Nếu còn ba điều ước nữa thì cháu có ước không? Ông già nhìn thẳng vào Morris.
Cháu không biết... quả thật... cháu không biết nữa, Morris đáp.
Anh cầm lấy bàn tay khỉ, mân mê trong tay một lát rồi bất ngờ quẳng nó vào bếp lửa. Ông White khẽ kêu lên rồi vội cúi người lôi nó ra. Bác cứ để cho nó cháy đi thì hơn, Morris nghiêm trang nói.
Nếu cháu không muốn giữ nó nữa, Morris ạ, thì cháu cho bác vậy, ông già bảo.
Không. Anh lính khăng khăng đáp. Cháu đã quăng nó vào lửa rồi. Nếu bác muốn giữ lại thì về sau có chuyện gì bác đừng trách cháu. Nếu bác là một người hiểu biết, thì bác nên quăng nó vào lò đi.
Ông già lắc đầu, chăm chú quan sát vật vừa chiếm được.
Cách dùng nó như thế nào? Ông hỏi.
Chỉ cần cầm nó trong bàn tay phải và nói to điều mình muốn ước... Cháu xin báo trước cho bác là nó có thể gây ra hậu quả chẳng tốt đẹp gì đâu.
Giống chuyện "Nghìn lẻ một đêm" quá, bà White nói rồi đứng lên dọn bàn. Ông có thể ước cho tôi có tám tay được không?
Ông chồng rút lá bùa ra khỏi túi, rồi cả ba cùng bật cười khi thấy Morris hốt hoảng giữ lấy cánh tay ông.
Nếu bác quyết định ước một điều - Anh nghiêm nghị bảo, thì ít nhất bác nên ước một điều tốt chứ.
Ông White đút bàn tay khỉ vào túi rồi dọn ghế mời khách ăn cơm. Trong bữa ăn mọi người hầu như quên câu chuyện bùa chú vừa rồi. Ăn xong, gia đình ông White thích thú ngồi nghe một câu chuyện mới về cuộc phiêu lưu của anh lính trẻ trên đất Ấn Độ.
Sau khi khách ra về, Herbert mới nói với ba mẹ:
Nếu chuyện về bàn tay khỉ thật như chuyện anh ấy vừa kể cho nhà mình nghe thì nó chẳng có lợi gì cho nhà ta đâu.
Hình như ông đã trả cho Morris cái gì rồi phải không? Bà White hỏi và soi mói nhìn chồng.
Ồ, có đáng gì đâu. Ông chồng đỏ mặt đáp. Cậu ấy không muốn nhận, nhưng tôi ép cậu ấy phải lấy. Rồi cậu ta van xin tôi vứt cái bàn tay khỉ ấy đi.
Xin đừng! - White vừa kêu lên vừa làm vẻ kinh ngạc. Này nhé, nhà mình sẽ giàu có, sẽ nổi tiếng và sống sung sướng. Trước tiên ba ước được làm vua đi. Và như thế ba sẽ không còn chịu sự lãnh đạo của mẹ nữa.
Rồi cậu ta chạy quanh bàn ăn để tránh đòn bà mẹ đuổi theo.
Ông White rút bàn tay khỉ ra rồi do dự ngắm nhìn.
Quả thực ba không biết nên ước cái gì, ông nói khẽ. Ba thấy chẳng thiếu gì cả.
Nếu ba trả hết tiền nhà ngay lúc này thì sướng quá phải không? Herbert đặt tay lên vai ông bảo. - Này nhé, nếu ước có hai trăm đồng bảng thì ba sẽ hết nợ.
Ông White mỉm cười ngượng ngùng, sau đó cầm lá bùa giơ lên trong lúc Herbert giả vờ trang nghiêm rồi nháy mắt ra hiệu cho bà mẹ với vẻ hơi khôi hài. Cậu ta ngồi vào ghế trước cây đàn piano, dạo vài hợp âm truyền cảm.
Tôi ước có hai trăm đồng bảng, ông già quyết định lên tiếng.
Câu nói hoà lẫn trong tiếng đàn piano rồi bất ngờ bị ngắt quãng bởi tiếng kêu sợ hãi của ông White. Vợ con ông vội chạy về phía ông.
Nó nhúc nhích! Ông White hét lên, sợ hãi liếc nhìn bàn tay khỉ đang nằm dưới đất. Lúc tôi nói điều ước thì nó quằn quại trong tay tôi như một con rắn.
Tuy nhiên không thấy tiền đâu cả, Herbert vừa tuyên bố vừa nhặt lá bùa đặt lên bàn. Và con xinh đánh cuộc là con sẽ không thấy tiền xuất hiện.
Này ông, trí tưởng tượng đã lừa ông rồi. Bà White lo lắng nhìn chồng.
Ông White lắc đầu bảo:
Không sao, chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả. Nhưng nó đã làm tôi phát hoảng lên.
Cả nhà lại ngồi trước lò sưởi, hai cha con tiếp tục hút thuốc. Bên ngoài gió thổi ngày càng mạnh, còn ông White thì giật mình sợ hãi khi nghe thấy tiếng kẹt cửa ở tầng hai. Trong phòng bao trùm sự im lặng khác thường và buồn tẻ cho đến khi hai vợ chồng đứng lên đi ngủ.
Con tin là ba sẽ thấy tiền trong chiếc túi to đặt giữa giường, Herbert nói và chúc cha mẹ ngủ ngon.
Sáng hôm sau, lúc cả nhà ngồi ăn điểm tâm trong căn phòng ngập ánh nắng mai, Herbert chế giễu thái độ sợ hãi của người cha. Không khí trong phòng rất bình thường, khác hẳn với không khí đêm hôm trước. Bàn tay khỉ quắt queo dơ bẩn nằm lăn lóc trên một chiếc bàn nhỏ chứng tỏ mọi người đã mất hoàn toàn lòng tin vào khả năng phù phép của nó.
Tôi nghi là bọn lính đều giống nhau, - bà White nói. Tôi thật ngạc nhiên khi thấy cả nhà ta ngồi nghe những chuyện tào lao như thế. Thời nay làm sao ước được như vậy. Và nếu điều ước thành hiện thực thì hai trăm đồng liệu có thể gây tai hoạ gì chứ?
Chúng có thể rơi từ trên trời xuống trúng đầu ba đấy, Herbert nói châm biếm.
Morris khẳng định mọi việc sẽ xảy ra rất tự nhiên, đến nỗi ta tưởng nó là do trùng hợp ngẫu nhiên.
Dù sao ba cũng đừng động đến số tiền ấy trước khi con đi làm về, Herbert đứng lên - Con sợ rằng ba sẽ trở thành ông già keo kiệt để mẹ nhăn mặt nhăn mày thôi.
Bà mẹ mỉm cười tiễn con ra cửa. Sau đó bà quay vào bàn ăn và cười ngặt nghẽo vì tính cả tin của chồng. Sau đó bà vội chạy nhanh ra cửa khi nghe tiếng gõ cửa của ông đưa thư, rồi bà thấy rằng ông đưa thư chỉ gửi cho mình một tờ biên lai của bác thợ may, như vậy tay thượng sĩ nát rượu đã gạt ông bà rồi.