Thiên thần đeo mặt nạ – chương 18
Chap 18: Empty
Ngọc đã khoẻ hơn, cô bạn không hỏi Minh lý do vì sao ngày hôm đó cô lại đột ngột bỏ chạy. Có lẽ Ngọc biết, hay ít ra là cảm nhận được rằng, lý do đó liên quan đến Nguyên.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với Minh. Ngọc xuất viện để trở về thành phố.
Sau khi đến nhà thăm Ngọc, Minh đạp xe đi lòng vòng, cô đạp trong vô thức, chiếc xe cứ lăn bánh chậm rãi, cho đến khi Minh mỏi chân, dừng lại ở một tán cây to. Cô chợt nhớ mình đã đến đây rồi thì phải. Khẽ đẩy tán cây ra, cô cảm nhận được gió đang nhẹ nhàng vuốt ve làn da mình. Cánh đồng hoa bồ công anh tràn ngập ánh sáng như lần đầu Nguyên dẫn Minh đến đây nhưng…sao cảm giác không còn bình yên nữa?
Minh chậm rãi bước đến giữa cánh đồng. Chợt thấy lòng mình dậy sóng, nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt thanh tú. Minh khẽ hát bài “Cry on my shoulder” – bài hát mà Nguyên đã hát khi dẫn cô đến đây. Cô hát thật nhỏ, như để xoa dịu những cơn sóng ầm ầm trong trái tim bé nhỏ.
Cô nhìn những cánh hoa bồ công anh bay theo gió. Chúng sẽ bay đi đâu? Minh tự hỏi. Có thể là bay đến một thành phố khác, một đất nước khác hay là bay lên bầu trời xanh cao kia. Không có câu trả lời chính xác.
Minh ngưng hát và khóc thật lớn. Không còn cảm giác được bay lên trời cao nữa, không còn cảm giác tự do nữa. Giờ đây tất cả thật trống trải.
Trái tim Minh trống rỗng.
Minh chợt hiểu rằng, cô cần Nguyên. Cô cần Nguyên để có thể vững bước đi hết con đường này. Dù cho đó là Nguyên hay là Shin thì…người cô yêu chỉ có một…
Thiên thần đeo mặt nạ.
Minh lao đến chiếc xe đạp, đạp không ngừng. Cô phải gặp Nguyên.
Minh dừng trước căn biệt thự của Nguyên. Cô tiến vào trong, căn nhà tối om khiến Minh lạnh sống lưng.
Nguyên ngồi ở góc, đôi mắt nhắm chặt, bất động.
Bằng nỗ lực không nhỏ để ngăn những dòng nước mắt, Minh cố mở lời:
- Này! Tối quá vậy! Chỗ thế này làm sao em nấu ăn?
Nguyên giật mình, mở to mắt nhìn Minh. Rồi với một tốc độ đáng kinh ngạc, cậu lao đến ôm cô thật chật, như sợ rằng chỉ cần buông tay ra thôi thì Minh sẽ biến mất.
- Anh đã nhớ em nhiều biết bao!
Cả hai đứng như thế rất lâu, ngỡ như cả thế kỷ. Không thể kìm nén, Minh để mặc những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Cái ôm siết của Nguyên đầy đau đớn xen lẫn vui mừng và thật nhiều sự hối hận. Cái ôm khiến tim Minh nhói đau. Cô vòng tay ôm Nguyên, để xoa dịu nỗi đau của cậu hay cũng để xoa dịu nỗi đau của cô?
Hai nỗi đau hoà lại làm một, xé nát trái tim con người.
Có lẽ hai ngươi sẽ đứng như thế suốt đêm nếu Jay không lên tiếng:
- Sao nhà tối thế này, anh hai ơi anh đâu rồi?
Cả hai vội buông nhau ra, Minh lau vội nước mắt trong lúc Nguyên đi bật đèn. Lần đầu tiên nhìn thấy anh hai mình không đeo mặt nạ, Jay kêu lên kinh ngạc:
- Ối! Anh kia…anh là?
- Là anh hai em đó! – Minh gượng cười
- Ôi ba mẹ ơi anh đẹp trai dã man!
Nguyên và Minh bật cười trước câu nói của Jay. Cô vào bếp, quyết định nấu một bữa với mớ đồ ăn mà Jay vừa đem về (chẳng qua là tên nhóc đó muốn “trổ tài” nên mới mua nhiều như thế ))
Trong khi Jay giúp Minh dọn bàn ăn thì cô vào phòng gọi Nguyên:
- Giờ ăn đến rồi!
Không có ai. Có tiếng nước xả trong phòng tắm, có lẽ Nguyên đang tắm. Minh đi quanh phòng, căn phòng lớn được trang trí hiện đại và rất gọn gàng. Hai màu đen và trắng được sơn xen kẽ tạo nên sự đối lập hoàn hảo, một phần nào phản ánh tính cách của chủ nhân. Ánh mắt cô lướt qua tấm hình chụp Nguyên và một người đàn ông lớn tuổi để trên chiếc bàn gần cửa sổ, cô lờ mờ đoán được đây là ba Nguyên. Thế nhưng, hai người có vẻ không giống nhau lắm, ở người đàn ông có gì đó rất nguy hiểm, lạnh lùng đến tàn nhẫn khiến người nhìn thấy phải khiếp sợ. Quyền uy toả ra ngay cả khi đó chỉ là một bức ảnh.
Minh cầm bức ảnh lên, cẩn thận quan sát như một món đồ quý hiếm.
Nguyên mỉm cười bước ra. Nhưng nụ cười cậu lập tức tắt ngấm khi thấy Minh cầm bức ảnh.
- Đây là ba anh phải không? – Minh hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn bức ảnh
- Ừ! – Không dễ gì cho Nguyên khi nói ra câu trả lời dù nó chỉ bao gồm một từ
- Sao ông ấy không ở với anh? – Minh đã đặt tấm ảnh xuống
Im lặng…
- Không hợp! – Nguyên trả lời, trống không
- Chúng ta đi ăn thôi! – Minh vội nói lảng sang chuyện khác
Nguyên gật đầu. Trước khi cánh cửa kịp đóng, Minh lướt qua bức ảnh lần nữa. Cô chợt cảm nhận được điều gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ.
Nguyên và Minh đi dạo quanh vườn. Nguyên lên tiếng trước phá tan không gian yên tĩnh:
- Sao em lại tha thứ cho anh?
- Vì em muốn được bay đến bầu trời kia! Nhưng không có anh, em không bay được! – Minh nháy mắt
Khi Nguyên còn ngây người với câu trả lời của Minh thì cô đã nhón chân, hôn nhẹ vào môi Nguyên, lần đầu cô chủ động.
Một nụ hôn phớt, không hơn. Điều đó với Nguyên là chưa đủ, cậu choàng tay ôm lấy eo Minh, kéo cô lại gần, nhấn cả hai vào một nụ hôn sâu.
Nụ hôn nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn…
Sâu hơn…như vô tận…
Có tiếng Jay gọi, Minh đẩy Nguyên ra, bật cười khi thấy chút luyến tiếc trên mặt cậu. Cô chào tạm biệt Nguyên rồi ra về. Khi Nguyên đã vào nhà, Minh nói thật nhỏ, chỉ đủ mình cô nghe:
- Em đã nói sẽ bắt anh trả cái first kiss mà!
_______________________________________
Minh vừa về thì thấy Kay đứng trước nhà, cậu ta đứng dựa lưng vào tường, có vẻ chờ cô đã lâu, đôi mắt vô hồn nhìn xoáy vào khoảng không màu đen trước mặt, sâu trong đáy mắt như có tảng băng trôi lạnh lẽo, khoé miệng lúc nào cũng chực vẽ nên cái nhếch mép tàn nhẫn. Không một điểm nào ở Kay khiến người đối diện thấy bình an. Vừa thấy Minh, cậu ta đã mỉm cười:
- Tôi có chuyện muốn nói, có phiền cô không?
- À…không!
Minh mời Kay uống trà. Không để cô gái đợi lâu, Kay đã mở lời:
- Tôi đã điều tra về quá khứ của cô!
Minh kinh ngạc nhìn Kay, giọng nói xen lẫn tức giận:
- Tại sao anh lại điều tra tôi?
- Để bảo đảm an toàn cho cậu Shin! Ba cậu ấy yêu cần tôi điều tra về bạn gái con trai mình!
- Thì ra là anh biết sự thật! – Minh cười trừ
- Tất nhiên! – Kay nhún vai
Minh từ tốn hỏi:
- Thế…anh đã điều tra được gì rồi?
- Tất cả quá khứ của cô!
Kay lạnh lùng đáp, hàn khí xung quanh chàng trai trẻ khiến Minh dè chừng
-Có lẽ cô cũng biết người giết cha mẹ mình rồi nhỉ?
Thấy Minh không trả lời, Kay tiếp lời:
- Nhưng những gì cô biết chưa đủ đâu! Người bắn phát đạn giết chết cha mẹ cô thì đúng là kẻ đã bắt cóc cô nhưng…người đứng đằng sau giật dây mới là quan trọng!
- Vậy đó là ai? – Minh nói như hét, ánh mắt hằn lên những tia nhìn đầy thù hận
Kay vẫn điềm tĩnh:
- Người đứng đầu Tử thần! Người trong tối, chưa bao giờ lộ diện, đến kẻ giết cha mẹ cô còn không biết mặt ông ta, hắn ta chỉ làm theo lời chỉ dẫn của người được gọi là Ngài thôi!
- Hãy cho tôi biết hắn là ai! – Minh nôn nóng
- Biết rồi thì cô sẽ làm gì? – Kay nhếch mép
- Giết hắn! – Minh trả lời, không chút do dự
Kay lẳng lặng đưa cho Minh một tấm hình. Khi Minh nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, cô đã ước mình nhìn nhầm. Minh không nói được gì, chết trân tại chỗ. Quyền lực của người đàn ông trong ảnh quả là khiến người nhìn thấy phải kinh hãi.
Chợt, Minh hét lên, trong câm lặng.
Là quá khiếp sợ hay quá đau đớn?
Hoặc…cũng có thể là cả hai…
- Cô vẫn sẽ giết hắn dù đó là cha người cô yêu?