Chương 4:
Tháng 5.Mùa hạ chia xa bè bạn,từ giã mái trường yêu dấu.Tôi nằm dài sóng soài ở nhà.Chán bỏ xừ ra.Chẳng biết đi đâu làm gì để giết thời gian.Mà thời gian thì cứ dài như vô tận,gậm nhắm vào nỗi buồn trong lòng tôi...
Bức bối quá.Tôi tắm một cái cho khỏe giữa nắng nóng oi bức này.
Khi đã dễ chịu hơn đôi chút.Tôi lại trườn ra nằm tiếp,rồi ngủ luôn lúc nào không hay.
Tôi gặp một cơn ác mộng giữa ban ngày và nó đã làm tôi bừng tỉnh giấc.Giấc mơ mà tôi vừa trải qua làm tôi cảm thấy lạnh sóng lưng khi nhớ lại và toát cả mồ hôi đầm đìa.
Trong giấc mơ,tôi thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền trên một con sông.Cảnh vật xung quanh mờ ảo và che lấp bởi sương mù.Trên thuyền là một ông lão đầu đội nón rộng vành gần như tôi không trông rõ mặt mũi ông ta như thế nào.
Tôi ngơ ngác hỏi:
-Ông đưa tôi đi đâu vậy?
Ông lão đang đứng chèo.
-Tôi đưa cậu sang gặp bà cậu.Bà cậu nhớ cậu nói là muốn gặp cậu...
-Nhưng bà tôi mất lâu rồi mà!Nhưng đây là ở đâu?Sao tôi chưa từng thấy nơi này!
-Cậu nhìn sau lưng cậu xem,phía bên đó là bờ,là đất liền,nơi dành cho những người con sống,nói nôm na cho cậu hiểu đấy là cõi dương.Còn bờ bên kia nơi tôi đưa cậu đến thuộc về cõi âm dành cho những kẻ đã khuất chờ ngày Diêm Vương phán xét và cho đầu thai.
-Chẳng lẽ tôi chết rồi sao?
-Không cậu chưa chết.Khi nào cậu đặt chân vào đất của người cõi âm,cậu mới chết.
-Vậy là tôi sắp thành người cõi âm rồi sao?
-Đúng.Bà cậu đang đứng vẫy tay cậu kìa.Cậu thấy không?Cậu sắp gặp lại bà cậu rồi.Cậu không nhớ bà cậu sao?
-Nhưng tôi chưa muốn chết.Tôi còn nhiều việc phải làm trên trần gian.
-Dù muốn dù không cậu cũng phải đi theo tôi.Tôi làm theo mệnh lệnh của Diêm Vương mà thôi.Số cậu đã hết rồi.
-Không!Không!
Rồi trên mặt sông một cơn sóng cuồn cuộn bất chợt nổi lên làm chiếc thuyền bập bẹ,rung lắc dữ dội.Rồi tôi ngã xuống dưới dòng sông,tay chới với kêu cứu..
Giấc mơ kết thúc như thế,nó ám ảnh tôi suốt cả ngày...