống mua ở đâu vậy nhỉ? Em tìm hoài không ra.
- Đó là loại trà đặc biệt – Khánh thản nhiên cắn múi cam nói – Chỉ có anh hai mới có đó, không có trên thị trường đâu.
Nguyên đưa mắt nhìn Khánh dò hỏi.
- Để em nhờ xem nào. – Khánh nói – Cái hè đầu tiên, chị hai về được một tháng. Chị hai dành ra hai tuần lên tận Lai Châu, học nghề của một bậc thầy đó. Lần đó, em cũng đi cùng nhưng chịu không học nỗi. Người thầy đó nói chị hai có cái tâm dành cho người uống nên trà chị hai làm rất đặc biệt. Sau đó, cứ mỗi ngày đầu xuân, là tết đó, chị hai đều lên Bảo Lộc 3 ngày. Ngày nào, chị cũng thức từ ba giờ sáng ra vườn trà hái những đọt trà còn đọng sương sớm, về nhà tự tay làm lấy đó. Cả nhà chỉ được giữ lại một ít còn bao nhiêu gửi sang cho anh tất cả đó.
Nguyên nhìn Nguyệt khẽ siết tay cô. Nguyệt nhìn Khánh, mắng khẽ:
- Nhỏ nhiều chuyện quá rồi đó nha.
- Lỡ mang tiếng nói nhiều rồi, em nói luôn – Khánh khúc khích – quà tết gửi sang cho anh hai mỗi năm đều do chi hai chuẩn bị cho anh hai đó. Tất cả, từ đồ ăn, thức uống đến quần áo và cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày. Lúc nào cũng đảm bảo cho anh hai đủ dùng cho cả năm, phải không anh? Chị hai bảo anh hai là chúa lười, có hết đồ cũng chưa chắc chịu đi mua, cứ chuẩn bị sẵn.

- Em hay đùa thế này – Minh cười cười – Anh hai thiếu gì bạn gái, chị lo làm gì? Anh hai biết chị hai nói sao không? Làm sao họ mua đúng ý anh hai được chứ?
- Mẹ cũng phải công nhận, mẹ cũng khôn gbiết anh hai thích cái gì, quen xài loại nào. Chỉ có chị hai biết thôi. Vậy nên năm nào, mẹ cũng chờ chị hai về mới chuẩn bị đồ cho anh hai.
- Hai cái đứa này – Nguyệt mắng khẽ khi Nguyên cứ nhìn chăm chăm vào mình – hôm nay hai đứa có ăn khoai ngứa không mà nhiều chuyện quá vậy?
Nguyên khẽ xoay Nguyệt lại đối diện mình:
- Sao em ngốc quá vậy? Anh có đáng không?
- Ai biết. – Nguyệt khẽ lắc đầu. – nhưng nếu bỏ cho anh tự lo, em còn lo hơn đó.
Nguyên phì cười, kéo Nguyệt vào tay, ghì chặt.
- Nhà có khách nha. – Nguyệt la lên.
Phương dù rất khó chịu nhưng khẽ nói:
- Em quen rồi mà. Anh Nguyên có rất nhiều bạn gái.
Nguyên bật cười:
- Hình như Phương hiểu lầm rồi. Nguyệt đâu giống như những người đó chứ? Có lẽ anh quên giới thiệu với em. Nguyệt là vợ chưa cưới của anh. Giữa tháng 12 năm nay, tụi anh cưới.
- Sao chứ? – Phương thảng thốt.
- Cưới thì cười cho người ta xem vậy thôi, – Minh nói – Chứ hai anh chị đã đắng ký kết hôn rồi mà.
- Sao Minh biết? – Nguyệt thảng thốt.
- Thằng Hải, làm ở ủy ban là bạn em mà. Nó vừa thấy hai anh chị ký giấy tờ xong là alo cho em liền. – Minh cười lờn – Anh hai chị hai nha. Không chờ được mà phải tiền trảm hậu tấu hả?
- Sao anh bảo ở đó không qen ai hết? – Nguyệt nhìn Nguyên dò hỏi.
- Có lẽ lâu quá không gặp anh quên. – Nguyên nhún vai cười đểu.
Nguyệt đánh vào vai Nguyên:
- Còn gì là quà sinh nhật cho ba hả ông tướng? Ai cũng biết hết rồi?
- Em thề, – Minh hí hửng nói – Em sẽ giữ bí mật chuyện này.
- Cả em nữa. Em cũnh không nói với ai đâu – Khánh nhanh nhảu.
Phương nhìn Nguyên ôm Nguyệt vào lòng, cười nhẹ vào tóc Nguyệt như chốn không người mà thấy lòng tan nát. Bao hy vọng mà Phương ôm ấp khi về đây bỗng nhiên tan như bọt nước.
- Em hơi mệt – Phương nói – em xin phép về phòng trước đây.
Nhìn Phương bước đi, Nguyệt quay nhìn Nguyệt,Minh và Khánh:
- Ba người cố ý đúng không?
- Nói sớm thì hơn em à? – Nguyên nói – Anh sợ sự đeo bám cả Phương lắm. Anh gọi cho Bảo rồi. Hắn sẽ biết tự lo cho em gái mình thôi. Anh không muốn có thêm một Tiểu My trong nhà nữa đâu.
Minh và Khánh bấm nhau lẳng lặng rút lui, đi về phòng mình còn Nguyên đưa Nguyệt ra vườn.
Nguyên đặt Nguyệt ngồi xuống ghế rồi dịu dàng kéo cô vào vòng tay mình, im lặng.
- Muốn nói gì thì nói đi. – Nguyệt ngả đầu vào vai Nguyên nhẹ giọng – Nhưng em không thích nghe ” Cám ơn” và ” Xin lỗi” đâu nhà.
Nguyên giấu nụ cười vào tóc Nguyệt thì thầm:
- Anh yêu em, bà xã.
- Trà đó uống có ngon không? – Nguyệt khẽ hỏi.
- Cũng đủ ghiền thôi – Nguyên nhỏ giọng. – Em biết không? Trong những ngày đông giá, ngồi trong phòng nhìn tuyết rơi, chỉ thèm uống một chén trà do chính tay em pha.
Nguyệt im lặng rồi rúc sâu hơn vào vòng tay Nguyên:
- ấm ghê vậy đó?
- Sao cơ? – Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Vòng tay anh, ấm ghê vậy đó. Những năm qua, em luôn ước mình được ngồi trong vòng tay anh như thế này.
- Nửa cuộc đời còn lại anh sẽ chỉ để dành chỗ này cho mình em. – Nguyên khẽ nói.
Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nguyên hôn nhẹ vào má Nguyệt, rồi đưa Nguyệt về phòng.
Đêm dần trôi trong niềm hạnh phúc của những người yêu nhau.
***
*****
Phương thoáng giật mình kinh ngạc khi thấy Bảo đứng trước cổng công ty.
- Anh hai. – Phương đừng lại trước mặt bẢo khẽ gọi.
- Sao về nước mà không báo cho ba mẹ và anh hả? – Bảo nghiêm giọng – Nhỏ coi gia đình là cái gì đây?
- Sao anh biết em về mà lên đây?
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Vẫn là câu trả lời khi năm xưa em chọn sang Úc thôi. Vì em muốn theo đuổi tình yêu của mình, vì em muốn có anh Nguyên.
- Em biết là Nguyên không được rồi má? – Bảo nhăn mặt.
- Sao lại không? Em biết anh yêu anh ấy từ những ngày em còn nhỏ cơ má.
- Em lầm lẫn rồi. Đó không phải là tình yêu. Đó đơn giản chỉ là sự ngỡng mộ khi gặp người con trái như Nguyên thôi.
- Không, đó là tình yêu. Không có sự ngưỡng mộ nào kéo dài qua ngần ấy năm được. Em biết đó là tình yêu.
- Cứ cho là tình yêu đi. Nhưng mười năm của nhỏ có bằng 28 năm của Nguyên và Nguyệt không?
- Họ đã xa cách nhau 7 năm. Trong suốt thời gian đó, em đã ở cạnh Nguyên.
- Cũng vậy thôi. – Bảo lắc đầu. – Em đừng quên, Nguyên đang chuẩn bị làm đám cưới nhưng chỉ nghe Nguyệt bị nạn, Nguyên thậm chí còn không qan tâm cô dâu của mình thế nào chạy vào với Nguyệt. Dù họ có xa nhau bao lâu thì họ vẫn là của nhau. Từ bỏ đi Phương à.
- Không. – Phương thét lên.
- Đúng là 7 năm họ xa nhau nhưng đó chĩ là sự xa cách về địa lý thôi, còn tình yêu và trái tim họ vẫn dành cho nhau. Em có đủ tự tin để nói rằng em hiểu Nguyên hơn Nguyệt hay không?
- Em không từ bỏ đâu. – Phương nói – em không như ấy, chịu can tâm từ bỏ khi mình chưa thử cố gắng đâu.
Bảo sững người nhìn Phương rồi buồn rầu nói:
- Em cho rằng anh chưa từng cố gắng sao? Không, anh có cố găng nhưng Nguyệt đã không hề cho anh một cơ hội. Anh từ bỏ vì anh biết anh cành cố chỉ cang chuốc thêm đau đớn về mình.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2127/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-16.html#p286174

Quay về Thơ, truyện ngắn