Triển Việt đứng dậy, đem nắp hộp đẩy ra. Mai rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ người bên trong. Đó là một bộ thi thể thối rữa cao độ. Cho dù khi cô ấy còn sống xinh đẹp mảnh khảnh cỡ nào, hiện giờ cũng là một đống thịt nát. Bộ thi thể đã sưng phù lên. Khắp nơi trên người đều chảy ra xuống dầu xác. Chỉ có ánh mắt lại tựa như người sống, gắt gao trừng to.
"Cô xem, hai người chẳng phải rất giống sao? Nhưng cô so với Tiếu Tuyết đen hơn." Triển Việt vừa vuốt ve khuôn mặt rữa nát và giòi mọt, một bên hỏi.
Mai chỉ có thể nhìn anh ta, Mai nghĩ anh ta chắc chắn đã điên rồi.
"Tôi từ lâu đã chú ý cô. Rất may, tôi thông qua rất nhiều cửa ngõ biết trong vu thuật của Thái Lan có một lọa thuật hoán đổi. Đem dầu xác của người chết cùng loại dầu vu cực kỳ bí mật pha trộn. Thao trên mặt người khác. Người này sẽ chậm rãi thay đổi giống người chết. Đến cuối cùng, người chết có thể hoàn toàn sống lại trên người kẻ đó, cùng khi còn sống giống nhau như đúc. Cho nên."
"Cho nên anh tới tìm tôi? Đem vu thuật nọ dùng trên người tôi? Anh không biết anh rất tàn nhẫn sao? Tôi lại không thù không oán với anh? Sao anh không làm chuyện đó trên người vợ mình ấy? Là cô ta hại chết Tiếu Tuyết mà." Mai lớn tiếng giải thích nói.
"Loại thuật này nếu dùng trên những người tương tự nhau sẽ nhanh hơn nhiều. Chớ có trách tôi, có trách chỉ trách cô và Tiếu Tuyết quá giống nhau." Triển Việt bước tới.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, cô phải uống hết dầu chỗ này, cô sẽ hoàn toàn biến thành Tiếu Tuyết." Triển Việt cầm lọ màu đen kia sang.
Mai sợ hãi, trong lọ kia chứa dầu xác mà. Cô ra sức giãy giụa, nhưng dây thừng buộc rất chặt. Lọ của Triển Việt đã đưa đến bên miệng cô. Mai mang máng nhìn thấy trong lọ đen có giòi bọ trôi nổi và mùi xác thối cực kỳ buồn nôn.
Lúc này, Mai nhìn thấy thi thể của Tiếu Tuyết trong rương đứng dậy, Mai cho là mình đã nhìn nhầm, nhưng cô quả thật đã nhìn thấy. Triển Việt thấy Mai gắt gao nhìn phía sau anh ta. Cũng quay đầu nhìn lại.
Tiếu Tuyết quả thật đứng dậy, song đi rất thong thả, nhưng dùng từ bò thích hợp hơn, từng chút bò tới, để lại trên mặt đất từng vệt dầu xác, giống như ốc sên vậy.
"Đừng, đừng tới đây, đừng tới đây!" Ngoài dự liệu của Mai, Triển Việt tựa hồ rất sợ hãi, sợ hãi cuống quít lùi về sau, lọ cũng ném sang một bên.
Triển Việt vừa hô lớn, vừa mở cửa. Nhưng cánh của vừa mở, Tiếu Tuyết bỗng dưng giống như ếch nhảy mạnh qua, nhào vào người Triển Việt, cùng Triển Việt dính vào nhau. Triển Việt vừa kêu rên vừa lăn lộn trên mặt đất. Cuối cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ. Sau đó nằm bất động.
Mai di chuyển người sang nhìn. Hóa ra thi thể của Tiếu Tuyết giống như a xít mạnh đem hai người hoàn toàn dung hợp với nhau. Mặt Triển Việt đã hoàn toàn không nhận ra được nữa, tựa như một đống thịt nát.
Mai ngồi ước chừng hơn 10 phút mới khôi phục lại. Sau đó cô tựa mình tháo dây, gọi điện thoại cho cảnh sát.
Sự tình cứ như vậy kết thúc. Mai về sau mới biết được, hóa ra Tiếu Tuyết hy vọng Triển Việt ly hôn, mà Triển Việt trong lúc khắc khẩu đã bóp chết cô ấy. Vu thuật Triển Việt hy vọng kỳ thật là muốn trói buộc linh hồn của Tiếu Tuyết trong cơ thể Mai, mà không cách nào trả thù được anh ta.
Tuy Mai mặc dù thiếu chút nữa mất mạng, nhưng lại khiến da mình trở nên trắng hơn. Sau khi kể xong câu chuyện này, cô ấy cũng tươi cười nhẹ nhõm. Nói sau khi chuyện này chấm dứt cô ấy cũng sẽ dần quên đi."
Tôi hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khó hiểu hỏi: "Mai kia hiện giờ ra sao?"
Bạn tôi cười với tôi: "Kỳ thật chuyện trên đời này phần lớn đều là nghe người ta kể lại, khi tớ chào tạm biệt Mai, tớ mơ hồ nhìn thấy trên tay cô ấy có lốm đốm màu đỏ, mặc dù rất nhỏ, nhưng tớ sẽ không nhìn lầm đâu. Đó là tụ máu."
"Tụ máu?" Tôi kinh hô.
"Đừng hét lên như vậy, quả thực là tụ máu, nhưng tớ cũng không nói toạc ra, kỳ thật sự tình ngay lúc đó ai mà biết được? Khi tớ đi điều tra thông tin tại thời điểm đó, không có ghi chép gì, về sau lăn lộn đến một người bạn cảnh sát ở địa phương khác mới biết được hiện trường vụ án vô cùng quỷ dị bị liệt vào nghi án. Hơn nữa đích xác có hai bộ thi thể. Một xác nam, một xác nữ thối rữa mức độ cao. Nhưng Mai có thật sự là Mai hay không ai mà biết được? Kỳ thật chỉ cần sau này cô ấy vui vẻ sống tiếp, dựa vào thân phận một người bình thường mà sống vậy là đủ rồi, công việc của tớ chỉ là ghi chép lại sự tình này mà thôi."
Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu. Thời gian lại sắp đến sáng rồi, xem chừng câu chuyện tối nay cũng kết thúc ở đây. Tôi vừa muốn nằm xuống ngủ. Đột nhiên con mèo của bạn tôi từ bên ngoài chạy vào, cả người rất bẩn.
"Mèo của cậu nhìn thật đẹp, tớ cũng nuôi một con, như đồ chơi vậy." Tôi chỉ vào con mèo nói, mèo nhìn tôi rất mất thiện cảm, gừ nhẹ một tiếng.
Bạn tôi nghiêm túc nói: "Mèo là động vật rất có linh tính, nếu cậu biết câu chuyện của mèo tám đuôi chỉ sợ cậu sẽ không nói ra những lời như thế nữa."
"Mèo tám đuôi?" Tôi hưng phấn nói, nhưng tôi biết bạn tôi lại muốn đi ngủ rồi.
"Đúng vậy, tối sẽ kể tiếp." Nói xong, cậu ấy lách mình đi ra.