- Em…
- Em sao??? Có cho em uống trà không đây???
- Không có. Đây là quán café mà.
- Ờ nhỉ.
Lại một lần nữa, anh đưa em đi dong duổi khắp phố phường. Nó đã thay đổi quá nhiều rồi so với ngày em đi. Em cũng đã ko còn là con nhóc mít ướt ngày xưa nữa.
- Sao em trở về??? Anh cứ nghĩ không bao giờ em trở về nữa cơ chứ, giống như biến mất hoàn toàn vậy.
- Em phải bay, bay để biết thế giới này rộng lớn như thế nào, chứ ở bên anh em lại bị biến thành con gà mất.
- Ý em là gì hả??? Thế sao không đi luôn đi trở về làm gì?!?!
- Ờ thì,… Chim bay mãi cũng mỏi. Phải tìm cành đậu chứ. Anh chưa cho con chim nào đậu mất phần em đây chứ hả???
- Cành mình là cành cổ thụ, cành chắc cành đẹp hay sao ấy nhỉ?!?! Toàn mấy chim xin đậu, lại còn là toàn chim đẹp nữa.
- Chà, hoành tráng nhỉ??? Xem ra mình phải đi tìm cành khác rồi.
- Uh, tiếc nhỉ, có con chim nó bay mãi không chịu quay về, nên anh đang chuẩn bị nhổ rễ đi chăng lưới bắt nó lại.
- Hả???
- Anh vừa có học bổng nghiên cứu sinh ở Pháp mà. Em nghĩ anh chỉ chơi bời với cái quán café thôi hả???
- Trời. Lỗ vé máy bay rồi.
Vẫn tiếng cười giòn giã như ngày xưa, khi anh chọc cười em. Em về, tình cờ hay cố ý giữa ngày nắng hiếm hoi của mùa đông. Thành phố choàng tỉnh giữa giấc ngủ đông lạnh lẽo. Có phải vì anh đã tin, tin một ngày em trở lại. Con chim nhỏ trở về với bến đỗ của mình. Lại bên anh, nụ cười của em vẫn rạng rỡ như ngày nào.
Đôi khi tôi viết những câu chuyện từ chính câu chuyện cuộc đời mình, đôi khi chúng lại chỉ là những cảm xúc thoáng qua, và tôi chỉ cố gắng làm sao để diễn đạt được những cảm xúc ấy. Điểm chung duy nhất có lẽ là tôi thường kết thúc câu chuyện của mình với một happy ending .Vẫn biết cuộc sống không phải bao giờ cũng viên mãn và tôi cũng không phải là một fan của truyện cổ tích, chỉ là tôi luôn thích những cái kết có hậu, giống như một sự tin tưởng nào đó về hạnh phúc. Ai đó đã nói "tin tưởng cũng là một dạng của hạnh phúc”.
--++++the end++++--