Bốn người cảnh sát lưỡng lự một chút, nhưng họ đang rất đói và cuối cùng cô thuyết phục được họ vào bếp tự dọn lấy bàn ăn. Người phụ nữ ngồi yên chỗ cũ, lắng nghe họ nói chuyện với nhau trong khi ăn, giọng họ khàn đi và lúng túng vì miệng đầy thịt.
“Ăn thêm chút nữa nhé, Charlie?”
“Thôi. Tốt hơn đừng ăn hết.”
“Bà ấy muốn chúng ta ăn hết mà. Bà ấy nói như vậy. Chúng ta chỉ giúp bà ấy thôi.”
“Thôi được. Cho tôi thêm miếng nữa.”
“Cây gậy tên đó đã dùng để đập cậu Patrick tội nghiệp chắc phải lớn khủng khiếp.” một người nói.
“Bác sĩ nói sọ của anh ấy nát vụn ra như bị búa tạ đập.”
“Cho nên sẽ dễ tìm ra nó thôi.”
“Tôi cũng nói vậy.”
“Dù là ai, hắn cũng không thể nào mang một vật như vậy kè kè bên mình sau khi dùng nó.”
Một người ợ lên.
“Theo ý tôi, nó phải ở ngay trong nhà.”
“Có khi ở ngay trước mũi chúng ta. Anh nghĩ sao, Jack?”
Trong căn phòng kế bên, Mary Maloney bắt đầu cười khúc khích.