_Có thích không?
Nó gật gật cái đầu vì đang bận ăn mà
_Thích thì dụ dỗ anh về làm chồng ngày nào anh cũng sẽ nấu cho
Suýt nữa thì nó bị sặc, đang ăn thì khựng lại:
_Em mới là sinh viên năm 2 thôi, ngày đó còn xa lắm
_Nếu em mà không nhanh chân thì anh sẽ bị người ta cướp mất đó, có 1 cô bé đã đặt cọc rồi đấy.
(Quá khứ): _ Đám cưới là gì vậy anh?
_ Là 1 bữa tiệc lớn mà 2 người yêu nhau tổ chức để công bố họ sẽ sống bên nhau suốt đời.
_Yêu ??????
_Là thích nhiều, rất là nhiều ý
_Vậy lớn lên anh sẽ cưới em nhá, vì em cũng thích anh nhiều lắm
_Nhiều bằng chừng nào
_Nó nhiều như thế này này, cô bé dang rộng 2 tay giơ lên bầu trời
Ngày thứ 3, anh dẫn nó đi trượt patin ở siêu thị Intermex, cái trò chơi mà nó chả biết tí xíu gì. May mà có anh đỡ không thì nó đã bầm dập cả người rồi. Không biết là vô tình hay cố ý anh để nó tự đi lúc sắp té thì mới chạy lại đỡ, và tất nhiên nó sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh . Sau đó anh dẫn nó đi ăn bánh xèo và sữa chua nha đam ở phường Hà Huy Tập, anh thật là tâm lý chỉ cần nhìn nó 1 cái là biết nó thích gì, đang cần gì. Nhờ anh mà nó biết thêm được bao nhiêu là địa điểm ăn uống.
Ngày thứ 4, anh và nó đi leo núi, không phải đâu xa lạ chính là núi Dũng Quyết, nó đã lên đây mấy lần nhưng toàn là đi xe máy còn anh chỉ để xe ở phía dưới và bắt nó phải đi bộ, anh nói như vậy sẽ tốt cho sức khỏe và anh cũng có thêm thời gian ở bên cạnh nó, dù rất mệt nhưng nó cảm thấy vui, trên suốt đường đi anh luôn nắm chặt lấy tay nó. Sau 1 khoảng thời gian vật vã cuối cùng cũng đến nơi, trên đường đi thì nóng muốn chết vậy mà lên tới nơi thì lạnh run lên được, lúc này nó mới nhớ ra càng lên cao không khí càng loãng và nhiệt độ càng thấp( sinh viên khoa địa lý mà như thế đó).
Nhẹ nhàng từ phía sau anh khoác chiếc áo của mình lên vai nó
_Ấm hơn chưa?
_Còn anh?
_Anh sẽ không lạnh nếu như em ôm anh thật chặt
Nó quay người ôm chầm lấy anh, mong có thể truyền chút hơi ấm nhỏ nhoi của mình cho thân thể gầy guộc mà to lớn kia, nó chợt nhận ra mình thật vô tâm khi không để ý thấy anh ngoài trừ khuôn mặt đẹp trai ra thì thể trạng không được tốt cho lắm, chỉ có da bọc xương. Hai người cứ ngồi như thế phóng tầm mắt ngằm nhìn toàn cảnh thành phố Vinh xinh đẹp, những con đường, những chiếc xe trở nên bé xíu như có thể nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.
Ngày thứ 5, anh dẫn nó ra biển, mùa đông nên bãi biển vắng khách du lịch chỉ thỉnh thoảng xuất hiện những đôi tình nhân. Hai người cứ đi dọc bãi biển nhìn ngắm màu xanh trong vắt của nước biển, nhìn những con sóng xô vào bờ và nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của anh thật sự rất ấm áp, khi nhìn vào đó nó thấy cảm giác thật bình yên. Anh hét vào mặt biển:
_Bảo Như là của Nam Anh chỉ là của anh mà thôi.
_Nam Anh thích Bảo Như mãi mãi là như thế .
Ngày thứ 6, anh và nó đến quảng trường Hồ Chí Minh ăn kem, giữa cái lạnh 15 độ.
_Anh không sợ em bị viêm họng hay cảm lạnh ak?
_Nếu em ốm anh sẽ được chăm sóc em, không phải tốt sao?
_Xấu xa, lưu manh.
Anh lấy tay ra hiệu cho nó im lặng
_Cấm ồn ào, nhắm mắt lại
_Không thích, sao em phải làm thế?
_Muốn anh bế em chạy khắp quảng trường hay là nhắm mắt lại
Nó ngoan ngoãn làm theo, nếu anh ý mà làm thật thì xấu hổ chết. Nó nhắm mắt bắt đầu tưởng tượng ra biết bao nhiêu thứ.
_Mở mắt ra đi, em đang nghĩ bậy gì phải không? Hay em muốn anh hôn em?
Nó đỏ mặt, cái gì anh cũng biết, vội nhìn xuống nó thấy mặt dây chuyền lấp lánh, là hình ông mặt trời, cái này hôm đi siêu thị nó nhìn thấy và khen đẹp đây mà.
_Ngạc nhiên chưa? Anh biết là em thích nó mà đúng không? Phải luôn đeo nó, em mà dám tháo nó ra anh sẽ nghỉ chơi với em luôn.
Nó chẳng nói được lời nào, tay cứ mân mê chiếc dây chuyền, anh tiếp tục lên tiếng:
_Mà dạo này đang có cơn sốt Kim Tan, em cũng là fan Kpop chắc là cũng chết mê chết mệt nhỉ?
_Không em thích Young Do hơn, kiểu của em là đẹp trai lạnh lùng mà. ^^
_Vậy thì khó rồi đây? Chắc chắn em sẽ còn ế dài dài.
_Nhưng mà chắc chắn em thích Dreamcatcher đúng không?
_Sao anh biết?
_Em nghĩ gì anh cũng biết hết.
_Mà anh hỏi làm gì thế?
_Anh sẽ làm tặng em 1 cái, nếu em nhận có nghĩa là em đồng ý làm gấu của anh
_Còn nếu không?
Nếu không anh sẽ chết vì tương tư ^^
Ngày thứ 7, anh muốn đến nhà nó
_Sao tóc em còn 1 tí vậy nek?
_Chẳng có ai kết tóc cho em nên em cắt ngắn luôn
_Vậy là tại anh rồi, lại đây nào anh sẽ kết giúp em
_Nhưng tóc em ngắn thế này mà, làm sao được?
_Vậy mới giỏi chứ.
Sau đó anh muốn nó dẫn ra cánh đồng nơi ngày xưa 2 người vẫn thường " hẹn hò”. Mọi thứ đã khác xưa rất nhiều, có những thứ đã thay đổi, cả anh và nó. Anh và nó cứ đuổi nhau chạy tung tăng như lúc bé đến khi về nó nũng nịu bắt anh cõng trên lưng. Và nó ngủ trên lưng anh lúc nào không biết đến khi cảm nhận được là lúc nó cảm thấy có ai đó đặt nhẹ lên trán nó 1 nụ hôn, tuy vậy nó cũng không dám mở mắt. Giọng anh nói rất khẽ:
_Anh biết mình thật sự rất ích kỷ, có những lúc chỉ muốn đặt em vào túi áo mang theo bất cứ nơi nào anh đến. Anh cũng biết mình không thể so sánh với Nguyên Phong, anh biết thời gian cậu ấy ở bên cạnh em nhiều hơn anh, anh luôn gen tị vì cậu ấy thật may mắn. Em có biết anh đã đau lòng như thế nào khi nhìn thấy trái tim em hướng về 1 hướng khác không phải anh, khi em bật khóc rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt, hay khi nhìn em cười với những người con trai khác anh đều cảm thấy rất đau.Vì có em trái tim vốn khô cằn của anh như được tưới dòng nước mát và nó đã nảy mầm những hạt giống hạnh phúc. Anh biết phải làm gì để bù đắp cho khoảng thời gian đã qua? Em đã không biết anh muốn chạy đến bên em như thế nào, muốn ôm chặt em ra sao? Liệu có khoảng trống nào trong tim em dành cho anh? Hãy cho anh cơ hội để được em yêu thêm lần nữa. Vì…. anh yêu em.