Lúc này mắt tôi đã quen với bóng tối nên nhận ra đó là mấy tên bộ hạ
của mình đang ngồi tựa lưng vào vách ngủ say như chết ! Tôi lay họ dậy và hỏi sao lại bò ra đây mà ngủ vậy ! Cả bốn dụi mắt kinh hoảng lắm:
_ Tụi tui ngủ trong nhà mà !! Sao ai khiêng tuị tui ra đây cà !
Không ai nói với ai một lời nhưng trong thâm tâm chúng tôi đều nghĩ đến một điều _ "Còn ai vô đây nữa!" Mùng của tôi giang chấn ngang mặt tiền của nhà đòn. Ai bước ra ngoài cũng phải bước qua mùng, hay chun qua các giây căng! Trời tối đen như mực, tất nhiên họ phải đụng vào mùng tôi hoặc gây ra tiếng động và tôi phải biết vì tôi rất tỉnh ngủ (một thói quen có từ nghiệp lính !)
Không ai dám ngủ lại cả ! Bọn chúng tôi chun vào ngồi túm tụm trong mùng của tôi trước hiên nhà, thì thào nói chuyện chờ sáng! Từ đó về sau người trung đội phó của tôi không bao giờ mở miệng rủ tụi tôi ghé vào ngủ trong các nhà đòn nữa!
Note: Ở nước Mỹ này chúng ta thấy có nhiều Funeral homes trong thành phố, nếu bạn nào muốn thử sự gan dạ của mình, hãy trốn vào ngủ trong đó một đêm xem sao ! Hãy tắt hết đèn rồi leo lên bàn để quan tài nằm trên đó một đêm để lấy kinh nghiệm đi!
Còn bạn nào gan hơn nữa thì hãy chun vào các nghĩa địa, trốn vào nhà đòn, lên bàn để áo quan ở đó mà ngủ qua đêm, hay chun vào lò thiêu nằm thưởng thức cảnh lửa khè chung quanh và mùi thịt cháy bốc lên mũi của mình !
Chúc bạn may mắn trở về toàn vẹn !
Chú thích:
Viết theo lời kể của một người lính VNCH
Hết
Kết Thúc (END)
Tam Tang