QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động
Chương 3:Thế giới anime (p1)
Part 1:“Nguyễn Quang Đức, dậy mau, em không được ngủ gật trong lớp”
Một giọng trẻ con truyền vào tai tai Đức khiến cậu giật mình, không biết đã thiếp đi bao lâu, anh cố gắng mở mắt, chống chọi lại sự mơ màng của cơn buồn ngủ.
Đức nghĩ thầm: “Ai đang gọi mình vậy? Không lẽ là con em mình?"
Đức mở mắt ra.
Đó không phải là em gái.
Đứng trước mặt anh là một cô bé chỉ-cao-chừng-135-cen-ti-met, khuôn mặt cô bé lộ rõ vẻ tức giận.Mái tóc màu hồng nhạt cắt ngắn phối hợp với bộ váy cũng màu hồng của học sinh tiểu học khiến cô bé lộ rõ vẻ đáng yêu.Nhưng đôi mắt lại lộ rõ lên vẻ nghiêm nghị của một người có trách nhiệm.
“Đây…là nhà trẻ à”. Đức vô thức nói một câu trong lúc đang ngái ngủ.
Đức giật mình, bởi những tiếng cười vang vọng khắp bốn phía.
Đức mở to mắt.
Bảng đen, phấn trắng, bộ bàn ghế gỗ. Đây là một lớp học.
Tiếng cười phát ra từ hơn ba chục học sinh phía bên dưới, à rế… thế cô bé này là giáo viên à.
“Mày…vẫn còn ngái ngủ à?”-Đứa bạn ngồi bên cạnh Đức ân cần hỏi thăm, trong khi vẫn không quên lau đi nước mắt trên khóe mắt.
(Người Nhật? Mình hiểu được những gì cậu ta nói gì sao?)-Đức nghĩ thầm.
Một cậu học sinh mặc áo hoa và đeo kính râm vỗ vai Nguyễn Quang Đức (trong khi vẫn đang cười) :”Ê mày, tối qua mày lại thức xem 'hàng' phải không hả, nhìn cái miệng há hốc của mày là tao biết rồi, đừng có chối, nhưng mà mày xem cũng thiếu trình độ quá, ít nhất khi đến lớp cũng phải đeo kính râm như tao để che quầng thâm trên mắt chứ, đây, nhìn này, mày có thấy…”
“Chúng mày im đi cho tao ngủ”-Một cậu học sinh đầu nhím ngủ gục sau lưng Đức lên tiếng. Cậu ta kết thúc bằng việc lẩm bẩm “Xui vãi” rồi ngủ tiếp. Hử, từ này hình như nghe quen quen.
Sự tự nhiên cùng thân thiết của đám bạn xung quanh làm Đức giật mình hết lần này tới lần khác.
Cô bé (à quên cô giáo) ở trước mặt Nguyễn Quang Đức mặt càng ngày càng đỏ hơn. Nhưng không thể phủ nhận, điệu bộ tức giận phồng má của cô bé khiến cô bé càng ngày càng đáng yêu hơn thì phải.
“Nguyễn Quang Đức, em đã không nghe giảng trong giờ của cô, đã thế còn gọi cô là học sinh mẫu giáo nữa, thiếu ý thức trong học tập cộng với không lễ phép với giáo viên, cô phạt em đứng xách nước 3 tiếng đồng hồ ngoài hành lang, RÕ CHƯA HẢ ĐỨC-CHAN?”
Xách hai xô nước và đứng ra ngoài hành lang, Đức thở dài rồi cảm thán một câu:
“Tên người Việt Nam mà thêm chan đúng là không có hợp”
*.
*.
*.
Đức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đập vào mắt anh là một khung cảnh vô cùng hùng vĩ và tráng lệ.
Một thành phố vô cùng văn minh và hiện đại. Những cối xay gió chọc trời mọc lên khắp nơi, những tòa nhà cao tầng được xây dựng với cấu trúc mà Đức chưa từng nhìn thấy trước đây. Mà khoan, đằng kia có người hình như đang bay trên trời phải không nhỉ.
Những thông tin lại tràn vào đầu anh một lần nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là “Đô thị học viện”
Một học viện được xây dựng với một quy mô tầm cỡ quốc gia, với 90% dân số là học sinh. Tất cả mọi người ở đay đều có thể sử dụng siêu năng lực. Đây là nơi quy tụ các nhân tài sử dụng siêu năng lực trên khắp thế giới.
Mà hơn nữa, học viện này chỉ tồn tại trong bộ anime (to aru majutsu no index)
“Vậy, mình thật sự đang ở trong phim à?”-Đức nhớ lại những lời mà bảng hiển thị đã nói.