Lúc này thì Tuấn đã nhớ ra và đầu óc anh cũng quân bình trở lại, anh nhẹ giọng:
- Dạ, cám ơn chú.
- Nói tôi nghe xem, có chuyện gì mà chạy thục mạng vậy?
Tuấn chợt vùng dậy, anh không để ý đang có mặt của khách, đã thoát chạy bay ra sau vườn. Nhằm hướng ngôi nhà mồ.
Vừa đẩy cửa vào Tuấn đã khựng lại. Bởi trước mặt anh, trong quan tài thuỷ tinh, cô gái mà anh nghĩ là Tuyết Ngân vẫn còn nằm im đó. Ánh sáng trong quan tài giờ đã trở lại màu hồng như trước.
- Như thế này là sao?
Tuấn tự hỏi và không tự trả lời được, nên cứ đứng lặng người, nhìn vào quan tài…
- Cậu gặp rắc rối gì phải không?
Vị khách đã đứng sau lưng Tuấn. Khi chợt nhìn thấy quang cảnh trước mắt, ông hiểu một phần, nên nhẹ giọng:
- Thi thể của người yêu phải không?
Tuấn nhớ đọc trong sách của ông viết, cũng có kể vài chuyện về ướp xác người yêu. Anh quay sang ông, hỏi như để giải toả gút mắc trong lòng:
- Làm sao bây giờ chú?
Anh kéo ông ra ngoài, kể lại đầu đuôi chuyện lầm lẫn tai hại của mình và chuyện đem xác cô gái lạ về đây ướp trong quan tài thuỷ tinh… Nghe xong vị khách già chép miệng:
- Người chết vẫn còn linh hồn cậu ạ. Việc cậu mang xác cô gái này về đây và ướp cẩn thận, giữ gìn chu đáo như thế là việc làm tốt. Nhưng chính lòng tốt ấy sẽ khiến cậu gặp rắc rối.
- Thế nghĩa là…
- Tôi đã nghiên cứu hàng ngàn trường hợp và rút ra kết luận rằng, trường hợp như cậu đây thì chắc chắn người con gái trong quan tài kia sẽ đeo theo ám cậu cho mà coi!
Tuấn bắt đầu lo:
- Giờ cháu phải làm sao chú Tùng Linh?
Nhà viết sách tâm linh trầm ngâm một lúc:
- Nhất thời, tôi cũng chưa thể nói cụ thể cậu phải làm gì có lẽ cậu vào nhà, giở cuốn sách của tôi, xem lại bài viết về “Sự giao hoà giữa hai thế giới”, nó sẽ có ích trong trường hợp này.
Khi vị khách ra về rồi Tuấn mới tìm lại quyển sách để đọc. Anh tìm gặp bài viết mà ông khách vừa nói một cách dễ dàng. Đọc xong anh thất vọng, thở dài:
- Làm gì tìm được như trong sách.
Trong sách kể chuyện một anh chàng cũng vì quá thương người yêu, nên sau khi người yêu chết mất xác trong một vụ đấm tàu, anh ta đã cố công tìm và ăn cắp xác của một cô gái trong nhà xác bệnh viện, mà anh ta cho là giống với người mình yêu, đem về ướp và để trong phòng riêng. Sau này linh hồn của xác chết hiện về và đeo dính anh chàng đó, khiến anh ta gần như suốt đời không lấy vợ được. Mãi cho đến khi có sự xuất hiện tình cờ của một cô gái khác, mà cô ấy lại chính là em song sinh của xác chết. Kỳ lạ thay, kể từ khi có sự xuất hiện đó thì xác chết không quấy phá gì anh chàng kia nữa! Các nhà nghiên cứu cho rằng do linh hồn người chết lầm tưởng người em song sinh kia tới là để thay thế cho cô ta, sống bên cạnh anh chàng. Oan hồn bỏ đi…
Tuấn đọc hết đoạn sách, vừa thất vọng vừa mệt mỏi, anh ngả đầu trên ghế nệm ngủ một giấc…
- Ngủ mà để cửa ngõ thế này, có ngày mất luôn cả chủ nhà!
Tuấn choàng tỉnh. Anh ngạc nhiên khi thấy Tuyết Ngân xuất hiện. Cô giải thích ngay:
- Lúc anh bỏ chạy em đuổi theo không kịp, cũng may có cô Liên, cô ấy đã cho em địa chỉ để lần tới đây.
Thấy vẻ mệt mỏi của Tuấn, Tuyết Ngân hỏi ngay:
- Anh bị sao vậy Tuấn, hay là anh giận em?
Tuấn nhẹ lắc đầu:
- Không…
Rồi anh bật dậy, kéo tay Tuyết Ngân ra sau vườn:
- Em xem cái này sẽ hiểu.
Anh muốn Ngân nhìn tận mắt cô gái nằm trong quan tài, nên mở cửa nhà mồ ra, dẫn Ngân vào.
- Cái gì đây, Tuấn?
Tuấn đành phải kể hết mọi chuyện. Nghe xong Tuyết Ngân lặng người đi, đôi dòng lệ lăn dài… Nhưng bỗng cô chạy đến sát chỗ quan tài, cúi xuống nhìn vào ngực xác chết và kêu lớn:
- Tuyết Nhi. Trời ơi, chính là nó rồi!
Tuấn ngơ ngác:
- Em nói gì, Ngân?
Ngồi xuống ôm lấy quan tài, Tuyết Ngân khóc nức nở:
- Tuyết Nhi là em sinh đôi với em. Nó bị thất lạc từ nhỏ, nhưng mẹ em nói chỉ cần nhìn thấy ba nốt ruồi trên ngực nó là chắc chắn đó là nó, không sai! Nó cũng giống như em vậy, cũng có…
- Cũng có “ba giọt nước mắt thiên thần” như em. Bởi vậy anh mới lầm!
Tuyết Ngân không muốn rời quan tài, Tuấn phải kéo cô ra:
- Mọi việc như thế rồi, cũng may là có sự trùng hợp này nên mình sẽ mai táng cô ấy với chiếc quan tài thuỷ tinh này luôn.
Họ vừa ra đến ngoài sân, thì bỗng trong nhà vang lên những tiếng đổ vỡ mạnh, như có ai đập phá nhà. Tuấn hốt hoảng chạy trở vô và kêu lên:
- Trời ơi!
Trước mắt anh là chiếc quan tài thuỷ tinh đã bị đập vở tan tành, còn cái xác thì… không còn thấy đâu nữa!
Tuyết Ngân gào lên:
- Tuyết Nhi!
Tuấn còn đang ngẩn ngơ thì đã có người nói sau lưng:
- Linh hồn người chết đã siêu thoát rồi đó. Có lẽ cậu gặp may.
Tuấn nhìn sang Tuyết Ngân, giới thiệu:
- Đây là chị ruột của… xác chết!
Ông Tùng Linh kêu lên:
- Đúng rồi, y như trong sách!
Tuấn không biết mình đang buồn hay vui. Chỉ có cảm giác là người nhẹ nhõm…