Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 02:55:09 - 01/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

Re: [Truyện] Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Vương Vũ Thần

#21 » Gửi bài gửi bởi Hieukissyou » 12/06/2014 15:42 » @326854

[MĐMCCKD] Đêm Thứ 4
Mèo tám đuôi

"Trong thần thoại Ai Cập cổ, mèo đóng vai nhân vật rất quan trọng. Nghe nói thật lâu trước kia, mèo thống trị nhân loại, chúng nó xảo trá, tàn nhẫn mà cực kỳ thông minh. Chúng nó biến nhân loại thành nô lệ sai bảo. Ai ngờ sau cùng chó xuất hiện, chúng đuổi mèo đi, cũng khiến mèo từ kẻ thống trị biến thành thú cưng của nhân loại. Vì vậy chó được người Ai Cập xem như bạn tốt quan trọng nhất trong cuộc sống. Hơn nữa người Ai Cập rất tin mèo sẽ mang đến tử vong." Bạn tôi uống trà, chậm rãi nói.
"Chỉ có thần thoại Ai Cập đề cập đến mèo sao?" Tôi nhìn khắp nơi, con mèo nhỏ đáng yêu kia lại ra ngoài lêu lổng rồi.
"Đương nhiên không phải, hôm nay tớ kể chính là câu chuyện về một con mèo phương Đông." Bạn tôi cười tự thuật.
"Nghe nói lúc ấy Phật tổ từng nói, thế gian trái lại những kẻ có thất khiếu(7 lỗ trên mặt, 2 tai 2 mắt mũi miệng)đều có thể tu luyện thành tiên. Gọi là thất khiếu kỳ thật ấn theo cách nói ngày nay chính là sinh vật đấy. Mèo hiển nhiên cũng xem như nằm trong đó. Hơn nữa theo ghi chép. Mèo tu luyện cứ mỗi 20 năm là có thể mọc ra một cái đuôi, khi đuôi mọc đến cái thứ 9, nó có thể tu đến cảnh giới nhất định rồi. Nhưng cái đuôi thứ chín này cũng không thật sự mọc ra, khi một con mèo sở hữu tám đuôi, nó sẽ nhận được một gợi ý, nó phải thỏa mãn nguyện vọng của một người. Mà mỗi lần thực hiện một nguyện vọng, mèo nhất định phải biến mất một cái đuôi để thực hiện. Cho nên đây cơ hồ thành một vòng tuần hoàn cố định. Nhưng mèo chân thực theo như lời tớ nói để hoàn thành tuần hoàn này vóc dáng cực kỳ tiều tụy. Do đó nó mặc dù vẫn là tám đuôi, nhưng không biết đã sống bao nhiêu năm, cũng không biết từng giúp bao nhiêu người đạt thành nguyện vọng rồi. Nó cũng từng hướng Phật tổ oán giận, tiếp tục như vậy làm sao có thể tu luyện đắc đạo? Phật tổ cười mà không đáp." Bạn tôi ngừng một chút, thần bí nói: "Kỳ thật lời phía trên tớ nói chỉ là nghe tổ tiên của tớ kể lại thôi. Bởi vì mèo tám đuôi sẽ không tùy tiện giúp người, nó chỉ giúp cho con cháu của người chủ đầu tiên nó thực hiện nguyện vọng. Ở quê tớ, nghe đồn mèo tám đuôi rất phổ biến, tất cả mọi người hy vọng có thể gặp nó, bởi vì nó nếu nguyện ý trợ giúp cậu, cậu có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì, bất cứ nguyện vọng gì."
Tôi nhìn xa xăm, mơ hồ nhớ lại trước khi cậu ấy kế thừa tài sản từng về quê một lần, tôi nhịn không được hỏi cậu ấy: "Chẳng lẽ cậu từng gặp nó rồi sao? Cho nên cậu mới có thể kế thừa số di sản đó?"
"Đồ ngốc, cha mẹ tớ sớm đã qua đời, tài sản chẳng qua cha mẹ quy định sau khi tớ tốt nghiệp đại học mới có thể nhận thôi." Bạn tôi cười to. Cười đến nỗi tôi cũng có chút ngượng ngùng.
"Nhưng mà lần đó tớ trở về, quả thật biết vài câu chuyện về mèo tám đuôi."
"Quê của tớ là một địa phương sản vật vô cùng phong phú, đương nhiên chuột cũng rất nhiều, để giải quyết nạn chuột, từ rất lâu trước kia mọi nhà đều có nuôi mèo. Rất kỳ quái, địa phương chúng tớ không ai nuôi chó, chúng tớ cũng chưa từng ăn thịt chó. Sự tồn tại của mèo đem lại lợi ích thực tế rất lớn cho dân bản xứ. Không có chuột quấy nhiễu, lương thực được mùa, cũng sẽ không lây truyền bệnh tật. Cho nên mọi người đều càng thương yêu mèo. Mà truyền thuyết về mèo tự nhiên cũng rất nhiều.
Câu chuyện đầu tiên tớ biết là do ông bác của tớ kể. Ông năm ngoái đã qua đời. Khi ông kể lại chuyện này cho tớ vẫn còn khỏe mạnh lắm, ông cụ mặc dù đã gần 80, nhưng hạc phát đồng nhan(tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện), nói chuyện rõ ràng lưu loát. Chẳng qua đôi mắt lõm thật sâu, thoạt nhìn có chút dọa người, bởi vì có bệnh đục thủy tinh thể nghiêm trọng, ông lại không muốn làm phẫu thuật, cũng đành phải để như vậy.
Để tiện kể lại, phía dưới này sẽ dùng vị trí của ông mà kể.
"Năm ấy ta và a công con (ông nội tớ) mới chừng mười tuổi. Sau thôn có ngọn núi. Bọn ta thường xuyên lên núi chơi, hoặc vận khí tốt có thể bắt được vài động vật nhỏ, phải biết rằng, trẻ con nông thôn đã tự biết nuôi sống mình từ rất sớm. Đương nhiên, bọn ta biết trên núi có sói, nhưng bọn ta bình thường không đi xa, chỉ ở sườn núi, hơn nữa a công con rất biết phân biệt lãnh địa của sói, anh ấy biết địa phương nào không đi được, địa phương nào có thể đi.
Trước kia bọn ta cũng từng nghe nói trong thôn có truyền thuyết mèo tám đuôi, nghe nói nó là của một vị thiếu niên trong thôn nuôi mấy trăm năm trước, là một con mèo cực kỳ lớn. Lớn đến cơ hồ có thể bằng một con chó bình thường. Hơn nữa toàn thân tuyết trắng, đuôi thô lại dài. Người thời đó đều rất kính sợ con mèo này. Bọn họ cho rằng con mèo này có khả năng chính là mèo yêu.
Sau khi thiếu niên qua đời, con mèo này liền không thấy tăm hơi, sau đó lần lượt có người tuyên bố từng thấy con mèo này, mà con cháu của thiếu niên này không ai mà không thăng quan tiến chức. Cuối cùng thành vọng tộc nổi danh trong thôn. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là của mèo yêu ban tặng.
Hieukissyou
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️14/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸262/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Vô Động La Sát⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Nokia c2-00/2.0)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=28197

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic28197-20.html#p326854

Quay về Thơ, truyện ngắn