QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động
Chương 7: Nguy hiểm (p2)
“Khoan đã, ý em bảo là pháp sư, ma thuật có tồn tại sao?”
“Anh không tin em sao”-Index phồng má.
“Siêu năng năng lực gia thì anh thấy rồi, nhưng còn pháp sư thì…”
Index lộ rõ vẻ tức giận, em chạy ngay vào trong bếp lấy ra một con dao lam.
Đức lập tức lùi lại: “Uầy chị Index, cứ bình tĩnh, có gì chúng ta có thể dùng lời nói…”
“Đâm em đi”
“Hả?”
“Bộ quần áo em đang mặc là “nhà thờ di động”, sử dụng ma thuật bảo vệ bạc nhất, con dao bé tí tẹo này chắc chắn sẽ không gây sát thương cho em được”
“Dù em nói thế nhưng anh vẫn không thể đâm một cô bé.”- Đức bối rối.
“Anh cứ thử đi xem nào”
Cô bé hai tay chống hông, với đôi mắt nhắm nghiền chờ dao đâm vào người mình.
Trong phim, cảnh này sẽ là một cảnh “Echi” vì tay phải của thanh niên Kamijo Touma chạm vào bộ quần áo của Index. Cánh tay phải có khả năng hóa giải mọi thứ dẫn đến hiện tượng vải bay tứ phía và loli khỏa thân. Nhưng mà Đức thì đào đâu ra cánh tay ấy, nên Đức nghĩ sẽ không vấn đề gì cả.
“Vậy thì đừng hối hận đấy nhé”.
Đức miễn cưỡng đứng dậy và lấy dao đam vào vai cô bé.
“Xoẹt”
Vải bay tứ phía
Loli khỏa thân
Mà mặt nó vẫn còn rất tự tin mới sợ.
“À rế, vậy là vẫn rách à”-Đức lắp bắp, đừng bảo con dao này là hàng made in touma nhá..
Index mở mắt ra rồi nhìn xuống phía dưới
Rồi lại nhìn Nguyễn Quang Đức.
Mặt cô bé nhanh chóng đỏ lựng, hàm răng nanh lập tức mở ra.
“Nguyễn quang Đức-san, anh có muốn trăn trối gì không”
‘A, A khoan đã index-sama, đừng cắn! tuyệt đối đừng cắn. Anh có thể giải thích.”
“Ngoàm..Á..á..á.á, Xui…Quá…”
*.
*.
*.
Nguyễn Quang Đức ngồi thẩn thờ trong khi cố gắng xóa đi vết răng trên trán, vết răng này sẽ xóa được, chắc chắn sẽ xóa được, phải hông nhỉ. Mà mình phải lặp lại đến hai lần câu này làm gì?
Index đã ra khỏi phòng ngủ, cô bé nhìn Nguyễn Quang Đức với đôi mắt tức giận. Áo cô bé đã được sửa lại. Kia là kim băng phải không nhỉ.
Anh đưa tay lên xoa xoa đầu mình: “Vết cắn đau quá, bộ em là chó dại chắc”
“Nói một quý cô là chó dại là không lịch sự một chút nào, Nguyễn Quang Đức-san”-Index phồng má.
“Thế à, thế mà vừa nãy anh bị một quý cô cắn cho thừa sống thiếu chết đấy”
“Đó là vì anh lột đồ của em”
“Đừng có nói mấy câu dễ hiểu lầm như thế, thế em giải thích tại sao về việc bộ quần áo tự bung ra”
Mặt index ỉu xìu:”Có lẽ là vì…Năng lượng phòng ngự của bộ áo vừa đúng lúc cạn kiệt”
“Ta đậu má Age Of God cùng toàn thể mẫu thân nhà nó”-Đức lẩm bẩm, đủ cho Index không nghe thấy.
…
Index chợt đứng dậy.
“Ơ, em phải đi đâu à?”-Đức hơi ngạc nhiên.
“Đến giờ rồi, có lẽ em phải đi thôi”-Index cười.
Index cúi đầu xuống :”Cảm ơn Nguyễn Quang Đức-san vì đã cho em ăn và trú nhờ trong một khoảng thời gian. Ơn này em nhất định sẽ không quên. Giờ em không thể làm phiền anh nữa, mà có lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nên em muốn nói lời từ biệt”
“Khoan đã em muốn đi đâu”-Đức đứng dậy
“Bí mật”-Index cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng và bí ẩn
‘Nếu nguy hiểm như thế, hãy để anh theo cùng”.
Cô bé chạy ra phía cừa rồi chợt dừng chân, quay mặt lại, ánh mắt của 2 người gặp nhau, từng lọn tóc bạc của cô bé đung đưa trong gió,và bị nhuộm vàng bởi ánh nắng chiều tà từ phía cửa. Khuôn mặt cô bé như một thiên thần:
“Nếu em phải đi xuống tận 18 tầng địa ngục, anh có sẵn sàng theo em hay không?”
*.
*.
*.
Aleister, kẻ đứng đàu toàn bộ đô thị học viện.
Treo ngược và lơ lửng trong 1 bình dung dịch dựng đứng, bộ quần áo xanh chưa bao giờ thay và mái tóc dài xõa tung trong nước.
Không ai biết hắn ta bao nhiêu tuổi, chỉ biết hắn ở đây từ rất lâu rồi.
Ở trong một căn hầm được chôn sâu dưới đất, được bảo vệ tuyệt mật dưới đất đến mức không có một khe hở.
Nhưng hắn vẫn có thể nắm bắt và chi phối rõ ràng tình hình bên ngoài, thông qua một hệ thống camera cực nhỏ, là một con bọ rô bốt, cỡ 10 mũ trừ 9 na nô mét. Đám “bọ” này rải rác khắp các ngóc ngách trong đô thị học viện.
Tất nhiên, hành tung của mười kẻ lạ mặt đến đây cũng không qua nổi mắt hắn.
Kẻ lạ mặt thì phải chết.
Ở một khu nghiên cứu sâu trong lòng đô thị học viên.Một người đàn ông chạy hộc tốc trên hành lang, khuôn mặt vẫn không ngừng lộ rõ vẻ kinh hoàng:”Không, tôi không muốn chết”.Nếu để ý kĩ, đây chính là một trong mười được đưa đến “căn phòng trắng” ban đầu.
“Kia là nghiên cứu viên của chúng ta mà, sao hắn lại chạy’.
“Là kẻ xâm nhập, mau khử hắn!”.
Trước khi tìm thấy cửa ra, người đàn ông chỉ có thể nghe thấy một tràng tiếng súng nổ.Cơ thể người đàn ông lập tức thủng lỗ chỗ như tổ ong. Maú tươi cùng nội tạng văng ra khắp nơi. Thứ cơ thể không còn là hình người ấy đổ rạp xuống đất.
“Phát lệnh truy nã, quân đội hãy ngay lập tức tìm kiếm và rà soát mọi nơi, tìm ra những kẻ có đeo chiếc đồng hồ tương tự như thế này trên tay. Khi tìm thấy mục tiêu, giết ngay lập tức!”.
----------------------------
Hình của Aleister: