Hách Sảng có nổ lên cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Thiên Thiên, nàng hiểu rất rõ tính tình nóng nảy của bạn, kiểu gì trở về sẽ lại vui tươi hớn hở rồi căn bản cũng sẽ không nhớ rõ sự việc thất tình này.
Đại khái là động tác và cử chỉ của Thiên Thiên do tại đây là nhà hàng cao cấp toát ra hơi hướng nghệ thuật có vẻ… Ách… phá lệ làm cho người khác chú ý, phi thường đặc biệt, cho nên sau khi ăn uống no đủ Thiên Thiên phát hiện cách vách có 1 đạo mục quang thỉnh thoảng nhìn nàng hướng tới.
Nhiều lần mấy lần sau Thiên Thiên nhịn không được cố gắng đem thân thể sắp chống không nhúc nhích được dạo qua một vòng, đặc biệt nhìn thẳng đối phương lộ ra lễ phép mặc dù gian nan mỉm cười:
“Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Là… Như vậy.” Đã quan sát Thiên Thiên hơn nửa canh giờ trợ lí Tổng kinh lý Lăng thị Tống Minh hiếm khi nói chuyện không lưu loát đứng lên bởi vì trước mắt cô gái trẻ này là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm thấy được một người dạ dày lớn đến như vậy.
Ngoài dự đoán mọi người chính là nàng tuyệt không mập, tư thái dấu hiệu mặt tiêu chuẩn bằng lương tâm nói đó là một mỹ nữ điển hình.
“Là như vậy, bằng hữu của tôi rất cần một tiểu thư có khí chất như cô giúp đỡ thay anh ta giải vây…” Nàng rõ ràng lại quay đầu lại bưng lên một ly đồ uống dự định tiếp tục uống…
“Hả?” Ngày ngày đã thành thói quen bị người ta dùng loại ánh mắt xem kỹ rồi nhìn qua nam nhân đối diện giày chờ đợi một đoạn sau.
Ý thức được của mình thất lễ, Tống Minh điều chỉnh một chút tư thế đứng thẳng đưa tay chỉ hướng một nam một nữ cách đó không xa Thiên Thiên nghiêng đầu đánh giá một chút, nam nhân đưa lưng về phía nàng trên người đồ mặc không biết của nhãn hiệu gì bất quá xem ra là giá trị xa xỉ, nữ đối diện trên mặt trang phục tinh xảo chỉ là chuỗi dây kim cương trên cổ kia lấp lánh kia cũng đem Thiên Thiên con mắt loé chói.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thiên Thiên khoát khoát tay: “Ách ~ loáng choáng 50 độ”
Vừa liếc nhìn đối diện nữ kim cương kia giống như cùng với người nam nhân kia gây gổ, hai mắt đỏ bừng tâm tình có điểm mất khống chế mắt thấy nàng sẽ phải chạy thì hơn Thiên Thiên theo bản năng nhanh chóng lễ phép đặt câu hỏi:
“Cái kia… Tiên sinh, ngài còn có cái gì cần tôi giúp sao?” Không có tốt nhất, chuồn là thượng sách.
“Có!” Tống Minh đang muốn móc túi tiền, pằng một tiếng ly thuỷ tinh giòn vang tan nát dưới đất, Thiên Thiên cũng bị sợ hết hồn.
Ở nhà hàng cao cấp này trừ Hách Sảng mỗi tuần lễ vì thất tình mà tiêu phí muốn thì nàng có thể tới địa phương này thêm một lần, lại có loại khách dã man như vậy. Đang muốn đẩy lấy cái bụng phình hoả tốc rời đi thì tay cùi chỏ đột nhiên bị người ta túm lên.
Thiên Thiên quay đầu lại nhận ra nam nhân vừa rồi đưa lưng về phía nàng rồi sau đó nàng còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, một màn cẩu huyết liền thuận lợi như vậy mà lại xảy ra một cách tự nhiên.