Chuyện thứ 7 - CÔ GÁI NGOÀI NGHĨA TRANG
-Đây cũng ko pék có phải là 1 câu truyện có thật hay không , vì câu truyện này do bà ngoại mình kể lại chuyện ông ngoại mình ngày trước , chuyện cách đây cũng lâu lắm rồi , khi ông ngoại mình còn trẻ là 1 người chạy xe ôm , hôm đó đã 4h sáng vừa mới ra đầu ngõ để chờ khách , thì bắt gặp cô gái đến đi nhờ xe , giúp người thì giúp cho chót , ông ngoại tôi chở cô gái trẻ đi 1 đoạn khá dài , trời lại đổ mưa , cô gái chỉ bảo ông mình dừng ở gần xóm nhà cháy , bây giờ nó gần trường lê quý đôn Q11 , trời mưa thì tầm tã , cô gái lại ko có áo mưa , nên ông ngoại tôi đã lột chiếc áo mưa duy nhất trên người của mình đưa cho cô gái mượn mặc về nhà , cô gái hẹn ngày mai giờ này đến láy lại áo mưa , không phải vì tiếc rẻ cái áo mưa mà ông mình qoay lại đó để láy mà vì lúc đó đồ dùng vật chất rất có giá trị , con đường xóm chợ mới đó lúc đó còn rất hoang sơ , có nhiều nghĩa trang ở khúc đầu ngõ , còn nhớ khi mình còn nhõ đi ngang qua đó thì ở đó có thờ tượng của đường tăng nữa , còn mấy ngôi mộ nằm ngổn nghiêng nữa , như lời hứa với cô gái đúng 4h sáng hôm sau ông mình qoay lại nơi cô gái hẹn để láy lại áo mưa , nhưng chờ mãi từ 4h sáng tới 7h sáng mà vẫn không thấy ai qa lại , lâu lâu chỉ có vài chiếc xe xích lô chạy ngang qua đó , đợi mãi mà ko thấy ông tôi nhìn ngược nhìn xuôi vào trong cái nghĩa địa nhỏ với những ngôi mộ nằm ngổn ngang đó thấy cái áo mưa đang vắt trên 1 ngôi mộ , dựng xe bên ngoài chạy vào láy , ông tôi hoảng hốt khi nhìn thấy hình ảnh trên bia mộ kia rất giống với cô gái tối đêm qua ông ngoại cho đi nhờ xe >''< , trở về nhà , qua hôm sau là ông tôi bị đau cổ không nói năng đc gì , ko ăn uống đc gì , rồi mất luôn..