- Thế thì em muốn đi... xâm lược đất nước khác. – Chi cười. Nó luôn thích làm ngược lại tất cả những gì vốn được cho là hiển nhiên.
Hai đứa đi mua một vài thứ đồ, rồi mua một chiếc DVD mang về nhà Chi để xem phim. Vừa nhấm nháp popcorn tự làm nổ bằng lò vi sóng, Chi khẽ tựa đầu vào vai anh. Ấm áp. Mùi nước hoa của anh nhẹ và thanh, khiến mũi nó không thể không lén lút hít hà. Chỉ còn thiếu một cái nắm tay, một nụ hôn… là đủ để trở thành một "chuyện tình London” rồi ấy nhỉ?
Nhưng không. Nó sẽ không đẩy nhanh bất cứ cái gì cả. Nó thích những mối quan hệ đơn giản như thế này. Không lo lắng, không buồn, không giận dỗi, không tính toán và không cần nghĩ đến ngày mai. Nó chỉ cần vậy thôi mà, nhỉ?
***
- Này, cuối tuần đi Soho với anh không?
- Có!
- Không thích đi shopping nhưng lại rất thích đi chơi, em lạ nhỉ?
- Vì đó là cách em enjoy cuộc sống của em. – Mắt Chi lấp lánh nụ cười.
Khu Soho nằm tại phía Tây Bắc London, thuộc quận trung tâm, là một khu vực đa văn hóa tiêu biểu tồn tại bên trong một London vốn cũng đa văn hóa. Khu này có phố Tàu mới hình thành sát bên cạnh với nhiều nhà hàng, tiệm bánh, tiệm tạp hóa do dân Hồng Kông di cư sang làm chủ. Hai đứa cứ thế tung tăng… cho đến khi dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, bán toàn đèn lồng, chuông gió và những đồ treo trang trí khác.
Phải rồi, chuông gió…
Trong một phút giây thoáng chốc, tim nó đã khựng lại một nhịp.
Nó bỗng cầu mong anh sẽ không nhìn thấy.
Chuông gió. Và mối tình đầu ám ảnh của anh.
Nhưng anh đã nhìn thấy.
Trong một khoảnh khắc, nó đã thấy trong mắt anh ngập tràn sự buồn bã…
- Bé à.
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
- Sao anh lại hỏi thế? – Nó giả vờ cười một nụ cười gượng gạo. Đầu nó vẫn bị ám ảnh bởi mối tình cũ của anh.
- Em chỉ cần trả lời có hay không thôi mà.
- À… chắc là không rồi anh ạ. Em thấy đâu có vẻ gì là thế đâu, hì hì…
Trả lời xong, nó mới thấy nó thật ngu ngốc.
***
Trời đã lạnh và tuyết phủ khắp nơi. Những bài assignments và áp lực cho kì thi final đầu tiên trong đời du học sinh làm Chi ngập tràn trong một đống việc. Dạo này, anh cũng ít nói chuyện với nó hơn. Chắc là anh cũng bận học. Sáng nay ngủ dậy, nó nhận được một tin nhắn của anh: "Anh được nghỉ học làm research, anh về Việt Nam một tuần. Em giữ sức khỏe và thi tốt nhé. See you soon.”Bất chợt, nó thấy lòng buồn vô hạn. Man mác một cái gì như là nỗi nhớ. Nó biết anh về Việt Nam để làm gì. Nó thấy mình chợt quá ngốc nghếch khi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội. Nó hoàn toàn có thể trở thành bạn gái của anh, từ lâu lắm rồi. Thế mà chỉ vì cái tính ương bướng và thích làm những điều ngược đời, nó đã không làm, lại còn từ chối vào giây phút quan trọng nhất.
Nó thấy nhớ anh. Nhớ lắm. Nhất là khi nó chợt ngửi thấy một mùi hương giống mùi nước hoa của anh trong không khí. Con gái khi mà nhớ một ai đó, sẽ nhớ nhất mùi hương của anh ta.
Hẳn là trong một lúc nào đó, nó đã khóc.
---------------------------------
Một tuần sau, gặp lại nhau, anh cười tươi, rạng rỡ với nó. Anh nói:
- Anh nhớ em phết.
Nó mỉm cười, chẳng trả lời gì, mặc dù trong lòng thì đang sướng rơn. Hôm nay là ngày nó thi xong môn cuối cùng, hai đứa nấu mì spaghetti, làm một party ăn mừng nho nhỏ. Ăn xong rồi lại nằm dài trên ghế sô pha và xem phim. Nó thấy anh rửa bát xong, đứng tần ngần một lúc, rồi quay sang hỏi nó:
- Bé à.
- Dạ?
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
Tự dưng nó thấy hai mắt mình ươn ướt. Nó thấy cảm giác thật tội lỗi nếu nói "có”.
Đầu nó không gật, cũng không lắc.
Hai người chìm vào một khoảng im lặng đến khó xử.
Đâu đây, mùi nước hoa của anh thoang thoảng, lại làm lòng nó thêm cồn cào.
***
Thi final xong được nghỉ qua Tết tây, nó quyết định về Việt Nam một thời gian. Chắc chắn phải thế. Nó sẽ gặp ex của anh. Nó không thể để mọi thứ dở dang như vậy được. Không khó để nó hẹn được chị Thủy trong một chiều Hà Nội ngập sương lạnh. Chị ấy đúng như hình dung của nó: xinh đẹp, đôi mắt ánh lên sự tự tin và lạc quan. Chào hỏi một hồi, nó đi vào vấn đề luôn. Đúng như nó nghĩ, một tuần anh về Việt Nam là để gặp chị ấy. Trong lòng nó dậy lên một cảm giác khó chịu. Một chút gì như là… ghen tuông. Chị Thủy nhoẻn cười:
- Em đừng lo. Anh ấy gặp chị không phải vì nhớ nhung hay "gì gì” đâu.
Chi nhăn mặt cười vì bị đoán trúng "ý đồ”. Chị Thủy nháy mắt và nói tiếp:
- Hồi bọn chị chia tay, anh ấy từng đau khổ và dằn vặt rất nhiều. Chị cũng thế. Mối tình đầu rất lâu, tưởng như sẽ gắn bó với nhau mãi mãi, lại đứt một cách bất ngờ. Nhưng biết làm thế nào được, không hợp thì vẫn là không hợp. Thậm chí chị còn phải cố gắng tránh mặt anh ấy một thời gian đấy.
- …
- Nhưng lần trước gặp lại, anh ấy có vẻ ổn hơn nhiều rồi đó. Hai đứa nói chuyện như hai người bạn cũ thôi mà… Và chị biết, trong tim anh ấy, thực sự đã có một người con gái khác.
- Dạ…?
- Nhưng mà anh ấy rất là buồn, vì mãi mà cô gái ấy chẳng hiểu và chẳng chịu mở lòng ra với anh. Em hiểu không, "in the friend zone” ấy mà.
Chi tủm tỉm cười. Đồ ngốc, đồ ngốc. Cả anh và nó, đều ngốc.
- Anh ấy có nhờ chị đưa em cái này. – Chị Thủy đưa nó một tấm thiệp.
- Sao anh ấy biết là em sẽ gặp chị? - Nó ngạc nhiên.
- Vì Huy là một chàng trai tâm lý.
Và cả hai cô gái đều mỉm cười.
***
Nó gặp lại anh khi năm mới đã bắt đầu. Không khí náo nức, ai nấy cũng đều hớn hở và vội vã. Thời gian trôi nhanh thật, nó cảm tưởng như nó và anh đã quen nhau lâu lắm rồi. Hôm nay là chủ nhật, anh rủ nó ra công viên chơi. Nhìn mọi người qua lại, trẻ con chơi và người già đi dạo. Cảm giác thật yên bình.
- Bé à...
- ...
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
Nó quay sang, dụi đầu vào ngực áo của anh, hít hà cho trọn lồng ngực cái mùi hương quen thuộc ấy. Cho đến khi áo nó thơm mùi hương của anh. Rồi, nó áp sát đầu mình vào người anh. Chi gật gật đầu, nhẹ thôi, đủ để nó cảm nhận được anh khẽ cười. Bàn tay anh đan lấy tay của Chi, anh đặt một nụ hôn lên tóc nó.
Tấm thiệp của anh, nó vẫn còn giấu trong túi áo khoác. Trong đó chỉ nắn nót một dòng chữ.
"Bé à, là của anh, em nhé…”
End.