Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Tư, 01:50:15 - 15/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

Re: Truyện ngắn: Sẽ Mãi Bên Nhau

#24 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 30/01/2014 14:07 » @286224

Sẽ mãi bên nhau – chương 24
Cả hai cùng cười nhìn Minh. Chuyện của Tony cả ba cùng đồng ý giấu ba mẹ.
Nghe tiếng cười trẻ con vọng xuống ròn rã, bà Dương nắm tay Nguyệt nghẹn ngào:
- Vậy mà đã có lúc con phải chịu dằn dặt vì những chuyện không đâu.
Nguyệt mỉm cười đưa mắt nhìn cả nhà rồi dừng lại ở Nguyên:
- Đôi khi con nghĩ đó là cái giá con phải trả vì đã độc chiếm Nguyên, và cái giá đó quả thật là quá rẻ.
Cả nhà bật cười, còn Nguyên nhẹ nhàng siết Nguyệt vào người mình, hôn nhẹ lên đỉnh đầu Nguyệt. Từ khi sinh ra, Nguyên đã được dành riêng cho Nguyệt độc chiếm rồi mà. Nguyên tình nguyện bị độc chiếm để đổi lại, Nguyên được độc chiếm người con gái đang ở trong vòng tay anh lúc này. Sẽ không có sóng gió nào chia cắt được hai người cả.
Bà Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyệt, lo lắng.
- Mấy tháng rồi mà con còn nghén dữ vậy?
- Mới hơn bốn tháng thôi ạ. – Nguyên trả lời thay Nguyệt – Sanh đôi đó ba mẹ.
- Cái gì? – Ông Tùng nhảy dựng lên – Bộ tụi mi muốn mấy ông bà già này bị đám cháu đè chết đó hả?
- Ba cứ yên tâm, con phải có một đội bóng đá mới thôi. – Nguyên đùa.
Ông Vũ nhìn quanh rồi chép miệng:
- Phải sửa nhà thôi. Nhà tưởng rộng giờ hóa chật vời tốc độ gia tăng dân số thế này.
Nguyên bật cười trong mái tóc của Nguyệt. Đã có lúc hai người tưởng một đứa con chỉ là mơ ước nhưng bây giờ, Nguyên và Nguyệt đang dần tạo ra một đại gia đình mất rồi.
***
*****
Ánh đi vào quán nước quen thuộc, ngồi vào chiếc bàn quen thuộc và nhìn gương mặt cũng quen thuộc nốt trước mặt mình. nhìn nụ cười thản nhiên của con bạn thân, Anh thấy tức lộn ruột. bỏ đi năm năm trời không một tin tức vậy mà khi gặp lại nó không nói gì chỉ cười như vậy thôi sao?
- Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao?
- Tao còn tưởng mày chỉ nhìn tao mà không nói gì chứ? – Nguyệt khẽ khàng – chỉ ba mươi giây nữa là tao thắng vụ cá cược này với Nguyên rồi.
- Mày và cái tên đáng ghét đó cá cái gì vậy? – Ánh tò mò.
- Xem mày sẽ im lặng với tao được bao lâu? – Nguyệt thản nhiên – Nguyên nói không được 1 phút. Tao nói ít ra cũng được 5 phút. Tiếc rằng mới 4 phút 30s mày đã nói chuyện mất tiêu rồi.
Ánh lắp bắp:
- Hai người…
- Mày lo cho tao lắm phải không? – Nguyệt chợp đổi giọng.
Ánh bất ngờ rồi khẽ nói:
- Lo gì? tao biết mày đi cùng Nguyên thì sẽ không đói, không khổ. Nhưng… sao hai người có thể để lại bao tình yêu thương sau lưng mà đi biền biệt ngần ấy năm chứ?
- Mày biết không Ánh? Lúc đó tao đã định ra đi một mình đó. nhưng Nguyên đã không cho tao làm vậy. Nguyên có thể ở lại, quên tao đi và sống cuộc đời yên bình nhưng tao và Nguyên quả thật không có cách nào xa nhau được. nếu còn ở lại, tao sợ mình sẽ không chịu nổi Phương nữa và sẽ làm cái điều mà Tiểu My từng làm với tao. Có lẽ tao ích kỷ nhưng tao muốn giữ Nguyên cho mình, để làm như vậy chỉ có cách tụi tao đi thật xa. Xa khỏi Phương, xa khỏi Tony.
- Hắn là một tên khốn đốn mạt.
Nguyệt cười khẽ:
- Hắn đã về nước rồi. bây giờ mày làm ở đâu?
- Về phụ anh hai tao thôi. – Ánh nhún vai. – Mặc dù ngày ngày phải đối mặt với bà chị dâu đáng ghét thì khó chịu thật đó. Toàn cũng không muốn tao làm nhưng bắt tao ngồi yên một chỗ khác gì giết tao.
- Cũng phải ha. – Nguyệt cười. – Ở nhá lấy ai nghe mày nói, không lẽ ra tân lỗ tai hai đứa con mày, phải không chim chích chòe.
- Lâu lắm rồi không ai gọi tao bằng cái tên đó cả. – ÁNh cười.
- Mày có biết Viễn Đông không Ánh?
- Có nghe nói. Sao?
- Nếu tao nói tao và Nguyên muốn này làm giàm đốc chi nhánh ở đây thì sao?
Ánh ngớ người rồi hỏi nhỏ:
- Đó là công ty của vợ chồng nhà mày hả?
Nguyệt khẽ gật đầu làm Ánh thiếu điều muốn xủi.
- Sao? Có nhận lời không? – Nguyệt khúc khích.
- Hai thằng mày là ác quỷ hả? chỉ có năm năm thôi đó.
- Không ai gọi Nguyên như vậy cả? người ta gọi là nhà doanh nghiệp trẻ tài năng.
- Với tao là ác quỷ.
- Thế mày có muốn làm việc với ác quỷ không? – Nguyệt hỏi lại.
- Để tao suy nghĩ đã. Tao chưa muốn chết.
- Vậy có muốn gặp con của ác quỷ không? – Nguyệt cười nhẹ.
- Con? Con nuôi hả?
- Không. con ruột. – Nguyệt cười khi đoán suy nghĩ tiếp theo trong đầu Ánh.
- Tên chết tiệt đó dám lăng nhăng nữa hả?
- Không. – Nguyệt lắc đầu – Là con tao mang nặng đẻ đau.
- Cái gì? – Ánh ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho Ánh hiểu. Ánh nổi giận đùng đùng đòi tố cáo việc làm của Linh với bệnh viện Nguyệt phải can mãi mới thôi. Sau đó Ánh theo Nguyệt về nhà gặp ba đứa nhóc của mình. Ánh vừa thấy đã mê mẫn ba đứa nhóc, kiên quyết đòi Nguyên và Nguyệt gả Tiểu Nguyệt cho con trai ÁNh làm cả hai chỉ biết cười trừ.
Khánh cùng bốn vị phụ huynh nhìn ngôi biệt thự cùng trang trạibát ngát trước mặt mình. Khánh nói như hét:
- Trang trại nhỏ của anh chị đây đó hả?
Nguyệt cười trừ không nói.
- Ba mẹ. Cái này mà anh hai nói nhỏ thì còn thật không biết thế nào anh hai mới cho là lớn nữa. – Khánh quay qua ba mẹ mình than phiền.
- Chỉ nội chừng này cũng đủ cho hai đứa no đủ đến già rồi. – Ông Vũ chép miiệng.
- Anh chị làm vậy thì tiền để đâu cho hết?
Nguyệt tiếp tục cười trừ không nói,
Khi xe chạy vào cổng chính căn biệt thự thì mọi người lại được thêm một phen ngạc nhiên nữa. Nguyệt khẽ khàng:
- Nguyên cho xây dựng theo cấu trúc của nhà mình đó ạ. Chỉ có nhiều phòng hơn và lớn hơn mọt chút thôi.
Ông Tùng vỗ vai Ông Vũ:
- Thằng bạn già, tao thấy thích nơi này rồi đó. Hay hai đôi vợ chồng già mình dọn lên đây sống dưỡng già đi.
- Sao mày nói đúng ý tao quá vậy? – Ông Vũ khề khà.
Hai bà vợ khẽ nguýt hai ông chồng nhưng thật ra họ cũng thấy thích nơi này và có ý nghĩ đó.
Nguyệt trở dạ vào một đem mưa gió trong khi Nguyên bay ra Đà Nẵng ký hợp dồng chưa về kịp. Cơn mưa xối xả như trút nước khiến mọi người không dám liều lĩnh đưa Nguyệt đi bệnh viện. May sao một bác sĩ trong khu du lịch đã từng có kinh nghiệm đỡ đẻ nên mọi người cũng thấy an tâm phần nào. Hai cô công chúa của Nguyên và Nguyệt ra đời an toàn và mạnh khỏe.
Hai đứa trẻ vừa ngủ thiếp đi trong nôi thì Nguyên đẩy cửa bước vào, người còn vương mấy hạt nước mưa.
- Em tưởng trưa mai anh mới về. – Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
- Tự nhiên anh thấy không yên nên ủy quyên cho Hải giải quyết rồi bay chuyến cuối cùng về đây. Không ngờ vẫn muộn.
- Con vừa mới ngủ thôi mà anh. – Nguyệt cười khẽ.
Nguyên nhìn con trong nôi, cười nhẹ rồi cúi xuống hôn vào trán chúng.
- Ba đứa nhóc kia vui lắm phải không em?
Nguyệt bật cười:
- Quậy loạn lên, em phải la mãi mới chịu đi ngủ đó. Ba đứa cứ dành nhau coi ai được sờ em bé trước. ầm ĩ cả nhà luôn.
Nguyên ngồi xuống giường hôn nhẹ lên môi Nguyệt:
- Cám ơn em.
- Vì hai cô công chúa kia à.
- ừ. Và vì tất cả. Vì em đã ở bên anh, đã cho anh một gia đình hạnh phúc.
Nguyệt cười hạnh phúc dựa vào người Nguyên.
- Vì ông tơ bà nguyệt đả se duyên cho chúng ta mà. Vì số phận đã sắp đặt cho chúng ta mãi bên nhau cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Vì em yêu anh.
Nguyên siết vòng tay quanh người Nguyệt thì thầm.
- Anh cũng yêu em, và chúng ta sẽ mãi bên nhau.
Nguyệt khẽ nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc của mình. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, dù cuộc đời có đem đến cho Nguyên và Nguyệt bao nhiêu thử thách bao nhiêu sóng gió thì cuối cùng Nguyên và Nguyệt cũng sẽ mãi bên nhau. Nguyệt tin như vậy.
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2128/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24489

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24489-23.html#p286224

Quay về Thơ, truyện ngắn