“Tớ nhớ cậu, người bạn đó của tớ.. người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ mang cho tớ niềm hạnh phúc như hôm nay, nhưng sẽ luôn ở bên tớ theo một cách khác..” Linh thởdài, nước mắt chảy xuống hai má. Cô bồi bànmang hai ly trà sữa ra, nhìn ngạc nhiên. Linh vội chùi nước mắt, cảm ơn, và chờ cô ta đi khuất. Linh nhìn quanh và nhận ra một số cặp mắt khác cũng đang quan sát họ. “Có lẽ hôm nay thế là đủ rồi nhỉ?” Linh nhìn thẳng vào mắt Minh. “Một nụ hôn cuối nhé? Hôn tớđi!” Minh nhẹ nhàng hôn Linh, một nụ hôndài. Và Linh búng tay.
Tách.
Minh nhắm nghiền mắt lại, môi rời ra khỏi môi Linh, và gục đầu lên thành ghế. Linh nhìn Minh, mỉm cười; rồi lấy khăn giấy lau sạch nước mắt. Linh lay lay vai Minh, và Minh mở mắt ra, chớp chớp, và nhìn xung quanh. “Sao tớ lại ở đây?” Linh rụt rè hỏi dò “Cậu không nhớ gì thật hả?” Minh ngơ ngác “Không, nhớ gì cơ?” Linh cúi xuống bối rối, rồi ngửng lên và cố nặn nụ cười
“Đã bảolà thôi miên có hiệu lực mà! Tớ điều khiển cậu đi đến tận đây đấy!”
Minh tròn mắt nhìn Linh, rồi nhìnquanh, và gật gật “Được rồi được rồi ! Tớ phục cậu, được chưa nào!” Minh toét miệng cười và nói tiếp “Rồi sao nữa, nãy giờ cậu thôi miên tớ thế nào, kể đi!” Linh chỉ im lặng nhìnMinh, cười gượng. "Tớ mệt rồi, mình về thôi!" --
Minh đèo Linh bằng xe đạp. Linh ngước lên nhìn vào lưng Minh, và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Minh. Minh quay lại nhìn Linh. Linh nói khẽ khàng:
"Cho tớ ôm chút thôi.. tớ hơi chóng mặt" Minh không thắc mắc nữa, quay lên phía trước vàtiếp tục đạp xe. Ánh rám hoàng hônphủ cái kết vàng lên buổi chiều hẹn hò. --
Linh bước xuống xe, đi vào nhà. Minh nhìn theo, ngập ngừng"Cậu có sao không?" "Tớ ổn mà! Về đi, mai gặp!" Linh bước vào, đóngcửa lại, và thở dài. --
Linh tự giam mình trong phòng. Điện thoại lại sáng màn hình, nhưng không kêu chuông, khôngrung. Là Minh gọi. Linh nhấc lên, rồi đặt máy xuống, và lặng nhìn,chờ đợi.Minh đã ngừng gọi. Điệnthoại chuyển sang hiển thị “4 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn” .
Linh thở dài, nhấc điện thoại lên,và bật sangphần hình ảnh. Ngóntay nhẹ vuốt để xem lạinhững tấm ảnh họ chụp chung hồi chiều.. ôm nhau thật chặt.. hôn nhau thật sâu.. Linh mỉm cười. Có tiếng cạch ngoài cửa sổ. Linh vẫn chưa để ý. Tiếp tục có tiếng lạch cạch. Linh nhìn ra. Là nhữngviên sỏi ném vào cửa sổ. Linh chậm rãi bước tới, mở cửa sổ ra.Ở dưới, là Minh, đang đứng nhìn lên. “Ê! Xuốngmở cửa cho tớ!" Linh mỉm cười mệt mỏi. “Cóchuyện gì không? Tớ đang mệt lắm! Về đi! Có gì mai nói nhé?” Linh khép cửa sổ lại được một nửa. Minh nói với lên. “Khoan đã, nghe tớ nói này! Quan trọng lắm!" Linh ngừng đóng cửa sổ, ngập ngừng "Mai nói chuyện được không? Cho qua ngày hôm nayđã!" Linh tiếp tục khép cửa sổ lại. Có tiếng Minh hét lên:"Thôi miên không có hiệu lực đâu!”
Linh hơi sững người, như không tin vào tai mình. Cánh cửa sổ chầm chậm mở lại. Linh nhìn xuống, nín thở chờ đợi. Minh ngước lênnhìn, hít hơi thật sâu. “Trò thôi miên không có hiệu lựcđâu.. là tớ giả vờ đấy..!” Linh như ngưng đọng, rồi đóng sầm cửa, ngồi phịch xuống , mắt mở to, run rẩy. Linh cười. Rồi chợt đứng phắt dậy và chạy ra khỏi phòng.
Linh mở cửa chạy ra đường, về phía Minh đang đứng. Minh tiến đến gần Linh. “Xin lỗi, đáng lẽ tớnên thú nhận sớm hơn.. là tớ giả vờ đấy..” Linh nhìn Minh, miệng cười, mắt ngân ngấn lệ. “Tại sao lại vậy?” “Vì tớ muốn thế!” Minh mỉm cười. Nhẹ nắm bàn tay Linh. Và nhẹ nhàng đặt lên đó viên thủy tinh xanh.
“Vì tớ vốn đã bị cậu thôi miên từlâu rồi!” ♥