Tên trộm đứng im một tí rồi bất ngờ tụt quần xuống ngồi ỉa. Ôi trời, hóa ra tên trộm này không vào ăn trộm mà vào ỉa trộm. Thực ra, khoảng cách hơi xa nên tôi không chắc có phải tên này đang ỉa trộm hay không, nhưng thấy mùi cứt thối thối nên tôi đoán là nó đang ỉa. Có cái gì trông quen lắm. Đúng rồi, cái mông, cái mông quen lắm. Hình như đã thấy ở đâu đó. Size 80. đúng rồi, là mông của mẹ nàng. Kia nữa, cái quần lót có hình cái máng lợn. Ôi, nhắc đến máng lợn, ước gì mình đủ can đảm để lao ra mà vét luôn cái máng ấy.
Tôi cứ đứng đó chăm chú xem mẹ nàng ỉa. Sao bà ấy không vào nhà cầu mà ỉa nhỉ, lại ỉa ngoài vườn? Có thể bà ấy sợ ma chăng, vì nhà cầu nằm ở mãi góc vườn, lại tối om. Hoặc là ỉa ở đây thoáng mát hơn. Mẹ nàng ỉa lâu quá. Mình đứng xem mà muỗi đốt sưng cả chân. Lúc đầu xem thì cũng thích nhưng cứ xem đi xem lại mỗi cảnh đấy, không chuyển cảnh gì khác nên được tí cũng chán. Chắc lâu quá không được ăn thịt gà, nay vớ bữa thì ăn nhiệt tình nên mới phải đi ỉa đêm thế này.
Khoảng 15p sau thì mẹ nàng đứng dậy. Lấy cục đất dưới vườn chùi chùi vài cái vào *** rồi kéo quần đi vào. May quá. Tí nữa thì ngủ gật. Buồn ngủ quá.
Đợi mẹ nàng vào nhà xong, tôi cũng lẻn vào nhà, leo lên giường đánh một mạch.
Sáng ra, đang ngủ ngon thì nghe tiếng quát tháo ầm ĩ bên ngoài. Mịa, đứa nào sáng ra đã to mồm làm ông tỉnh cả giấc. Ngó đầu ra ngoài cửa sổ, thì ra bố nàng đang chửi:
- Mẹ kiếp, chó với má, có lớn mà không có khôn, ỉa ngoài đường ngoài chợ không ỉa, cứ ỉa bừa bãi ra sân ra vườn thế này. Ông bực mình ông thịt đãi khách luôn bây giờ chứ lị.
Tôi ngủ dậy, đi giặt chiếu xong rồi tôi xin phép về. Bố mẹ nàng thì vẫn níu kéo:
- Ở lại đây chơi thêm chút nữa đi con, chả mấy khi về nhà 2 bác chơi. Ở đây, trưa bác nấu cháo gà, ăn xong rồi hãy về.
Tôi nghe vậy thì mắt sáng lên.
- Dạ, bác lại thịt gà để nấu cháo nữa ạ? Dạ vâng, thế thì cháu sẽ ở lại.
- Không…không. Thịt đâu mà thịt. Là xương gà tối qua ăn thừa, bác gom lại tí nữa nấu cháo thôi.
- Dạ. thế ạ. Nhưng mà tiếc quá. Cháu lại có việc đột xuất phải về luôn rồi. Thôi để dịp khác bác nhé.
Chúng tôi lại leo lên chiếc cup 50 cằn cỗi, oằn mình lăn bánh trên con đường trở lại thành phố. Mặt trời đang chiếu chói chang, gió thổi ngược chiều ù ù và bụi thì mịt mù. Thế mà trong cái điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt như thế. Tôi vẫn nhớ đến một đoạn thơ rất hay, mỗi tội éo biết là của ai sáng tác nữa. Xin đọc lại như sau:
“Anh ngược đường, ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược cả lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du vô đi vô định cánh chim trời”
Chuẩn quá. Lãng du đi vô định cánh chim trời. Đúng là tôi chưa biết cuộc tình của tôi và nàng sẽ đi về đâu. Đi về đâu khi mà dưới *** hai đứa giờ chỉ là con cup 50 đời đầu bán không ai mua, cầm đồ không ai nhận, cho thì phải năn nỉ người ta mới lấy. Khi mà nàng vẫn là sinh viên năm cuối chưa biết khi nào sẽ được ra trường. Còn tôi, vẫn là sinh viên năm thứ 6 hệ trung cấp.
Nàng thì vẫn vô tư, líu lo bên tai tôi.
- Anh à, anh đã về nhà em rồi, tức là em đã chính thức giới thiệu với gia đình và tổ tiên rằng anh là người yêu em rồi. Anh không được bỏ em đâu đấy.
- Bỏ sao được chứ. Anh đã trao hết cả sự trong trắng, cả đời con trai quý giá cho em rồi, giờ anh làm sao dám bỏ em được.
- Thế tức là em là người đàn bà đầu tiên của anh sao?
- Đương nhiên, anh tưởng em phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Lần đầu tiên mình xếp hình, em không thấy anh kêu “Á” một tiếng lúc anh cho vào đấy à. Đó chính là lúc anh dâng hiến đời trai cho em đấy.
- Ừ, em biết rồi. Vậy em sẽ cố gắng vì tình yêu của chúng mình, anh cũng thế nhé, phải cố gắng hết sức vì hạnh phúc và tương lai của hai đứa.
- Chém gió thì hay lắm. Nhưng anh muốn biết cụ thể, em sẽ cố gắng như thế nào?
- Thì em sẽ cố gắng chăm chỉ học hành để mấy môn thi lại sắp tới đạt kết quả cao. Rồi sẽ cố gắng học lại để trả nợ mấy môn bị trượt. Mục tiêu phấn đấu là sẽ ra trường chậm một năm, cùng lắm là 2 năm. Thế được chưa?
- Ừ, hi vọng thế.
- Thế còn anh? Anh sẽ cố gắng gì nào? Nói em nghe xem.
- Thì anh cũng hứa sẽ hoàn thành năm thứ 6 của hệ trung cấp một cách xuất sắc.
- Gì nữa, tính xa hơn nữa đi.
- Thì sau khi hai đứa mình cưới nhau, anh sẽ lên kế hoạch mua nhà, mua ô- tô.
- Anh không nói phét chứ?
- Không, phét sao được. Anh đã lên kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ và kỹ lưỡng rồi.
- Thật á? Có thể cho em biết sơ qua kế hoạch của anh được không?
- Ừ thì cũng không có gì phức tạp lắm. Mua nhà thì anh định sẽ xin tiền bố, còn mua xe sẽ xin tiền mẹ.
- Ôi, người yêu của em thật tuyệt vời! Đúng là em đã không chọn nhầm người. Anh quả là người đàn ông biết lo lắng, biết tính toán, biết cố gắng cho tương lai. Thưởng cho anh yêu cái hôn này. Chụt!! Chụt!!
- Thôi, khiếp quá. Hôn gì mà toàn mùi thịt gà với nước mắm thế. Từ tối hôm qua đến giờ chưa đánh răng à?
- Chưa, tối hôm qua ăn no quá, lên giường định nằm nghỉ tí rồi lại ngủ quên luôn. Sáng thì dậy muộn quá vội đi không kịp đánh.
- Tởm thế, đây, còn cái kẹo cool air hôm qua đang nhai dở đây. Giờ nhai tiếp đi cho đỡ thối mồm.