Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 05:49:03 - 28/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#49 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 24/07/2012 16:45 » @39286

Vị Đắng Của Hạnh Phúc!!

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story


Hạnh phúc! Sao lại mong manh đến như thế……………………………………………..

.

.

.

.

Tình yêu có vị ngọt hay đắng. Cô nếm thử rồi, thế nhưng......................cô không biết chính xác là vị gì?





Cô sinh ra ở cái nơi đất đỏ, nghèo nàn, cuộc sống không đủ đấp nổi qua ngày. Vì nhà nghèo nên cô dặn mình không được phép lêu lổng, đua đòi theo chúng bạn.

Mới 10 tuổi, cô đã phải theo má phụ bán đậu hủ nóng. Nhà nghèo, tới những 6 miệng ăn, cuộc sống khó khăn cứ chồng chất qua ngày.

Ba cô, lái xe ôm, hằng ngày chỉ kiếm được vài đồng bạc. Cái số của cô, sinh ra là mang kiếp nghèo.

Trước cô có một người anh, phải bỏ học làm phụ hồ giúp đỡ gia đình. Anh cô thì đi làm xa, lâu lâu về nhà. Giúp ba má một ít, tội, tội lắm, học hết lớp 6 đã phải bươn chải cho gia đình. Cái nghèo nó làm eo hẹp cuộc sống.

Hai đứa em còn nhỏ, cũng sắp đến tuổi ăn, tuổi học. Cô nhiều lần cũng muốn xin được nghỉ học để phụ giúp gia đình, nhưng ba má không cho.

- Má! Con nghỉ học nha, chứ kiểu này lấy tiền đâu mà lo.

- Má cấm con nói vậy nghe chưa? Nghèo thì phải ráng học. Có cái chữ, chứ không người ta khinh.





- Ai đâu hủ nóng đi, đậu hủ nóng đi

- Cho con 1 chén đi bác 4

- Duyên, bưng cho chị con........



Năm năm sau, ba cô bị bạo bệnh phải nằm một chỗ, gánh đậu hũ của má không nuôi nổi gia đình. Anh cô thì biệt tích khi theo người ta đi đãi vàng. Ngôi nhà cấp 4 sập xệ không đủ cho 5 người chen chân.



- Má! Hè này má cho con theo dì Hai đi hái café nha.

- Con đi sao được. để đó má đi cho.

- Má ở nhà lo cho ba đi. Con lớn rồi 15 tuổi chứ có ít đâu? Để con đi nha má.



Thế là, một đứa con gái chỉ vừa tròn 15 tuổi, tay cầm lỉnh khỉnh đồ đạc, theo bà hàng xóm lên một nơi xa làm việc kiếm sống.

Ở một nơi xa lạ, đối với cô đó là một điều khủng khiếp, cái lạnh như thấu xương. Cơm ở đây, đối với người khác thì chẳng đáng để ăn. Nhưng đối với cô thì như thế là ngon lắm rồi.

Hằng ngày, ra hái café từ sáng sớm đến chiều tối, mệt và cực lắm. Làm, làm và làm. Chỉ có như thế. Đối với một đứa ốm yếu như cô, khó mà trụ được.

- Duyên, theo tao qua đây?

- Dạ! dì Hai, đợi con chút.

Cô lẽo đẽo theo sau dì Hai, dì bắt làm gì, thì cô làm như thế đó. Nhưng cái nắng gay gắt, khiến dì Hai mệt, nên cô phải thay dì làm hết chỗ này.

Trời về 5h chiều, đã nhá nhem tối, nhưng vẫn thấy rõ cái lưng còm của đứa bé 15 tuổi đang vất vả hái hạt café.





- Có mồi ngon rồi kìa mày?

- Đâu chỉ tao coi?

- Thấy con nhỏ kia không? Nhìn nó cũng phát tướng rồi đó. Tao đứng bên này, còn mày thì chạy ra bắt nó nghe chưa?

- Ừ! Được rồi.



Cô làm việc hăng say, không biết rằng, mình đang bị đe dọa.

Bụp! một tiếng động mạnh phát ra, cô không biết là gì? Chỉ thấy không gian như tối sầm lại. Cô ngất liệm đi.



- Xong rồi! cột miệng bao lại, hở hở ra tí.

- Đưa nó vào cái bụi chuối đi, nhanh lên

.

.

.

.

- Á! Tiếng cô la thất thanh giữa đêm

- Duyên! Duyên! Con sao vậy? má đây.

- Con..Con gặp ác mộng, má ơi!

Nước mắt cô chảy giàn giụa, cô sợ hãi, mỗi đêm nhắm mắt là cô cứ thấy cái cảnh ấy hiện ra, cô sợ, cô sợ lắm. Cô không dám nói ai, chuyện này chỉ có mình cô và một người biết, là anh.



- Lột áo nó ra nhanh lên, xé hết đi, mày chậm chạp quá.

- ĐM! Tao đang làm đây, mày từ từ coi, ra canh cho tao đi. Ha ha.

- Được rồi, nhanh lên đó.

Giữa đêm vắng, chỉ có âm thanh xé rách áo, với tràng cười man rợ của tên dâm đãng.

Cô tỉnh dậy, đau đớn khi thấy có ai đó đang xé đồ cô ra từng mảnh và đang mân mê cô.

- Cứu tôi, có ai không?

- Cô em! ở đây chẳng có ai cả, ngoài chúng ta, hưởng thụ đi cô em à.

- Cứu tôi với… tiếng cô la thất thanh, nhưng dường như vô vọng, cô giãy giũa, đạp, cào cấu tên kia.

- Mẹ kiếp, con chó. Thằng kia, mày vô đây giúp tao coi.

- Mày giữ 2 tay nó, để tao.

- Đừng, đừng mà, tha cho tôi đi.

Nước mắt, cô khóc, cô cắn bật môi chảy máu. Đau, cô đau cho chính mình.Cô ngất đi.



Lúc tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong nhà một người nào đó, cô sợ hãi, nằm khép người.

- Cô không sao chứ, cô uống nước đi.

- Anh là ai? tránh xa tôi ra, đồ biến thái. Cô dường như phát điên, ném bể ly nước, cô la lên như dại.

- Duyên, con không sao chứ, dì Hai đây, thằng Hải nó nói con bị ngất ở bụi chuối sau rẫy, có sao không? đây là con bà chủ đó.

Cô không biết phải làm gi? ôm dì Hai khóc nức nở, tủi thân lắm. Cô không nhớ tí gì chuyện hôm nay, cô lo lắng.



Cô chỉ vừa kịp nói cám ơn anh ấy, cô muốn biết chuyện hôm nay. Nhưng lại lo sợ. Cuộc đời cô như thế đã chấm dứt thật rồi.

Còn 1 tuần nữa là cô làm xong công việc nơi đây, nhưng lúc nào chuyện đó cũng ám ảnh cô. Tâm hồn của đứa bé 15 tuổi thì làm sao chịu đựng nổi vết nhơ này.

- Duyên! Em khỏe chưa?

- Anh. Anh là ai vậy?

- Không nhớ anh ư! Hải đây.

- Em..Em..

Cô biết anh nhưng cô giả vờ như người lạ, cô sợ phải tiếp xúc với đàn ông. Không còn ai đáng tin trên cuộc đời này nữa.

- Em xin lỗi! em không biết, em đang làm, chào anh

- Ơ! Duyên…



Cô chạy thật nhanh đến chỗ Dì Hai, cô tuy còn bé nhưng đã có nét đẹp, nhìn cô hiền lành và chân chất lắm. Đôi mắt to tròn ngây thơ, lúc nào cũng long lanh. Quả thật ai nhìn vào cũng muốn được che chở cho cô. Hải cũng vậy, anh hơn cô những 6 tuổi, trở về nhà sau kì nghĩ hè. Anh đang là sinh viên, lần đầu gặp Duyên, anh đã có cảm giác khác lạ về cô, thế nhưng… không ngờ cô phải chịu cảnh đau thương như vậy, anh rất muốn an ủi cô. Nhưng, cô tránh né và dường như lo sợ anh.



Ngày cuối cùng làm vệc ở đây, Dì Hai cho phép Duyên được nghỉ ngơi, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chiều nay đón xe về. Cô cứ ngồi khép nép ở trong phòng, Hải ở ngoài gọi cô mấy bận nhưng cô không lên tiếng, một phần vì sợ, một phần vì cô không dám nhìn mặt Hải.

- Dì Hai, đây là số điện thoại của con, dì đưa cho Duyên dùm con nhé.

- Ừ! Dì biết rồi.

Trước khi đi, Duyên có gửi cho chị người làm ở nhà Hải chiếc vòng tay tự làm kèm theo đó là lá thư tay.

“ Anh Hải!!

Cảm ơn hôm đó anh đã cứu em, nếu không có anh, em không biết mình ra sao nữa. Em xin lỗi vì giả vờ không biết anh, em sợ lắm, sợ hãi mọi thứ, em không biết rằng sẽ phải xảy ra chuyện gì nữa, em không dám gặp mặt anh. Tha lỗi cho em nhé! Àh vòng tay may mắn em tự làm, tặng anh.

Chúc anh luôn vui và hạnh phúc..

Duyên.”

Đọc thư của Duyên, anh thấy xót xa lắm, anh hình như là có cảm giác với Duyên, lạ và khó tả lắm. Anh mặc kệ chuyện gì xảy ra với Duyên, anh mong lắm được thấy cô thêm lần nữa, thế nhưng. Số phận đã bắt họ phải xa nhau.

****

Về tới nhà, Duyên hăm hở khoe với má số tiền mà mình kiếm được, tuy là vui, nhưng cô đang khóc thầm trong lòng. Cô muốn khóc thật to, ôm má vào lòng và nức nở, nói hết tất cả những chuyện mà cô đã gặp phải. Nhưng, cô phải can đảm, cố gắng tươi cười cho má bớt lo, cái thân gầy này của má làm sao gánh nổi chuyện này.

- Chị Duyên về rồi, có mua quà cho em không?

- Chị Duyên! Em nữa, có quà không chị?

- Mấy đứa này, để yên cho chị đi, chị mày mệt rồi. Duyên, con vào trong ngủ đi.

1 tháng sau. Khi mà cô với má đang làm ngoài đồng thì thằng em chạy ra bảo:

- Má ơi, chị ơi. Ba hình như sao đó, con gọi hoài mà ba không nghe?

Cô và má hớt hải chạy về nhà, nhưng đã muộn. Ba cô qua đời, để lại má con cô lẻ bóng trên cõi đời này.



Khóc! Cô lại khóc, căn nhà hiu quạnh biết mấy, giờ đây chỉ còn có 4 mẹ con quây quần lo kiếm ăn, cô thương ba cô lắm, mong rằng ở trên thiên đường ba cô được bình yên.

****

3 tháng sau:

Dạo này cô cứ thấy mình khó chịu, làm việc gì cũng thấy nặng nhọc và mệt mỏi, cô lại tăng kí, chiếc áo dài chuẩn bị cho lớp 10 giờ đây không bận vừa nữa. Cô thấy kì lạ quá.

- Duyên! Con đang ăn me hả? Sao không ăn cơm chứ.

- Con không biết, con cứ thấy thèm chua, ăn cơm cứ nôn ra.

- Hay là bệnh gì rồi, mai má dẫn lên trạm y tế khám

****

- Này cô, con gái tôi có sao không?



- Con cô có thai hơn 3 tháng rồi.



Tin như động trời, má cô ngất liệm đi, còn cô thì, điên loạn, sợ hãi, nước mắt cứ chảy dài.

- Má! Má có sao không?

- Mày! Mày ăn ở với thằng nào? Mới tí tuổi đầu mà như thế rồi hả? Ông ơi, ông mở mắt ra mà xem con đây này?

- Không phải như thế đâu? Không biết, con không biết thật mà.

- Mày khai mau! Không tao đánh cho đến chết, con với cái như vậy ư?

- Má ơi! Má ơi……………………………

Cô khóc lóc, than vãn, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, cô có thai, sợ hãi, bạn bè, mọi người sẽ nhìn cô như thế nào đây, cô sợ lắm.

Cô vừa khóc, vừa kể cái đêm xảy ra chuyện cho má nghe, cô không nghĩ chuyện sẽ xảy ra đến nước này, hai má con cô ôm nhau khóc nức nở, cuối cùng thì má cô cũng quyết định dẫn cô đi phá thai, cô không chịu, khóc lóc đòi năn nỉ giữ lại, thế nhưng cũng vì cuộc sống, vì cô còn quá nhỏ không đủ sức nuôi dưỡng, và cũng vì để tránh miệng đời cay nghiệt.

****

Tự tay chôn đứa con còn chưa thành hình. Cô như muốn quỵ đi

- Mẹ xin lỗi con, tha thứ cho mẹ con nhé, mong con sẽ được bình yên trên thiên đường, sau này có đầu thai thì con sẽ được gặp một người mẹ tốt gấp trăm lần mẹ đây. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm.. hu hu....

Cô buồn bã khóc lóc mấy ngày, má cô cũng thế, đêm nào cũng nằm canh cô ngủ, vì gia đình mà cô phải chịu bao đau đớn.



Còn Hải, ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng mong muốn được gặp Duyên, điện thoại anh vẫn chưa thấy Duyên liên lạc. Anh không biết tình cảm anh dành cho Duyên là gì. Nhưng anh lúc nào cũng nhớ cô, da diết lắm, anh không quan tâm đến vết nhơ của cô, mà tình cảm thật lòng này, Duyên có tin hay không?..



Cầm số điện thoại của Hải trong tay, Duyên không biết mình có nên gọi cho anh hay không, nhiều lúc chạy đến cửa hàng tạp hóa gọi nhờ, cô bấm số rồi tắt máy, cứ thế vài lần, mà không có can đảm gọi cho Hải…………Tình cảm này cô đành ghi khắc sâu tận đáy lòng..........

3 năm sau mẹ cô tái hôn với một người cùng làng, ông ấy trông cũng hiền lành, thương chị em Duyên, còn Duyên thì chuẩn bị đi thi Đại học. Lần này, cô can đảm gọi điện thoại cho Hải. không biết Hải còn giữ số này hay không, cô đánh bạo gọi thử.

Sau tiếng tít đổ dài thì Hải cũng bắt máy. Cô hớn hả chào anh. Thế nhưng là một giọng nữ cất lên, cô vội vàng tắt máy.

- Ai gọi anh vậy bé?

- Dạ! em không biết nữa, e vừa nói thì người đó cúp máy rồi.

- Ừ! Thôi bé đi mua cháo về cho mẹ ăn đi, anh hai đi công chuyện đây.

2 ngày nữa là cô lên đường đi thi Đại học rồi. Nhà cô thì không biết có đủ tiền cho cô ăn học hay không, làm sao mà má lo cho đủ đây?

- Duyên! Con ở nhà trông em, má đi công chuyện, sáng mai mới về

- Dượng có đi chung không má!

- Không đâu! Con nhớ nấu cơm cho dượng và em ăn nghen….



Tối đó, sau khi cho hai đứa em ngủ, Duyên cũng chui vô màn. Chỉ vừa chợp mắt thì cô thấy như có ai đó đang sờ soạng mình, cô xoay người ra sau thì thấy cha dượng đang ôm mình, cô đứng người, cảm giác sợ hãi lan tỏa cả người. Cô hất tay ông ấy ra, ngồi bật dậy thế nhưng đã bị ông ấy ôm trọn, cô giãy nãy, quờ quạng lung tung nhưng bất lực.

- Nằm im! Không thì đừng có trách tao

- Tha cho con, xin Dượng tha cho con.

Cô hét lên, nhưng đã bị ông ta bịt miệng. Nước mắt cô chảy ướt cả áo, cô cố vùng vẫy, nhưng sức của cô đâu thể nào chống lại được sức của người đàn ông mà người ấy còn như con thú hoang vồ vập như thế. Theo bản năng, cô cào cấu ông ta, cô vớ được con dao đầu giường má cô hay để, đâm 1 nhát vào vai ông ấy. Trong lúc dượng cô đang ôm mình vì đau thì cô kéo rách màng vùng chạy ra khỏi nhà.



Chạy qua nhà dì Hai, cô gõ cửa từng hồi..

- Dì Hai ơi cứu con, Dì Hai ơi.

- Ai đó. Đêm khuya mà ai kêu vậy.

- Con bé ba nè Dì Hai.

Cửa mở, cô chạy tọt vô trong nhà, ngồi co ro, nước mắt, nước mũi chảy nhễ nhãi, thêm cả máu dính đầy áo.

- Duyên con có chuyện gì vậy?

- Con.. con.. con sợ quá..hu hu.. dì ơi

Cô kể dì nghe đầu đuôi câu chuyện, vừa kể cô vừa khóc. Cô sợ lắm, cảnh tượng này 3 năm trước cô còn chưa dám quên. Tại sao ông trời lại đối với cô như vậy chứ.

- Phải báo công an bắt cái thằng lăn loàng đó, nói với má tụi bây bỏ nó đi

- Thôi! Con không dám đâu, dì đừng nói với ai nghen, con xin dì.

Cô ngủ lại nhà Dì hai, thế nhưng cô nào chợp mắt được, hình ảnh cha Dượng cứ đè nặng tâm trí cô, giờ đây cô chỉ biết khóc.

Sáng hôm sau, cô đợi Dượng đi khỏi, cô chạy thật nhanh về nhà, lao vào trong buồng, cô thu dọn hết tất cả quần áo, đập luôn con heo đất dành dụm bấy lâu nay, chỉ đủ vài trăm nghìn. Cô quyết định chạy trốn.



Để lại tờ giấy đôi dòng chữ nghệch ngoặc. “ Con xin lỗi má và các em, má yên tâm, con sẽ sống tốt”

Nhìn lại ngôi nhà lần cuối, vào hôn vội hai đứa em đang ngủ, cô vùng bỏ chạy, nhưng Dượng cô đang đứng đầu ngỏ, cô vội núp vào sau gian bếp, đợi dượng vào nhà, cô bỏ chạy thật nhanh…………………………….

Trời không mưa! Nhưng sao lại có những giọt nước bay trong gió…Mặn chát……



****

Đứng chơ vơ ở bến xe một mình, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, chẳng biết phải làm gì cả. Cô cứ ngồi đó, và quyết định, bắt xe lên thành phố.

Sáng nay, mọi người háo hức chở con em thí sinh đi thi, nhìn dòng người tấp nập qua lại, cô như choáng ngợp. Ngồi lặng lẽ một mình trong công viên, cô thấy một người cha đang chăm sóc đứa con gái vừa mới thi xong, lòng cô trào dân một nỗi niềm, cô thấy tủi thân quá, cô nhớ ba nhớ má, nhớ sắp em ở nhà. Không biết má sẽ như thế nào đây? số cô giờ đây phải lưu lạc, bỏ thi, không biết có phải là quyết định đúng đắn hay không?

Cũng nhờ một người tốt bụng, cô kiếm được một chỗ trọ, vừa đặt lưng xuống nghỉ ngơi thì cái bụng biểu tình. Đói quá, cô đành uống nước cho kiềm cơn đói.

Lặn lội cả ngày trời cô cũng kiếm được một công việc, hên là cô hiền lành dễ thương nên cũng không khó dễ gì với công việc part time này. Là nhân viên tiếp thị mỹ phẩm cho POND’S trong siêu thị. Công việc cũng nhàn hạ, miễn sao đủ tiền cô trang trải là được. Buổi tối cô còn xin làm trong quán bar nữa. Cô cứ như con thoi, làm việc không biết nghĩ. Sáng đi làm, cô phải trang điểm, lớp trang điểm quá dày, cô chưa quen việc này, tất cả đều nhờ mấy chị trong cửa hàng làm dùm. Đội trên người một lớp son phấn như thế, lúc nào miệng cũng phải nhoẻn cười. Cô thấy đời giả tạo làm sao?...



Hôm nay cửa hàng cô có chương trình trang điểm miễn phí cho khách hàng, cô phải đứng đó chèo kéo khách, nói những lời ngon ngọt, cô thấy mình dường như đã thay đổi, cô sợ lắm cảm giác này.

- Anh qua đây xem đi

- Xem gì em! Có gì đâu mà phải xem chứ?

- Mời chị vào đây tham gia chương trình của tụi em ạ. Chương trình có sự tham gia của chuyên viên trang điểm nổi tiếng ạ.

- Anh! Vào xem đi, em để người ta trang điểm thử có được không?

- Tùy em!

Hình như người đàn ông đi với cô gái này là ai đó mà cô quen lắm, không thể nào, là anh hình như là anh. Cô và anh đối mắt nhìn nhau, cô sợ hãi quay mặt đi, nhưng dường như anh nhận ra cô thì phải

- Em có phải là Duyên không? Anh đây? Là Hải nè.

- Xin…lỗi.. tôi.. anh nhận nhầm người rồi.

- Không! Là Duyên mà. Anh không nhận lầm được

- Tôi không phải???

Cô quay đi thế nhưng Anh đã kịp nắm lấy tay cô.

- Anh đang làm cái gì thế? Sao anh lại nắm tay người này. Cô gái như gắt gỏng lên.

- Em không biết chuyện gì thì đừng nên nói vào? Chuyện của anh.

- Hic! Em..em về mét bác cho xem…



Cô không biết nên vui hay buồn khi mà gặp anh tại nơi xa lạ này, vì dù gì cô lên thành phố này cũng chủ yếu để tìm kiếm anh. Nhưng giữa anh và cô có mối ngăn cách rất lớn, anh giàu có, có học thức, còn cô thì đã là phận nghèo còn gặp chuyện không mấy tốt đẹp nữa. Đời cô đâu dám mơ tưởng đến một người yêu như thế. Phận này, trôi dạt đến đâu cũng được. Nhưng chỉ xin, mong được một tình yêu thật lòng…………………………….

- Duyên! Nói chuyện với anh một lát được không?

- Em..em không có chuyện gì để nói với anh cả. Thôi thì anh đừng bận tâm về em nữa. Em với anh không là gì của nhau cả. Chuyện của ba năm về trước, em không cần anh phải thương hại em.

- Không phải như thế, sao em không hiểu được anh chứ. Anh là anh thật lòng này.

- Một đứa như em đâu đáng để anh có tình cảm cơ chứ, mấy năm rồi, anh cũng thấy chuyện như thế xảy ra đối với em, em không thể nào tin được ai nữa cả, cuộc sống này em đành buông xuôi.

- Duyên em đừng nói thế, anh muốn che chở cho em mà.

- Xin anh! Anh tốt đẹp như vậy, biết bao nhiêu người chờ đợi, kiếp này chưa tới lượt em, chào anh.

Khóe mắt cô có nước, cô kiềm nén nổi xúc động mà cố gắng nhoẻn miệng cười, ráng lên Duyên! Mày làm được mà, mày đâu phải đứa yếu đuối như vậy đâu?

Không biết rằng, giữa họ có thể có hạnh phúc hay không????



Vừa làm xong ở siêu thị, cô nhanh chân chạy qua quán bar làm việc, ở đây ồn áo và khó chịu quá. Cô thật sự không kham nổi công việc này, thế nhưng cũng chỉ vì tiền.

Cô xinh đẹp và chân chất, nước da ngăm đen nhìn rất hợp với tên cô, khách ở quán rất hài lòng về cô. Nhưng, không ít kẻ buôn lời trêu chọc. Cô thì chưa hiểu biết lắm về cung cách sống của người thành thị, cho nên nhiều lần cô cũng gặp khá nhiều rất rối, mệt mỏi và chán nản….cô ước gì mình có thể nhắm mắt lại mãi mãi và ở bên cạnh ba…..



****

Hải, anh theo Duyên đến cả quán bar, chỉ để biết rằng cô bình an, anh sợ cuộc sống quá nhiều cạm bẫy sẽ khiến cô đau thêm lần nữa. Anh chọn cho mình một góc khuất, theo dõi mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của Duyên, Thấy Duyên cười, lòng anh an tâm gấp bội, nụ cười của cô khiến anh càng thêm ấm áp. Anh thích Duyên, tất nhiên là anh hiểu rõ, nhưng chỉ còn đợi Duyên thôi, có thể cô không tin tình cảm này, không thể hiểu được tại sao anh lại chọn cô, có thể chuyện này trên đời không xảy ra, sao lại có người tốt đến như vậy khi mà cô còn mặc cảm vì chuyện xưa, Hải có đáng tin hay không, cô có nên đón nhận tình cảm của anh, cô còn quá non nớt trước sự đời, cô lo sợ mình sẽ sa vào sự hoang tưởng và khó thể thoát ra. Nhưng Tình yêu mà, chính Hải còn không lý giải được, anh lúc đầu chỉ nghĩ rằng anh coi Duyên là em gái như đứa em ở nhà, và cần được che chở, nhưng Duyên yếu đuối lại có phần mạnh mẽ, Duyên có nét đẹp một nét đẹp buồn khiến anh không thoát được, anh có lẽ đã yêu Duyên, có phải anh ngây ngô lắm không. Tình này, anh chỉ đợi trao cho Duyên.

- Á! Xin ông đừng làm vậy.

- Cô em! Cho anh sờ một tí thôi mà.

Có lẽ người đàn ông đáng tuổi cha cô đã say bí tỉ, không thôi lời trêu ghẹo. sờ soạng cô. Có thể cô rất dị ứng với chuyện này, thân thể cô tuy đã bị cướp đoạt, nhưng cô không muốn lấy đó là lí do để sa ngã, cô cần phải đứng lên, sống tốt quãng đời còn lại, để ba má không buồn, để trừng trị những tên rác rưởi đó. Cô cũng là con người, cũng có cảm xúc như ai thôi, tại sao cứ phải chà đạp thân thể của cô bằng cách này chứ. Cô hận lắm, cô ghét họ.

Bốp!!!! một cú đánh trời giáng khiến gã đàn ông té nhào xuống đất, cả chục người trong quán bar nhao nhao.

Hải đã kịp đến và cho gã đàn ông kia một bài học

- Anh. Sao anh làm vậy chứ…….ông có sao không? Tôi xin lỗi..

- Em còn xin lỗi hắn ta làm gì?

- Đây không phải chuyện của anh, tôi không có quen biết gì anh cả, xin anh hãy biết kiềm chế…………….

- Mày là thằng nào. Gã đàn ông hét to, đánh cho Hải một bạt tai…….cô bất ngờ, 2 người cứ thế lao vào đánh nhau, gã đó đã kịp gọi đàn em đến, không biết xử trí thế nào giữa sự hỗn loạn của quán bar này, cô run rẩy, cầm chai bia đánh thật mạnh vào đầu gã đó, kéo Hải vùng chạy……………………………………

Chạy, cô cứ nắm chặt tay anh mà chạy, giống như tình cảnh lúc cô chạy thoát thân khỏi cha Dượng. Tuy nhiên, lần này cô không có hoảng sợ như lần trước nữa, cô thấy như mình được che chở, cô cảm thấy ấm áp nơi bàn tay.

- Duyên! Chúng mình chạy xa quá rồi, dừng lại đi em..

- Hộc! hộc. cô thở mạnh như chưa từng được thở, mệt quá……..

Hai người nhìn nhau, cứ thế mà cười thật to. Cuôc đời cô lại có thêm chuyện đáng để nhớ nữa rồi.

- Em gan thật đấy, nhỡ có chuyện gì sao chứ. Em làm anh lo quá.

- Có gì đâu anh! Chỉ là sợ hãi nên làm bừa thôi, với lại chai bia không có bia trong đó, chắc đánh ổng cũng không sao?

- Lần sau! Em không nên như thế nữa biết chưa?

- Dạ! nhưng em bị mất việc rồi, chưa kịp lấy tiền. hic!

Cô cứ thấy Hải nhỉn mình âu yếm, anh mắt anh hiền lành lắm, cô thấy thật ngại ngùng, cô muốn nói lời xin lỗi anh, nhưng cớ sao, cô không mở môi ra được..

Trời đầy sao, cơn gió thổi nhè nhẹ, có bóng dáng hai người, ngồi cách nhau một khoảng, nhưng ánh mắt của người con trai luôn hướng về đứa con gái thật âu yếm……………….

- Duyên! Anh đưa em về, trời cũng tối rồi….

- Dạ!

Ngồi sau lưng anh, cô thấy lưng anh thật to, đủ để che cô đi, cô ước gì mình có thể dựa vào lưng anh mà ngủ………

- Duyên, em xem trong túi áo khoác của anh có cái gì không vậy?

- Ừ! Để em coi thử…

Cô đút tay vào túi áo anh, lục lọi, thế nhưng chẳng thấy gì cả. Cô định rút tay ra, anh chợt nói………..

- Em để quên đôi tay trong túi áo của anh rồi, cho anh mượn ít phút nhé…

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng, nhưng môi lại mỉm cười. Cô quàng tay ôm anh, nhưng chỉ là cái ôm hờ hững. Như thế cũng đủ ấm áp lắm rồi. Bình Yên! Trên quãng đường về...........

****

Từ đây, trong cuộc sống của cô, đã có hình bóng của anh. Anh giúp cô kiếm công việc dạy thêm, dù gì cô cũng là đứa thông minh, học khá giỏi, anh bảo, năm sau, cô hãy thi lại, có học mới thành tài đươc………

Lâu lâu cô cũng hỏi thăm dì hai về má và mấy em. Nghe nói má cô tiều tụy hẳn, lo lắng cho cô mãi, suốt ngày tìm kiếm cô. Cô thương má lắm, muốn trở về, nhưng cô lại lo sợ. Viết một lá thư thật dài kể về cuộc sống, và đôi ba dòng cô kể về anh cho má nghe…… gửi thư đi, mà lòng cô nặng trĩu, cô thấy mình sao bất hiếu quá. Má ở nhà chắc lo lắng lắm đây.

Valentine năm nay, có người cô định ngỏ lời yêu nhưng chưa dám nói.

Đứng trước cửa nhà anh, nhưng cô không dám vào. Chợt thấy có ai tới, cô núp vội vào hẻm. Là một cô gái, là cái người mà đi cùng anh trong siêu thị hôm trước, cô ta còn cầm quà nữa. Chắc là cho anh.

Cô thất thểu bước về nhà, trong lòng hoang mang đầy suy nghĩ, cô bắt đầu khóc, có lẽ anh không giành cho cô, cô chỉ là đứa khiến anh có lòng thương hại, chắc gì anh yêu cô, chỉ là cô quá hoang tưởng, thôi Duyên ơi! Mày chỉ là đứa sống không có niềm vui mà thôi. Hãy biết chấp nhận nó…

10h đêm, nằm một mình trong phòng, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn, mưa không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm ước cả người…

- Duyên! Em ngủ chưa? Anh Hải nè….

Cô nghe anh gọi, nhưng không lên tiếng, anh tìm cô làm gì, khi mà hai người chẳng phải là của nhau……………..

- Duyên! Anh đợi ngoài cửa nè! Em không ra là anh không báo chuyện vui cho em hay đâu đó…

10 phút, 20 phút sau, Hải vẫn đợi, anh nôn nao, lo lắng, chẳng lẽ cô ngủ rồi………..

Anh vẫn tiếp tục chờ, mưa càng ngày càng nặng hạt, không ngớt…………

Hắt xì…………..Hải lạnh cóng người, anh run rẩy………………..

- Anh vào nhà đi, mưa to thế này, lại đứng ngoài như thế, anh ngốc quá

Hải bước vào phòng cô, căn phòng nhỏ, chật hẹp nhưng ấm cúng, gọn gàng. Anh vẫn không thôi run rẩy.

Duyên đưa vội cho Hải cái chăn, cô tới bếp đun cho anh ly nước chanh nóng, cô sợ anh cảm, cũng chỉ tại cô ích kỉ, hại anh bệnh thế này……….

- Nè! Anh uống đi, không lại cảm nặng, em xin lỗi.

- Hì! Có gì đâu, em cứng đầu quá, ai yêu em chắc khổ trăm bề.

- Unh! Vậy nên, không ai yêu là tốt hơn…………………………..

Lại im lặng, im ặng chỉ khiến con người ta thêm phần sợ hãi………

- Duyên! Em biết hôm nay là ngày gì không? Anh.. anh chỉ muốn nói cho em biết là anh..anh thích em..

- Anh! Anh nói cái gì vậy? anh có bạn gái rồi, sao còn bảo thích em nữa chứ…..

- Bạn gái nào? Em có từ chối anh thì cũng không nên gán ghép như vậy chứ……….

- Không phải? chính em nhìn thấy cô ấy tặng quà cho anh, còn đi cùng anh hôm trước ở siêu thị nữa……….

- Cái Linh đó ah, anh chỉ xem nó như đứa em gái mà thôi, nó là con của bạn mẹ anh, hay đến nhà anh chơi vậy thôi, mà em có tới nhà anh hả? thật vậy sao Duyên..

- Em..em không có..chỉ ghé ngang qua..tiện đường nhìn thấy mà.



Cô vui vì chuyện không như vậy, cô cười thầm trong lòng, nỗi niềm như đang trào dâng, cô vui lắm, không biết phải tả như thế nào….khung cảnh lãng mạn, mưa rơi tí tách, hai người như sát lại gần nhau, Hải trao duyên một nụ hôn. Nhưng!!

Bốp!! cô cho anh một tát, cô hoảng loạng, cào cấu Hải, thở hổn hển, cô như muốn xé anh thành từng mảnh, trông cô rất đáng sợ, Hải tuy bất ngờ, nhưng hiểu chuyện, vội ôm cô vào lòng thật chật…….

- Anh xin lỗi……..

- Em..Em

Cô khóc, có lẽ cô cũng không ngờ mình lại vậy, cô chưa thể quên được chuyện đó, và sợ hãi khi ai đụng chạm mình. Ngủ thiếp đi trong lòng anh, cô dường như quên mất chuyện buồn………..cô ngủ say……………………



****

Hè này, cô phải chạy đua với thời gian, cô vừa làm, vừa ôn thi. Chuẩn bị thi đại học rồi, cô lo lắng lắm. Mấy ngày nay đi thi, ngày nào Hải cũng chở cô, đợi cô cả ngày trời, mồ hôi nhễ nhại, cô thương anh lắm, anh quá tốt đối với cô, có lẽ ông đang trời bù đắp những mất mát cho cô………..



Cô thì đang hạnh phúc, nhưng có người lại ganh ghét cái hạnh phúc đó của cô..



Một chiều mùa hạ, vừa mới đi dạy thêm về, cô ghé công ty anh, đứng đợi anh, lòng cô vui sướng đến lạ thường………………..

Cô nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, xưng là Linh, hẹn cô tại quán café X..

Trừ khi anh dẫn đi, còn cô thì chưa rành đường cho lắm, vất vả lắm cô mới tới được nơi, cô biết là ai gọi cho cô, cô thoáng chút sợ hãi.



- Em chào chị.

- Là cô à, cũng bình thưởng, chẳng đáng để tôi lưu tâm, nhưng cớ sao anh Hải lại chọn cô chứ, một con bé quê mùa…

Cô gái ấy đẹp lắm, có phần sang trọng, có lẽ cô không là gì đối với cô ấy, nhìn lại mình, ăn bận quê mùa, cô thấy mình hơi tự ti và không dám đối chấp..

- Tôi nói cho cô biết, tôi là vợ sắp cưới của anh Hải, cấm cô đến gần anh ấy thêm lần nào nữa.

- Em! Em yêu anh ấy, tụi em đang rất hạnh phúc.

- Cô thôi cái kiểu khờ khạo ấy đi, những đứa giả vờ nai tơ như cô thì tôi biết tỏng hết rồi, có anh Hải mê muội mới bị cô lừa mà thôi..

- Em.. em không phải vậy đâu chị.

- Á!... cô ta hất ly nước vào mặt cô, lòng cô như thắt lại, khóc, những giọt nước mắt lăn vội, cô xua đi, bỏ chạy…………..thêm lần nữa cô lại chạy trốn……….

Về nhà, cô thấy Hải đứng trước cửa đợi, cô muốn ôm anh quá, thế nhưng, cô không dám….

- Em sao vậy? có chuyện gì à..

- Dạ không? Anh đợi em lâu chưa? Em hơi mệt, hôm khác nói chuyện được không anh?

- ừ! Vậy thôi, em vào phòng nghỉ đi

Đợi Hải đi khuất cô mới dám khóc to, tiếng nất nghẹn vang vọng trông căn phòng lạnh lẽo, cô cần lắm hơi ấm từ Hải……………..có nên chăng, cô bỏ anh lần nữa…

Nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô vui mừng báo với anh, và không quên gọi dì Hai báo cho má, nghe nói má cô đang bệnh, hình như bà đã ly dị với dượng cô, giờ như thế nào cô cũng không biết. Bắt chuyến xe đêm về quê, cô vừa lo vừa sợ..

Về tới nhà khi chời còn chưa hửng sáng, thấy nhà loe loét bóng đèn, má nằm đó, lâu lâu lại ho khụ khụ, cô thương má, ngồi cạnh canh má ngủ……………tiếng gà gáy, báo thức trời vừa lên..

Cô ngủ quên bên cạnh má lúc nào không hay…….

- Duyên! Con về khi nào vậy?

- Má! Má đừng khóc, con mới về thôi, con xin lỗi..

- Đứa con gái bất hiếu này, mày làm má lo quá, ơn trời, ba con phù hộ…….

- Em khỏe không má, còn má, bệnh có nặng không?

- Không sao? Chỉ là trở trời mà thôi, Duyên, má xin lỗi con, không ngờ dượng con lại là người như thế………

Cô im lặng, ôm má, lâu rồi, cô mới thấy hạnh phúc như thế này, cô nhớ má quá.

Biết tin cô đỗ đại học, má cô làm tiệc chúc mừng, chỉ là con vịt gầy với đôi ba chén chè đậu xanh. Má cô để dành ít tiền, giờ đưa cô để nhập học. Cô ôm má khóc như đứa bé, không biết kiếp này cô có thể trả hiếu cho má được hay không?

Ở nhà chơi vài ngày, cô xin phép má lên thành phố lại, cô còn gửi cho 2 đứa em vài bộ quần áo mua ở chợ, không đắc tiền nhưng chúng lại mừng như hội…

Cô vừa làm vừa học, kiếm tiền, cho má bớt gánh nặng, anh cũng muốn giúp đỡ cho cô, nhưng thôi, cô muốn tự mình trang trải…………….

****

Mùa thu năm nay, hai người quen nhau cũng gần một năm rồi. Nhớ anh quá.! Cô làm ít đồ ăn đem qua cho anh…

Đứng trước cửa nhà Hải, cô mỉm cười, chắc hẳn là anh sẽ vui lắm. Cô cũng vậy, dậy sớm để chuẩn bị cho anh mà….

- Ai vậy?

- Em Duyên nè..

- Ủa? qua nhà anh sớm thế, lại muốn bày trò gì đây?

- Anh cứ nghĩ xấu cho em, tèn tèn đồ ăn sáng nè, em làm cả buổi mới xong, ôi mệt quá cơ!..

- Hi! Thương em quá

Nhìn anh ăn mà cô thấy mình sao mà vui quá, cứ giống như là vợ chồng trẻ vậy, ước gì, thời gian ngưng lại…………



Hải yêu cô thật lòng, anh còn muốn tính chuyện lâu dài với cô. Nhưng! Cuộc sống đâu có thể dễ dàng như thế, phải có sóng gió mới biết được tình yêu thiêng liêng và cao quý như thế nào…………..



Lựa lời với Duyên không được, Linh rắp tâm phá rối. Điều tra, cuối cùng Linh cũng biết quá khứ của Duyên, ả gọi về cho mẹ Hải, nói tất cả mọi chuyện, đầu đuôi, và không quên thêm vào những tình tiết gian trá…



****

- Bốp!!

Tiếng bạt tai nghe chan chúa, có lẽ là quá tức giận, mẹ Hải đã cho Duyên 1 cái tát mạnh đến nỗi, cô không thể nào đứng vững được……..

- Tôi cấm cô lại gần con trai tôi, một đứa không có liêm sỉ như cô thì đừng hồng có được thằng Hải? Loại con gái không biết điều như cô chỉ tổ khiến người khác khinh bỉ………

- Con..con không phải thế, bác hiểu lầm rồi.

- Tôi mà hiểu lầm cô ư, cô chỉ giỏi đào tiền con tôi mà thôi, một đứa có vết nhơ như cô, sao đáng làm dâu cái nhà này, cô hãy thôi cái trò ngu ngốc đó đi.

Cô lại khóc, không biết cô đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt cho cuộc đời khốn nạn này, nhìn cái Linh hả hê, cô chỉ muốn chết đi cho rồi…………..” ba ơi!! Sao không đợi con.”



Lang thang trên con đường vắng, bước chân nặng nề, con đường thênh thang cứ trải rộng, giờ đây cô phải tập quên Hải, cô yêu anh nhưng tình cảnh không cho phép, thời gian ở bên anh như thế lá quá đủ rồi. Cuối cùng thì chỉ còn lại mình cô…………………..

Hai người là hai thế giới khác nhau, muốn hòa hợp có khi chỉ mang lại đau khổ?..



Tình yêu! Sao mà vị của nó lại đắng chát như thế…!!!!





Cô chọn cách xa lánh Hải, nhiều khi nhớ anh đến da diết, nhưng cô lại dặn lòng mình “ hãy quên anh đi ” ………….Hải chờ và đợi cô, giờ đây, anh yêu cô hơn bao giờ hết.

1 tháng, biết bao nhiêu cuộc gọi, tin nhắn từ Hải cô không đáp trả……………

2 tháng, anh đợi cô, chờ cô nơi đầu ngõ, dù bất kể mưa nắng anh vẫn đợi, chỉ muốn được thấy cô bình an.





1 năm trôi qua, cô biết Hải thôi đợi………….nhưng cô không biết rằng, anh yêu cô……anh chờ đợi cô trong kí ức ngủ quên……………



Cuộc sống bộn bề khó khăn, cô cũng không biết phải làm cách nào để vượt qua, cô nhớ anh quá, không biết giờ này anh như thế nào.. có sống tôt hay không???.. cô mệt mõi đếm từng ngày thiếu vắng anh…



Được tin anh sắp cưới Linh, cô quằn quại khóc nức nở, vậy là cô mất anh thật rồi, quá muộn màng, cô thật sự không đủ can đảm để kéo anh về bên mình nữa……cô ước gì lúc đó mình đừng yếu ớt như vậy.. để rồi không phải mất anh như thế…



Hẹn gặp anh trong một buổi trưa đầy nắng gắt. Cái nắng như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh…………

Cô ngồi đó, lặng im nhìn dòng người qua lại, cơ hồ ánh mắt cô như vô hồn. Cô không nhận ra anh đã đến, và chăm chú nhìn cô…….

- Xin lỗi, em đoảng quá, anh đến lâu chưa?

- Cũng vừa mới thôi, em khỏe chứ………..

- Em..em cũng tốt, anh gần cưới rồi hả? chúc mừng anh nha…

Im Lặng, lại không gian đáng sợ như thế, cuộc đối thoại giữa hai người giờ đây sự Im lặng đã bao trùm tất cả. Cô và anh cả hai người, có vô vàn chuyện để kể cho nhau nghe, thế nhưng…… không ai có thể mở lời được câu nào………cô khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, cố gắng để anh không nhìn thấy, cô lâu vội đi……………..

Tim, trái tim cô như thắt lại, xung quanh cô giờ đây, chỉ có duy mình anh còn những cái khác cô không quan tâm đến……………………..

- Em..xin phép…em về trước…..

Ngợp quá, cô phải mau chóng rời khỏi đây,cô không chịu đựng thêm phút giây nào nữa, đau đớn quá. Cô vụt chạy ra ngoài, lần nữa cô lại chạy trốn, cuộc đời cô không biết phải chạy trốn bao nhiêu lần rồi, chẳng có lần nào mà cô can đảm đấu tranh cả……

Anh chạy đuổi theo cô. Anh yêu cô thật nhiều, điều đó sao cô không hiểu cho anh.

- Duyên!..anh gọi to tên cô..

Rầm!! tiếng đụng xe nghe chan chát cả một vùng trời, cô đứng tim, không dám ngoảnh mặt lại nhìn, ước gì, ước gì, đó không phải là anh……………

- Anh mở mắt ra nhìn em đi mà, xin anh đó, anh ơi..

Máu chảy loang lỗ cả một vùng, cô ôm anh khóc nức nở

- Làm sao đây, làm sao đây, có ai không giúp tôi với..

Vội đưa anh vào bệnh viện, trên người cô bê bết máu, anh đang trong tình trạng khá nguy hiểm, cô hoảng loạng lo lắng.

Mẹ anh đến và cả cái Linh nữa, tới tấp vừa chửi vừa giằng co cô, cô giờ mất hết cảm giác đau rồi, cô mệt mõi quá, ước gì cô có thể bị thay anh…

Bác sĩ bảo anh đang trong cơn nguy kịch phải mổ gấp, cô thức trực bên anh cả đêm, không thôi lo lắng, cô cầu nguyện, cầu xin ba cô linh thiêng giúp đỡ cho anh. Mẹ anh thì khóc suốt buổi, không tiếc lời mắng nhiết cô. Dù sao cũng là do cô gây ra. Tại cô, tại cô cả.

Ngày nào, cô cũng vào chăm sóc anh, mặc kệ lời can ngăn từ mẹ anh, lần này cô không nên trốn chạy nữa, cô sẽ cố gắng để được ở bên anh…….

1 tháng trôi qua, anh vẫn hôn mê………



1 tuần sau, anh có dấu hiệu chuyển biến tốt, anh tỉnh dậy, mở mắt thấy cô, anh vui lắm.



Nhưng! Bác sĩ bảo anh bị liệt hai chân. Anh đau đớn, còn cô thì đau gắp trăm lần anh. Mẹ anh thì càng ngày càng tiều tụy. Chỉ có phép màu mới khiến anh trở lại như xưa.



Được tin anh bị nặng, Linh tuyên bố hủy hôn, cô ta không muốn chuốc họa vào thân. Mẹ anh thất vọng, vì không ngờ cô ta lại tráo trở như thế.

Giờ đây, chỉ còn cô chăm sóc cho anh, ở cạnh anh, lo lắng, quan tâm từng chút một. Thế nhưng! Anh lại không muốn. Anh hằn học cô, đuổi cô ra ngoài, tô cháo cô nấu cho anh cũng bị anh hất đổ cả ra sàn, cô bị phỏng, cô khóc, không phải vì đau mà vì thương anh..

Đều đặn mỗi ngày cô đều thăm anh, có lẽ vì tự ti và không muốn cô khổ nên anh mới như thế. Hải càng ngày càng gầy đi, Anh chỉ muốn chết…



Cô đụng vô anh là anh hất ra, cô nói chuyện thì anh chửi bới, anh cáu bẳn, anh la mắng vô cớ…..cũng chỉ vì anh yêu cô……….



Cô cố gắng, cố gắng từng chút một động viên anh, cô kể cho anh nghe những chuyện hy hữu, rằng anh không cô đơn, rằng anh có cô bên cạnh và rằng “ cô yêu anh ”

Nhìn thấy cô ngủ thiếp đi bên cạnh anh, vuốt mái tóc dài của cô, anh không khỏi chạnh lòng. Thầm trách mình sao quá tệ bạc.. Anh nắm lấy tay cô.. thầm mong rằng “ ngày mai sẽ khác đi…”



- Treo hoa qua bên đây?

- Phủ vải đỏ phía cửa sổ đi, mọi thứ xong hết chưa???

Tiếng vỗ tay chúc mừng huyên náo cả căn phòng, cô xúng xính trong bộ váy cưới giản dị, anh cũng thế, nhìn họ đẹp đôi và nụ cười đầy hạnh phúc, đám cưới này là minh chứng cho tình yêu của hai người, một đám cưới giản dị, không nhà hàng sang trọng, không lễ cưới linh đình, mà tại nơi đây, tại phòng bệnh của anh.



Cô yêu anh, yêu hơn tất cả, rồi mai nay cô sẽ cùng anh đi hết đường đời………sẽ cố gắng tạo nên kì tích, sẽ giúp anh chữa lành vết thương.. “ Chỉ mong rằng anh sẽ mãi bên em “



“Hạnh phúc đến với cô rất cay đắng, phải vượt qua cả một đoạn đường dài, cô mới chạm tay đến với hạnh phúc”
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:56

Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/123⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=3868

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic3868-48.html#p39286

Quay về Thơ, truyện ngắn