Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Tư, 03:24:25 - 15/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#21 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 13:58 » @286212

Sẽ mãi bên nhau – chương 21
Tiểu My sững sờ nhìn Nguyên:
- Vậy tại sao anh lại hỏi cưới em?
- Vì đã có lúc tôi tin cô là người con gái tốt, vì ơn nghĩa của thầy, vì tôi nghĩ cô đã từng cứu mạng tôi. Nhưng quan trọng nhất, tôi chưa bao giờ muốn cho cô biết nhưng là cô ép tôi nói ra, tôi muốn dùng cô để thay thế Nguyệt.
- Anh tàn nhẫn thật đó Nguyên. – Tiểu My khóc nấc.
- Không sai, tôi là vậy đó, ngoại trừ Nguyệt, tôi luôn luôn tàn nhẫn với nhữn gngười con gái khác.
- Anh chưa bao giờ dành cho em một chút tình cảm nào.
- Đã từng có lúc tôi coi cô như em gái.
- Chỉ như em gái thôi ư?
Nguyên im lặng không đáp còn Tiểu My nhìn anh đau đớn trượt người ngồi xuống. Những gì cô cố nuối hy vọng, cố ảo tưởng torng suốt thời gian qua đã vở tan hết rồi.
- Suốt bao nhiêu năm qua, em dành tình cảm cho anh chẳng là gì hết sao? – Tiểu My nhìn Nguyên – Nguyên, nếu không có sự xuất hiện của cô ta thì sao? Nếu chúng ta cứ ở bên úc thì sao? Anh sẽ yêu em chứ? Anh sẽ cưới em làm vợ mà, đúng không anh?
- Không. Tôi sẽ không yêu cô, tôi cũng sẽ không bao giờ hỏi cưới cô. – Nguyên lạnh lùng. – cô nhớ lại đi, suốt mấy năm ở Úc, tôi chỉ coi cô như em gái mà thôi. Thậm chí, khi tôi về nước, cô đòi đi theo tôi cũng không chấp nhận.
- Vậy thì tại sao…? – Tiểu My nhìn Nguyên đau đớn.
- Vì Nguyệt. Ngày hôm đó, tôi đã thấy Nguyệt ở sân bay, cạnh một người khác. Tôi chỉ muốn chọc tức Nguyệt, muốn cho Nguyệt biết không có Nguyệt, tôi cũng có những người khác. Nếu không có sự lạnh nhạt của Nguyệt, nếu không nghĩ rằng Nguyệt đang quan hện với ai khác, tôi sẽ không bốc dồng hỏi cưới cô. Chỉ vì Nguyệt, chì có Nguyệt mới làm tôi mất hết lý trí, khiến tôi làm những việc tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
- Nếu không là cô ta, anh sẽ không yêu ai cả sao?
- Không sai. Nếu không là Nguyệt, sẽ không là ai cả.
- Anh là kẻ khốn kiếp. Anh gieo cho tôi hy vọng, cho tôi hạnh phúc, đem tôi lên đến thiên đàng rồi xô tôi xuống đại ngục. – Tiểu My gào lên trong tiếng khóc.
- Chính vì như vậy, nên tôi và Nguyệt đã năm lần bảy lượt bỉ qua cho những gì cô gây ra. Cô nghĩ cô còn ngồi vững ở cái ghế giám đốc Mar khi nhân viên nào cũng bất mãn với cô, nếu không có Nguyệt đứng ra trấn an họ, bảo đãm cho cô với công ty mẹ thì cô đã bị tống cổ lâu rồi kìa. Còn chuyện cô mua chuộc ngườirồi bàn thông tin ra ngoài đ63 tội cho Nguyệt, chung tôi không biết sao? Chỉ là chúng tôi làm ngơ thôi, mọi chuyện mới kết thúc torng im lặng. Nhưng cô vẫn không chịu dừng tay. Phải hại chết Nguyệt cô mới vừa lòng hay sao?
- Tôi ghét cô ta. Nếu cô ta không tồn tại thì anh sẽ không chỉ yêu cô ta đến như vậy. Tôi không thể để cho cô ta và đứa trẻ đó ràng buộc anh. Có chết tôi cũng muốn có anh. Tôi thà, bên cạnh anh là những người con gái khác để tôi còn có chút cơ hội, còn hơn torng mắt anh chỉ có duy nhất mình cô ta như vậy.
Nguyên mím môi, định đánh Tiểu My nhưng rồi Nguyên lại buông tay:
- Cô hãy thu xếp hành lý đi. Tôi ssẽ báo sự việc lên tổng công ty và cho thầy.
- Không. Anh đừng làm như vậy với em. Em không còn gì nữa, em không thể mất công việc này được. Ba em cũng không chịu nổi đã kích này đâu.
- Vậy khi cô hại Nguyệt cô có nghĩ không? Cô ấy mất đứa con, suýt mất luôn cả mạng. Nếu cô ấy chết đi, cô có đau buồn không hay sẽ vui vẻ ăn mừng hả? – Nguyên giận dữ quát – nếu giết được cô, tôi cũng không nề hà gì đâu.
- Anh không thể đối xử với em như vậy được. – Tiểu My la lên – ab em đã giúp dỡ anh rất nhiều mà. Cả em nữa, em đã từng cứu mạng anh…
- Cô im đi. – Nguyên quát lên làm Tiểu My im bặt – Tôi khônh đưa cô ra tòa án kinh tế là coi như nương tay lắn rồi đó. Cô cứu mạng tôi ư? Cô định dối người khác đế bào giờ đây?
- Anh…
- Khả năng dựng chuyện của tôi tài thật đó. Tôi chưa từng suy nghĩ xem tại sao một cô gái yếu đuối như cô mà có thể đưa tôi ra khỏi vòng vây của hơn hai chục người đó.
- Em đã nói rồi. Là nhờ may mắn có một xe cảnh sát đi ngang qua mà.
- Thôi đi. Con hẻm đó rất sâu, nếu đứng bên ngoài thì không thể nào thấy được. Dù cô có la lớn đến đầu thì cũng khó có người nghe thấy.
- Anh điên rồi, lúc đó chỉ có anh và em. Không em thì…
- Là Nguyệt. – Nguyên cắt lời Tiểu My – trong cơn lơ mơ ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy một bóng người đánh nhau với chúng còn cô thì nép sau lưng tôi. Tôi tưởng đó chỉ là một giấc mơ nhưng không phải. Nguyệt đã từng thề sẽ không bao giờ đặt chân lên nước Úc. Vậy mà, chỉ vì tôi, cô ấy đã phá bỏ lời thề của mình. Còn cô, cô lừa gạt tôi, làm chúng tôi mất nhau thêm ba năm trời.
- Cô ta nói với anh à?
- Không. – Nguyên lắc đầu – Cô ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với tôi.
- Lúc nào ccũng là cô ta. Năm đó, khi tôi đã kêu cứu đến khản cổ, khi anh đã bị đánh đến ngất xỉu nhưng không có ai đến cứu, bọn hắn quay qua nhìn tôi với cái nhìn đáng sợ. Rồi cô ta xuất hiện, cô ta đánh với bọn chúng, chỉ một mình cô ta mà đánh cho cả đám nằm lăn lộn trên mặt đất.
- Hừ, nếu cô và đám bạn cô không cho tôi uống thuốc mê thì mọi chuyện đã diễn ra theo hướng khác rồi.
- Nhìn cô ta vác anh vào bệnh viện, tôi tự hỏi, cô ta tìm đâu ra từng đó sức mạnh. Rồi khi bác sĩ hỏi những thông tin về anh, torng khi tôi lúng túng không biết gì cả thì cô ta không có gì là không biết. Tôi đã nghĩ, nếu anh gặp cô ta thì tôi sẽ không có chút cơ hội nào, tôi sẽ không có anh.
- Cô đã gạt cô ấy cô là bạn gái tôi.
- Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta lúc đó cũng vui lắm. – Tiểu My cười – Một tuần liền, cô ta không rời anh, chăm sóc cho anh từng tí đến người ta còn tưởng cô ta là vợ anh. Khi anh tỉnh lại, cô ta cũng lặng lẽ bỏ đi. Tôi những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô ta cho đến ngày hôm đó, ở nhà anh… tôi thật sự thua cô ta rồi.
Nguyên lặng nhìn Tiểu My rồi nói:
- Là tôi có lỗi với cô, sao cô luôn nhắm vào cô ấy.
- Vì em yêu anh mà Nguyên. – Tiểu My nức nở – Em không muốn mất anh, nhưng em cũng không muốn tổn thương anh.
- Cô làm tổn thương Nguyệt là cô gián tiếp tổn thương tôi rồi. – Nguyên khẽ nói. – Cô về úc đi. Nếu còn gặp cô, tôi không biết tôi sẽ làm gì cô đâu.
Nguyên nói rồi bỏ đi, Tiểu My nhìn theo anh, khóc nức nở. Tiểu My mãi không có anh, Tiểu My hiểu điều đó. Càng ngày Tiểu My càng sai, nhưng Tiểu My không có cách nào để rút chân ra.
Ba, Tiểu My nhớ ba quá. Tiểu My nhớ nhà nữa. Chỉ có ba luôn chờ Tiểu My quay vềm chỉ có nơi đó mới là chốn bình yêu của Tiểu My.
***
*****
Nguyệt chết lặng khi nhìn những hình ảnh trên tay mình cùng lời nói của Phương:
- Em có thai rồi chị Nguyệt. xin chị tha lỗi cho em, nhưng nó là con của anh Nguyên.
Phương còn nói nhiều, nhiều lắm nhưng Nguyệt không nghe thấy gì cả.
- Chị Nguyệt, em biết em vô liêm sĩ nhưng em yêu anh Nguyên, còn đứa bé, nó không có tội.
- Chị xin lỗi – Nguyệt cố nói – Bây giờ chị không nghe, không hiểu gì đâu. Em về trước đi, chị sẽ nói chuyện với em sau.
Phương cau mày nhìn Nguyệt rồi đứng dậy bỏ đi. Còn lại một mình, Nguyệt gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
Con của Nguyên ư? Đau đớn thaay, Nguyệt là vợ nhưng Nguyệt không có khả năng nói với người khác Nguyệt có con của Nguyên, Nguyệt không có khả năng làm mẹ.
Dù Nguyên có nói Nguyên không cần có con, Nguyên chỉ cần Nguyệt nhưng chỉ cần nhìn Nguyên vui đùa với 3 đứa con của Khánh là Nguyệt biết, Nguyên rất yêu trẻ con. Nguyệt không có quyền cướp đi của Nguyên quyền làm cha, Nguyên cần có một gia đình trọn vẹn, một gia đình có tiếng nói cười của trẻ thơ.
Và Nguyệt, dù tự lừa dối mình rằng chỉ cần tình yêu của Nguyên là đủ nhưng Nguyệt cũng cần tiếng trẻ thơi trong gia đình. Nguyệt muốn làm mẹ, muốn có đứa con để yêu thương, nuôi dạy.
Nguyệt không thể trách Nguyên khi có chuyện xảy ra với Phương được. đã nửa năm trôi qua, Nguyệt né tránh Nguyên. Nguyệt đã quay về ở torng phòng thời con gái của mình. Nguyệt biết, duyên phận của Nguyên và Nguyệt đã tời lúc kết thúc. Và chính Nguyệt là người đã sắp xếp và làm mọi cách để xảy ra chuyện của Phương và Nguyên.
Khánh nhìn Nguyệt thẫn thờ đi vào nhà, cô
lo lằng hỏi:
- Chị hai, chị đi đâu về vậy?
Nguyệt gượng cười:
- Chị có chút việc.
- Nhìn chị mệt mỏi quá. Chị có sao không?
- Không sao. Chị về phòng nghỉ chút là khỏe thôi mà. Chị không ăn tối đâu, đừng gọi chị nha.
Nguyệt khẽ gỡ tay Khánh. Cười như trấn an rồi bước về phòng.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng mình, tiến gkhóa cửa vang lên, Nguyệt mới trượt người trên cánh cửa, bật khóc.
Khánh bưng nước cùng mấy viên thước lên phòng cho Nguyệt nhưng cữa đã khóa trái. Trước đây, không bao giờ chị hai khóa cửa phòng nhưng từ khi đó… gần đây, không khí torng gia đình thật sự rất u ám. Dù anh hai chị hai cố gượng vui nhưng cả nhà ai cũng nhận thấy sự rạn nứt giữa hai người. không phải hai anh chị không còn yêu nhau. Nhưng cũng vì quá yêu nhau nên chị Nguyệt mới đau đớn đến như vậy. là vợ mà không thề làm mẹ thì còn nỗi đau nào hơn thế chứ?
Nguyên đập bàn quát:
- Cô nói cái gi?
- Em nói em đã gặp chị Nguyệt nói với chị ấy tất cả. chị ấy cũng biết việc em có thai rồi.
- Ai cho phép cô… – Nguyên tối mặt giận dữ.
- Trước sau gì chị ấy cũng biết thôi. – Phương thản nhiên.
- Tôi đã nói với cô là bỏ đứa bé đi. – Nguyên tàn nhẫn.
Phương sững sờ nhìn Nguyên:
- Cô tưởng tôi nói đùa sao? Chuyện giữa chúng ta chỉ là do cô dùng thủ đoạn thôi. Cô tưởng cô có thể gạt tôi rồi ràng buộc tôi sao?
- Đứa trẻ là con anh. nó vô tội mà,
- Nó vô tội thì đúng, còn tôi hả? tôi không tin nó là con tôi. Cô đừng có mong người khác ăn ốc còn tôi dổ vỏ.
- Anh… anh không tin em sao? Em không gạt anh đâu mà, em yêu anh mà Nguyên.
- Tin cô? Có điên mới tin cô. – Nguyên cười khẩy.
- Anh không tin cũng được nhưng nó là con anh. – Phương nói – Anh đừng quên, chị Nguyệt không thể cho anh đứa con nào đâu, chỉ có em mới…
- Im đi. Tôi nói cho cô biết, tôi bất cần. nếu đứa con đó không phải là con Nguyệt thì dù có trăm đứa tôi cũng không cần. cô nghe rõ chưa?
Phương trừng mắt nhìn Nguyên rồi nói”
- Em có bằng chứng. em sẽ cho ba mẹ anh, ba mẹ chị Nguyệt, cho mọi người coi. Em sẽ bắt anh chịu trách nhiệm với em.
- Cứ tự nhiên, làm ra thì cô xấu mặt chứ ai. Tôi không quan tâm – Nguyên nhún vai.
- Anh…
- Anh phá đời tôi, rồi anh phủi tay, cô định nói vậy chứ gì? cô cũng có torng sạch hơn ai đâu mà lớn tiếng, đừng quên, lần đâu tiên của cô với ai, tôi biết khá rõ ràng đó.
- Anh không thể nói như vậy được. đứa bé là con anh mà.
- Nếu cố không chịu phá mà cứ sanh nó ra thì tùy cô. Có thể tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé khi xác định chắc chắn nó là con tôi. Còn cô hả, cô cứ mơ đi.
- Không con anh thì anh nghĩ nó là con ai chứ?
- Sao tôi biết được. tôi không phải thằng ngu đâu.
- Tôi không để yên mọi chuyện như vậy đâu?
Phương nghiến răng tức tối rồi đi ra khỏi phòng.
Nguyên bước vào nhà thì thấy cả gia đình mình đã có mặt đaầy đủ, còn có cả gia dình Phương nữa chứ. Nguyên cười khẽ. Cô ta cũng nhanh nhẹn thật đấy.
Nguyên bắt gặp cái nhìn giận dữ của ba mình cùng với cái nhìn thất vọng của mẹ và nhỏ Khánh. Nhưng những cái nhìn ấy không làm Nguyên quan tâm bằng ánh mắt vô hồn của Nguyệt.
Nguyên lặng lẽ bước đến cạnh Nguyệt rồi khom lưng bế Nguyệt lên mặc cho Nguyệt cố vùng ra phản đối, Nguyên chỉ nhẹ nhàng siết chặt Nguyệt vào vòng tay mình.
- Nguyên, chúng ta cần giải quyết chuyện này cho rõ ràng – Ông Vũ quát.
Nguyên nhìn Nguyệt rồi quay qua ba mẹ mình:
- Con không thấy có gì cần nói cả. con đã có vợ, có gia đình của con. Nếu cần, con sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ nếu nó thật sự la con của con.
Bảo đứng phắt dậy quát:
- Mày nói vậy mà nghe được à? Mày làm em gái tao có thai như vậy, sau này nó làm sao lấy chồng chứ?
Nguyên chỉ nhìn Phương thoáng qua cười khẩy:
- Mày làm như em gái mày còn ngây thơ như gái trinh không bằng. cô ta đã quan hệ với bao nhiêu người đàn ông, mày có biết hết không? cô ta cũng đã phá thai không biết bao nhiêu lần, đừng đem chuyện danh tiết hay cuộc đời cô ta ra ép tao.
- Mày… – Bảo tức đến không nói nên lời.
- Hừ. em gái mày ở Úc bao nhiêu năm, ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông, mày có ngon thì đi tìm những thằng đó mà đòi chịu trách nhiệm đừng có tới đây mà phá hoại gia đình tao.
- Nhưng đứa tre là con cậu. – Ba Phương nói – Cậu không thể…
Nguyên cắt ngang lời ba Phương:
- Con nói rất rõ ràng rồi. con sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ nếu nó thật sự là con con, còn những chuyện khác thì miễn bàn.
Nguyên quay lưng, bế Nguyệt lên lầm bất chấp cái nhìn của mọi người dõi theo mình.
Khánh nhìn Phương cười khẩy:
- Cô tưởng anh hai tôi dễ bị thao túng lắm sao? Chỉ có chuốc nhục vào mình thôi.
- Khánh. – bà Ngân Mỹ quát nhẹ.
Ba mẹ Phương qua cơn choáng váng, giận dữ quay qua ba mẹ Nguyên quát:
- Anh chị định giải quyết chuyện này sao đây?
- Ý của Nguyên chẳng phải đã rõ ràng lắm sao? – bà Ngân Mỹ nhẹ nhàng.
- Nhưng đó là cháu nội của anh chị. Anh chị không định để người ta gọi nó là con hoang đó chứ? – mẹ Phương cau có – Hay anh chị định chối bỏ nó.
Bà Ngân Mỹ nhìn Phương rồi nhẹ nhàng đáp lại với giọng không kém phần kiên quyết:
- Chúng tôi khọng chối bỏ, chúng tôi sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ.
- Còn con gái tôi. – ba Phương đáp.
- Theo những gì Nguyên đã nói thì tôi buộc phải đặt dấu hỏi với đạo đức của con gái anh chị. Gia đình chúng tôi tuy khá thoải mái nhưng cũng rất khó chấp nhận người như vậy vào nhà. và tôi cũng buộc phải nghi ngờ về chuyện đứa trẻ có phải con cháu của chúng tôi hay không?
Ba mẹ Phương tái xám mặt mày. Có thể lúc đầu họ ở thế thượng phong nhưng bây giờ…. Đâu phải họ không biết về phẩm hạnh của con gái mình nhưng đám này… nếu lọt được vào gia đình này, khác gì chuột sa hũ nếp.
- Hai bác không thể nói như vậy được. là Nguyên làm sai, Nguyên phải chịu trách nhiệm. – Bảo nói.
Bà Ngân Mỹ chiếu cái nhìn lạnh lùng vào Bảo.
- Chịu trách nhiệm thế nào đây? Chúng tôi phải bắt nó ly dị vợ để lấy em gái cậu ư? Thà vợ chồng nó lục đục sáng chiều thì không nói. Đằng này chúng nó yêu thương nhau như vậy, cậu muốn chúng tôi chia uyên rẽ thúy ư? Thà cái Nguyệt là đứa con dâu không ra gì đi. Nhưng tôi không thấy Nguyệt có cái gì để chê được. so với em gái cậu thì… tôi không muốn nói, chứ em gái cậu có sánh bằng một góc của Nguyệt không? em gái cậu cố ý phá hoại gia cang người khác, cậu cảm thấy tự hào lắm sao mà tời đây lớn lối như vậy chứ?
Bảo tái mặt còn Khánh thì lẽ lưỡi rùng mình. eo ôi. Chọc ai không chọc lại chọc vào mẹ Khánh. Thiện tai. Thiện tai.
- Còn con trai chị, có vợ rồi còn lăng nhăng, thì đáng tự hào lắm sao? – mẹ Phương thấy con gái mình bị sỉ nhục liền lớn tiếng.
Bà Ngân Mỹ thản nhiên:
- Nói thật, đàn ông ai chẳng có phút lạc lòng. Có muốn trách cũng không trách được. huống chi… – bà Ngân Mỹ cầm sấp hình lên – Torng những bức hình này, tôi chỉ thấy con gái anh chị tỉnh táo, còn Nguyên thì mê man. Có gì đảm bảo, con gái anh chị không dàn cảnh để bẫy con trai chúng tôi. Hừ, đàn bà con gái không biết liêm sĩ như vậy, thật chẳng ra làm sao?
Cả nhà Phương bị bà Ngân Mỹ nói cho không còn mặt mũi gì. ông Vũ khẽ im lặng nhắm mắt. mấy chuyện này thì để vợ ông thu xếp là tốt nhất.
Ba Ngân đập bàn quát:
- Gia đình các người thật không biết lí lẽ mà.
Bà Ngân Mỹ điềm tĩnh:
- Vậy anh chị muốn tôi làm gì? là tôi đem trầu cau cưới hỏi Nguyệt đàng hoàng. Con bé đường dường chính chính bước vào nhà chúng tôi với sự chứng kiến của bà con họ hàng. Nhưng mà nói thật, con gái anh chị có cho vàng tôi cũng không dám rước vào nhà đâu. Ai biết cô ta cắm sừng con trai chúng tôi lúc nào. Mà cũng chẳng dám chắc con cô ta sinh ra là cháu mình nữa.
Phương tái mặt không nói được câu nào. Rõ ràng gia đình này không cho cô một con đường để đi mà.
- Cô ta có một cái tội rất lớn. – Phương nói lớn – Cô ta không thể sinh con, nhưng con thì có thể.
Bà Dương ông Tùng khẽ cau mày. Cô ta đã đến mức đem nỗi đau của Nguyệt ra nói rồi sao.
- Không sai, – mẹ Phương đồng tình – Tam tội bất hiếu không con là năng nhất, con dâu như vậy anh chị còn tiếc cái gì chứ?
- Đủ rồi. – Ông Tùng quát – Các người có con gái, các người biết thương nó thì có quyền làm đau con gái người khác sao?
- Là tại con gái các người vô phước thôi.
- Thật ngang ngược mà, – Ông Vũ quát – tôi nói cho các người biết, tôi chỉ một lần cưới dâu, cũng chỉ có mọt cô con dâu duy nhất. đứa cháu này, tôi không có phước nhận đâu.
Hai ông giận dữ bỏ lên nhà, bà Ngân Mỹ ngọt nhạt:
- Anh chị thấy ý kiến chồng tôi với Nguyên rồi đó. tôi cũng không biết làm sao hơn.
- Tôi không để yên chuyện này đâu. Tôi sẽ đi kiện gia đình các người.
- Vậy ư? – bà Ngân Mỹ cười nhẹ nhàng – anh chị cứ tự nhiên. Nhưng là anh chị phơi bày chuyện xấu của con gái mình ra à nha. Coi lúc đó, người ta nghe con anh chị hay nghe Nguyệt của chúng tôi. Mà chúng tôi cũng đâu chạy trốn trách nhiệm của mình, chỉ cần xác nhận, đó thật là cháu tôi thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận thôi.
- Chị nói hay qua nhỉ. Con gái tôi không chồng mà có con, người ta sẽ nói gì đây?
- Khi con gái chị phá hại gia cang người khác thì pohải biết chuyện này chứ? Gặp Nguyệt nha chúng tôi hiền lành đó, chứ người khác thì đã kéo người tới cho con gái anh chị một trận kìa. Cái tội không yên phận, giựt chồng người khác.
- Chị…
- Xem ra hêt chuyện nói rồi thì phải. xin lỗi anh chị, tôi phải đi công chuyện. Khánh à. Tiễn khách đi con. Xong nhớ lấy muối rắc trước cổng nha con, đuổi ma quỷ ám nhà mình đi cho thanh tĩnh.
Thái độ đuổi người rõ ràng của bà Ngân Mỹ làm gai đình Phương tái mặt không nói được câu nào. Chờ khi Bảo, người cuối cùng bước ra khỏi cổng, Khánh liền rắc muối ra trước cổng rồi đóng sầm cửa lại.
- Thật là nhục mà. Bị người ta đuổi như đuổi tà. Vậy mà mày dám nói họ sẽ chỉ biết câm lặng không nói được câu nào. Mày coi đó, không chỉ mày bị chửi mà cha mẹ mày cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Phương mìm môi im lặng. các người coi khinh tôi, các người chờ đó, tôi sẽ làm cho các người biết tay.
Khép cửa phòng lại, Nguyên nhìn những tấm hình rơi trên giường rớt xuống cả nền nhà. nhìn vào mắt Nguyệt, Nguyên khẽ hỏi:
- Em tin anh hay tin những bức hình đó.
Nguyệt khẽ quay mặt đi, nói nhẹ:
- Anh biết chính em muốn chuyện đó xảy ra mà.
Nguyên lờ như không
nghe thấy câu nói của Nguyệt:
- Anh không thể nói với em, chuyện đó đã không xảy ra nhưng anh có thể khẳng định với em anh chưa bao giờ muốn xảy ra chuyện này. tất cả chỉ là một sự sắp đặt mà anh biết Phương đã tự tay đạo diễn tất cả.
Nguyệt mím môi rồi khẽ nói:
- Cho dù nó có là ý muốn của anh, em cũng không trách gì anh cả. chỉ tại bản thân em thôi. Chuyện đã đến nước này thì mình chia tay đi Nguyên.
Nguyên giữ chặt khuôn mặt Nguyệt, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình:
- Em nghe anh nói nè Nguyệt. anh có thể không có tất cả, chỉ không thể không có em. Anh đã từng sống 7 năm không có em, đó là một khoảng thời gian dải đằng đẵng mà anh có cảm giác như mình đang sống torng địa ngục, anh không thể chịu đựng thêm một lần như vậy đâu, Nguyệt à.
Nguyệt bật khóc. Không sai, bảy năm qua với Nguyệt cũng như sống torng địa ngục. dù luôn nói mình mong muốn như vậy, luôn đòi chia tay với anh, nhưng Nguyệt cũng không thể biết một ngày torng tương lai không có Nguyên bên cạnh thì mình sẽ phải sống như thế nào.
- Mất em, anh sẽ không sống n6ỉ đâu. Em biết điều đó mà Nguyệt.
- Nhưng em…
Nguyên cắt lời Nguyệt bằng một nụ hôn nhẹ nhàng:
- Nếu em thích có con, chúng ta có thể nhận con của Minh và Khánh để nuôi. Còn không thì chúng ta có thể nhận con nuôi. Chúng ta có rất nhiều cách, có nhiều con đường để đi nhưng torng đó tuyệt đối không có chuyện chúng ta xa nhau, biết không Nguyệt.
- Phương đang có thai con anh đó Nguyên. Anh phải…
- Đừng nói anh phải chịu trách nhiệm, Phương không hiền như em vẫn nghĩ đâu. Cuộc đời đã thay dổi Phương rất nhiều, thay dôi đến mức em không nhận ra đâu. Dù luôn nói yêu anh, theo đuổi anh, nhưng Phương vẫn có thể dễ dàng sa vào vòng tay của những người theo đuổi Phương. Anh đã từng chứng kiến Phương cùng người bạn cùn gphòng với mình quan hệ. anh không tin Phương có thai, mà nếu có, anh cũng không tin đứa trẻ là con anh.
Nguyệt bất lực bật khócL
- Biết đâu, đó thật sự là con anh thì sao hả Nguyên?
Nguyên dịu dàng siết Nguyệt vào lòng:
- Nêu Phương sanh đứa trẻ ra và muốn nuôi nó thì anh sẽ chu cấp cho đứa trẻ đầy đủ còn không… em sẽ chấp nhận đứa trẻ mà phải không?
Nguyệt im lặng không nói. Chính Nguyệt cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. có thể Nguyệt sẽ vui mừng chào đón đứa tre đó nhưng Nguyệt cũng là phụ nữ, Nguyệt cũng biết ghen. Đứa trẻ đó sẽ như một chứng nhân cho việc, Nguyệt mãi không thể cho anh một đứa con, nó là con của người đàn bà khác. Nguyệt không biết mình có chấp nhận được chuyện đó hay không?
- Anh có thể cho em bao nhiêu thời gian để bình tâm lại nhưng đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa khỏi cuộc sống của anh. nếu em trốn anh, thì dù có phải lật tung trái đất này lên, anh cũng sẽ tìm được em.
Nguyệt nhìn Nguyên khẽ mím môi. Nếu như Nguyệt yêu Nguyên ít đi một chút hay Nguyên đừng yêu Nguyệt đến nhường ấy có lẽ mị chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
*****
- Tại sao chuyện này co thể xảy ra được cơ chứ? – Ông Vũ cau mày.
- Rõ ràng là có người đang phá chúng ta. – Minh trầm lặng nói – Hoàng loạt khách hàng cùng rút đơn đặt hàng với chung một lý do có nơi khác đưa ra mức giá thấp hơn.
- Con có điều tra ra ai làm việc này không? – Ông Tùng nhìn Minh hỏi.
- Một công ty có vốn nước ngoài vừa mới thành lập. con thật sự không biết công ty đó lấy vốn đâu ra mà có thê đưa ra mức giá thấp đến như vậy.
- Dường như công ty đó chỉ nhắm vào công ty chúng ta thôi đúng không con?
- Vâng ạ, nhưng với mức giá như vậy, khách hàng của các công ty khác cũng đang lần lượt tìm tới công ty này.
- Vậy thì, cứ để một thời gian nữa xem sao. – Ông Tùng nói.
- Con chỉ lo… nếu bên đó tiếp t5c duy trì mức giá như vậy thì… chúng ta sẽ mất hết khách hàng đó ba.
- Chúng ta có một số khách hàng quen thuộc mà. Với uy tín của chúng ta trên thị trường, muốn dắt hết khách hàng của ta đi cũng không dễ dàng gì đâu.
- Con cũng hy vọng là vậy, – Minh khẽ nói.
Ba người mãi mê bàn việc làm ăn mà không hay ngoài cửa có một người đang chết lặng đi. Nguyệt đưa tay che miệng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào. Nguyệt biết ai đang đứng đằng sau công ty đó. tony, anh ta thật sự không thể buông tha cho Nguyệt ư? Nguyệt phải thế nào thì anh ta mới vừa lòng đây. Sao anh ta không nhằm vào Nguyệt mà lại tấn công vào những người thân yêu nhất cuả Nguyệt như vậy chứ.
Ngồi torng một quán nước thanh lịch, Nguyệt lơ đãng dõi mắt nhìn qua cửa sổ ra con đường tấp nập người qua kẻ lại. Nguyệt cũng từng như vậy, từng vội vả đi về xuôi ngược giữa dòng đời, từng nở những nụ cười hạnh phúc trên môi khi có Nguyên bên cạnh mình, nhưng bây giờ, Nguyệt không dám dối diện với Nguyên. Nguyệt là người phụ nữa không vẹn toàn. Dù Nguyên vẩn yêu thương Nguyệt như ngày nào nhưng Nguyệt sợ lắm. sợ một ngày, Nguyên chán nản với cuốc sống có Nguyệt, sợ một ngày Nguyên oán trách Nguyệt khi không thể cho anh một đứa con, một gia đình trọn vẹn. nếu thật sự có ngày đó, thà Nguyệt rời xa Nguyên trước còn hơn.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2128/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-20.html#p286212

Quay về Thơ, truyện ngắn