Tình mẫu tử đâu mất rồi!?
Nghe chuyện bé Ngân bị cha mẹ đánh nhẫn tâm, tôi đã không kìm được nước mắt và tự hỏi cái gì diễn ra trong đầu họ vậy? Những áp lực cuộc sống nào đã khiến người lớn trở nên tàn nhẫn vậy?
Bao nhiêu năm tư vấn, chưa bao giờ tôi thấy một trường hợp cha mẹ nào đánh con dã man như vậy. Với kẻ thù người ta còn không nỡ hành hạ huống gì một đứa trẻ con. Con trẻ vốn ngây thơ, có làm gì nên tội, huống gì ở đây là con mình. Tình mẫu tử trong họ đâu mất rồi?
Đã là con người thì điều trước nhất là có lòng yêu thương con người, đã là cha mẹ thì có tình mẫu tử, phụ tử. Tình yêu thương, tình mẫu tử - phụ tử ấy luôn vốn sẵn có bởi đó là di truyền xã hội. Nếu điều đó mất đi thì còn gì đáng buồn hơn!
Trẻ em là lứa tuổi cần được chơi đùa, nghịch ngợm khám phá. Cha mẹ cần phải chơi cùng con mọi lúc, mọi nơi có thể. Các bậc cha mẹ hãy học làm cha mẹ trước khi có con, hãy học cách kiềm chế cảm xúc bản thân, hiểu tâm lý con trẻ. Đứa trẻ ra đời là do chính cha mẹ chọn lựa, có bao giờ các em biết nói rằng mẹ ơi con muốn có mặt trên đời này đâu.
Một đứa trẻ bị bạo hành thì khi lớn lên sẽ có hai xu hướng tâm lý xảy ra. Một là sẽ rất nhút nhát, khó khăn trong giao tiếp và hòa nhập cuộc sống; hai là sẽ trở thành kẻ bạo hành người khác một cách vô thức. Đó là chưa kể hậu quả khó lường là đứa trẻ ấy khi lớn lên sẽ không dám làm cha mẹ. Đã có một anh tiến sĩ bị người cha đánh đập suốt tuổi thơ. Lớn lên anh không dám lập gia đình vì hễ thấy gần trẻ con là ám ảnh quá khứ lại dội về, sợ mình sẽ đánh đứa trẻ. Anh phải đi trị liệu ở nước ngoài thời gian rất dài, mãi về sau này anh mới dám gần trẻ con.
Một kết quả nghiên cứu gần đây cho thấy số trẻ em và phụ nữ bị bạo hành ở nước ta không nhỏ nhưng số người trong cuộc lên tiếng quá ít. Rất may là còn có những người tốt bụng (như những người hàng xóm của bé Ngân) đã dang tay giúp đỡ.
ThS LÊ THỊ MINH HOA
Tại cơ quan điều tra, Minh và Trang khai vào giữa năm 2010, hai người thuê nhà trọ chung sống với nhau như vợ chồng. Do điều kiện khó khăn nên cả hai đã không tổ chức đám cuới và cũng không làm thủ tục đăng ký kết hôn. Một năm sau, Trang sinh bé Ngân. Khoảng bốn tháng trước, Minh và Trang đến thuê phòng trọ ở khu phố Nội Hóa 2 (phường Bình An, thị xã Dĩ An). Hằng ngày Minh làm ca đêm, còn Trang thì làm ca ngày nên cả hai thay phiên nhau trông bé Ngân mỗi khi đi làm. Khoảng một tháng trở lại đây, Minh thất nghiệp.
Tối 10-9, thấy bé Ngân nghịch phá bếp gas nên Trang lớn tiếng chửi mắng rồi dùng thanh tre đánh vào mặt con. Sau đó, Trang bắt phạt con quỳ gối trên nền nhà. Đang nằm trên gác, Minh bực tức liền bật dậy tiếp tục đấm, đánh vào vùng đầu và mặt bé Ngân. Sau đó Minh dùng dây nylon trói tay bé Ngân. Khoảng một tiếng sau, Minh mới cởi trói cho bé Ngân rồi bắt quỳ gối. Đánh xong, vợ chồng Minh đi ngủ bỏ mặc bé Ngân ở đó.
_________________________________________
Hành động của những người gọi là cha mẹ của bé Kim Ngân cần phải nghiêm trị bằng pháp luật. Chúng ta cần biến sự phẫn nộ của mỗi người dân và toàn xã hội đối với những hành vi bạo lực thành những hành động cụ thể, những nỗ lực mang tính xây dựng nhằm thay đổi cuộc sống của trẻ em. Các nhà lập pháp và Chính phủ cần lên tiếng mạnh mẽ hơn để đấu tranh chống lại bạo lực đối với trẻ em.
Ông TRẦN CÔNG BÌNH
Vợ chồng tôi mới về khu trọ ở được hai ngày. Chúng tôi mới đính hôn, chưa có con nhưng vì thấy bé gái bị đánh dã man nên tha thiết xin được nhận nuôi dưỡng như chính con mình sinh ra, tôi không muốn bé lớn lên không có cha mẹ.
Anh NGUYỄN DUY HƯNG, người đưa bé Ngân đi cấp cứu
-Nguồn: Pháp luật TP.HCM