Nhâm nhi 1 cốc, cafe đắng.
Rít 1 hơi, cái đắng của thuốc lào.
Nhả khói ra, như sương mù sáng sớm.
Nhấp cafe, như người say ngậm mật.
Khói có đắng, rồi khói cũng biến mất.
Cafe đắng, rồi cafe vẫn tan.
Người có đến, rồi người cũng sẽ đi mất.
Những vết thương, vẫn sẽ chẳng bao giờ lành.
...Tibu...