Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 19:56:56 - 25/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện Ngắn: Yêu Đến Tận Cùng

Truyện Ngắn: Yêu Đến Tận Cùng

#1 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 11/02/2014 17:59 » @289742

Tên truyện: Yêu đến tận cùng.

Tác giả: Alice Sophie.

Thể loại: Tình cảm.



Yêu đến tận cùng

Liệu trên đời có mấy ai có thể định nghĩa được "tình yêu” là gì?

Ngày ấy, em và anh gặp gỡ thật là ngẫu nhiên. Đó có phải là ý trời không anh nhỉ? Thế nhưng em đã yêu anh ngay từ khi đó anh à!

Em đã yêu một cậu bé vội chạy trốn một đám người mặt áo đen, trông họ thật đáng sợ đó anh để rồi đâm sầm vào em ngã xuống nền gạch. Em bị trầy tay, đau lắm. Máu rướm đỏ trên khủy tay em làm em òa khóc. Tiếng khóc thút thít ấy đã kéo anh dừng bước, anh ngoảnh mặt lại. Ngay giờ phút mà anh quay đầu nhìn em thì tim em bỗng nhiên đập mạnh. Khuôn mặt kia của anh đã thu hút em nhiều lắm, chiếc mũi sọc dừa cao cao, đôi mắt hổ phách to đen láy, hàng mi dài cong vút y chang con gái, cái miệng đỏ hồng kèm với khuôn mặt baby kia, anh thật hoàn hảo. Ngay lúc đó em đã khóc to hơn, không phải bởi vì em đau mà là em ganh tị, ganh tị bởi vẻ đẹp của anh. Thật nực cười anh nhỉ. Anh bước lại gần và chìa ra cho em chiếc khăn tay sọc ca rô màu đỏ, em nhận lấy rồi anh vội quay gót bước nhanh đi. Em đã la to gọi anh lại nhưng anh đã biến mất hút trong dòng người đông đúc của thành phố buổi chiều tà. Đâu ai biết được buổi chiều hôm đó trái tim của em đã bị anh cướp mất đi rồi.

Năm em lên 15 tuổi, vì một cuộc tai nạn ngoài ý muốn mà em đã vĩnh viễn mất đi cha mẹ của mình. Em đau khổ, nước mắt em chảy xuống nhiều lắm, như dòng thác đổ, cầm lấy khăn tay của anh lau đi những giọt nước mắt đó em đã cảm thấy vơi đi phần nào nỗi đau đớn này. Thật là tham lam nhưng ước gì lúc này anh ở đây với em, ngồi xoa lấy đầu em và ôm chặt em vào lòng nhưng ước vẫn chỉ là ước thôi, anh sẽ chẳng bao giờ bên em được. Về sau em đã sống một cuộc sống được mọi người gọi là "trẻ mồ côi” nhưng với em không quan trọng, chỉ cần trong tim em có anh, em đã mãn nguyện. Nỗi đau cũng đã dần phai mờ, có phải em nên sống cho hiện tại và tương lai không anh nhỉ?
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần em cũng lớn khôn trở thành một thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp, diễm lệ. Nhưng buổi gặp mặt ngẫu nhiên hôm đó đã khắc ghi trong lòng em suốt ngần ấy năm trời. Nói ra có lẽ người ta sẽ bật cười, ai đời đi yêu một chàng trai xa lạ. Nhưng với em đó là định mệnh, khuôn mặt lãnh đạm đó cả đời em sẽ không quên. Với thành tích học tập tốt em đã nhận được học bổng của một trường Đại học nổi tiếng. Bước vào cánh cồng Đại học, có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi em, nói nào là nguyện chăm sóc em suốt đời, nguyện chết vì em,… tuy là trong số đó cũng có những người thật lòng nhưng dù gì đi nữa em cũng sẽ không chấp nhận được. Em nguyện chung thủy với anh suốt đời. Em học khoa Quản trị kinh doanh, em muốn cuộc sống sẽ tốt hơn, sẽ có điều kiện để giúp đỡ những người có hoàn cảnh như em và lí do quan trọng nhất là để tìm được anh.

Ba năm Đại học với những nổ lực và cố gắng cuối cùng khi tốt nghiệp, em đã xin vào làm thư kí cho một tập đoàn lớn nhất nước. Điều đó đã làm cho em vui mừng đến chảy nước mắt, em đã cố gắng làm việc để trở thành một nhân viên ưu tú và không khi nào em ngừng kiếm tìm anh cả. Để rồi hôm đó tập đoàn tổ chức tiệc cuối năm, tất cả nhân viên đều được tham gia. Giờ phút mà ngài Chủ tịch cao cao tại thượng kia lên phát biểu cũng là lúc đầu óc em choáng váng, say sẩm. " Là anh đó ư? Làm việc trong tập đoàn đã được một năm rồi mà em vẫn không biết chủ tịch là anh, đúng thật là ngốc. Nhưng em không nhầm lẫn đâu được, chiêc mũi kia, đôi mắt kia… tất cả đều nói cho em biết đó là anh. Nhưng em phải làm sao?”. Vụt chạy ra khỏi khách sạn trước con mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp, em chạy một mạch về nhà, tìm lấy chiếc khăn tay ngày nào đã được gấp gọn gàng trong ngăn tủ ra, đặt trong lồng ngực em đã òa khóc. Thử hỏi tại sao mỗi lần chảy nước mắt xuống đều liên quan tới anh. Giờ em đã biết anh lại là Chủ tịch cao quý kia thì liệu có một cơ hội nhỏ nào cho em không hả anh? Em chẳng biết phải làm sao.
Hôm sau em đến công ty làm việc như bình thường. Nghe các anh chị cùng phòng bảo Tổng công ty cần tuyển thư ký cho Chủ tịch, em đã mừng rỡ ra mặt, đúng là ông trời đã tạo cơ hội cho em và em không bao giờ bỏ lỡ. Vội làm hồ sơ rồi vội đi đăng ký. Ngày đó được anh trực tiếp phỏng vấn, tim em đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đã hỏi em: " Cô có yêu ai chưa?”. Câu hỏi đó không những em mà ngay cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, sao lại hỏi đến vấn đề này chứ? Lấy hết là bình tính em đã trả lời: " Dạ, có chứ.” Anh có biết người đó là anh không hả? Thế là em đã được chính thức làm thư ký của anh, được hằng ngày ở bên cạnh anh, còn có niềm hạnh phúc nào to lớn hơn nữa. Bằng những kiến thức đã học, tài năng thiên bẩm mà em với anh đã cộng tác lấy được bao nhiêu là dự án to lớn cho công ty. Anh tán dương em không ngớt, anh có biết em đã vui như thế nào không? Thời gian làm việc chung qua một năm cuối cùng vào ngày Lễ tình nhân của năm ấy anh đã nói với em rằng " Anh yêu em”. Ba từ thiêng liêng đó có chết em cũng không dám nghĩ nó sẽ phát ra từ chính miệng của anh. Em đã vui mừng đến mức ôm chầm lấy anh. Anh đã trao cho em một nụ hôn nồng thắm, đó chính là first kiss của em, em đã nghĩ nó chỉ dành riêng cho anh thôi và cuối cùng điều đó cũng thành hiện thực. Nhưng chuyện cậu bé năm xưa và tình yêu sâu sắc kia em vẫn chưa nói với anh. Những ngày sau đó em với anh cùng làm việc, cùng ăn, cùng chăm sóc lẫn nhau thật hạnh phúc biết bao.

Nhưng may mắn liệu có đến mãi với em, hôm đó tin trời đánh đã đến với em. Đó là anh sắp kết hôn, người con gái đó chính là tiểu thư của một tập đoàn đoàn bất động sản lớn. Em đã khóc, đã khóc rất nhiều, khóc cho cuộc tình tan vỡ của hai ta. Anh cũng thế cũng rất đau khổ, giọt nước mắt từ đôi mắt hổ phách kia lần đầu tiên chảy xuống vì em. Tại sao cuộc sống lại quá trớ trêu, em mồ côi thì sao chứ, chẳng phải hai ta yêu nhau là được sao? Ngày cuối cùng đó em và anh đã ở chung với nhau, nói tất cả về tình yêu của hai ta, anh đã nói sẽ mãi yêu em, em cũng thế và anh đã xin lỗi em.
Em đau lắm, ngày anh kết hôn cũng là ngày em xin nghỉ việc. Biết được tin đó anh đã rất đau, đau cho cuộc tình khắc cốt đã chấm dứt. Lang thang trên hè phố buổi chiều tà, cảnh vật gợi cho em nhớ đến hình ảnh em và anh năm xưa. Bỗng trước mặt em tối sầm, em được người qua đường nào đó đưa đến bệnh viện. Khi tỉnh lại em đã nhận được một tin quá là kinh khủng đó là em mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối và chẳng sống được bao lâu nữa. Và lần này em đã không khóc, ông trời thật bất công với em. Em đã sống những ngày tháng còn lại trên giường bệnh, xung quanh là bốn bức tường trắng và mùi thuốc sát trùng mà em cảm thấy chán ghét. Qua báo chí em biết được cuộc sống hôn nhân gượng ép của anh chẳng hạnh phúc gì. Em đã rất đau, trái tim em như vụn vỡ. Nhưng em đã không biết anh đã lục tung mọi nơi để tìm tung tích của em, anh yêu em nhiều lắm làm cho em cảm thấy mãn nguyện rồi.

Hôm nay là ngày anh nghe tin em nằm trong bệnh viện, anh đã chạy ào vào phòng bệnh của em, nhìn thấy em nằm trên giường, cả người ốm yếu, gầy gộc mà anh đã khóc. Nước mắt anh lần thứ hai chảy xuống vì em, em mỉm cười yếu ớt. Anh nắm lấy bàn tay khô gầy của em và ôm em vào lòng. Anh biết không? Em đã mãn nguyện trước khi rời xa cõi đời này khi lần cuối được nằm trong vòng tay ấm áp của anh. Anh ôm chặt em nói to: " Anh yêu em mãi mãi”. Em lấy chiếc khăn tay sọc ca rô màu đỏ năm xưa đặt vào lòng bàn tay của anh, anh trợn mắt kinh hoàng: " Thì ra em là cô bé năm đó, tại sao em không nói cho anh biết hả?”. Anh kích động ôm chặt lấy em, em thều thào: " Hạnh phúc hiện tại với em đã là tất cả rồi, có được tình yêu của anh em đã vô cùng vô cùng mãn nguyện. Mãi yêu anh như thuở ban đầu.” Em nở nụ cười yếu ớt rồi nhắm mắt trong vòng tay to lớn của anh. Anh đã khóc rất lớn, khóc cho cuộc tình tan vỡ, khóc cho tình yêu to lớn của em. Em đã ra đi trong một ngày nắng nhẹ và những cơn gió thoảng qua. Bầu trời trong xanh tiễn đưa thiên thần nhỏ bé của anh. Em ra đi khi nụ cười vẫn nở trên môi, khi vòng tay của anh vẫn ôm chặt lấy em. Hai ta là của nhau mãi mãi.

Hãy mãi hạnh phúc anh nhé! Em vẫn mãi bên cạnh anh.

Tình yêu của em trao cho anh là tất cả, chỉ cần anh hạnh phúc. Thượng đế đã phái em xuống thế gian để có một trái tim ấm áp luôn yêu thương anh, luôn hướng về anh và yêu anh đến tận cùng. Em là tất cả của anh.

Mãi mãi yêu nhau

*********** The end ************
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2127/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=24800

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic24800.html#p289742

Quay về Thơ, truyện ngắn