***
Vào những ngày mùa thu của 7 năm về trước,khi tôi đang vào lớp 6 hay 7 gì đấy,tôi trốn học và đi chơi lang thang trong một thời gian dài.Như đã nói ở trên,tôi không kiềm hãm được sự cám dỗ của trò chơi điện tữ lúc bấy giờ đã và đang xâm nhập vào Việt Nam.Vì thời điểm ấy,Internet và Smartphone cũng chưa ra đời nên thú vui tinh thần của tôi là “món ăn“ trò chơi điện tử để giải trí sau giờ học căng thẳng và mệt mỏi.
Nhưng thay vì cân bằng giữa chơi và học,tôi lại để cán cân nghiêng về phần chơi nhiều hơn rồi cứ thế sa đoạ vào vũng lầy như một thằng nghiện ngập không vứt bỏ được xì ke ma túy vậy.
Thời gian này,tôi ít chú tâm vào bài vở hay lời giảng của cô thầy,chỉ cắm đầu cắm cổ chép bài mà chẳng biết mô tê gì cả.Tôi hoàn toàn bị game chi phối đầu óc và không muốn nhét hai từ “học hành“ vào đầu nữa.
Gia đình tôi ai cũng quan tâm và hỏi chuyện trên lớp học,tôi ậm ự trả lời “dạ!con đi học đầy đủ và học tốt lắm ạ“ nhưng kì thực tôi bỏ bê chúng.Tôi biết nói dối là một cái tội,tôi rất sợ khi chết xuống âm phũ bị Diêm vương cắt lưỡi hay đầu thai cho làm người câm nhưng nếu tôi không làm vậy,tôi sẽ bị mắng bị chửi thậm chí bị đánh đòn.
Trong gia đình tôi,cô Út tôi là người rất nghiêm khắc với tôi.Lúc nào cô cũng kiểm tra bài vở rồi còn bắt tôi mỗi tối ngồi vào bàn học bài,trả bài cho cô rồi mới được xem tivi hay đi ngũ.Có nhiều lúc tôi rất bực, ngán ngẫm nhìn những con chữ,con số nhưng đành làm theo lời cô vì dù sao cô chỉ muốn tốt cho tôi và vì cha tôi là người anh lớn của cô lại không phản đối cô tôi dạy tôi nên tôi không thể cãi lại được.
Tôi bị sự kiểm soát của cô khá là lâu và thỉnh thoảng,chỉ khi nào cô cùng chồng qua nhà chồng thăm cha mẹ chồng thì tôi mới thoát khỏi sự kiềm cập của cô,dù chỉ một ngày ngắn ngũi nhưng tôi được đi chơi thoải mái vì cha mẹ tôi sáng sớm đều đi làm hết,bà tôi thì rất thương tôi,tôi đi đâu bà cũng không la rầy.Còn khi cô Út tôi ở nhà,giặt giũ,cơm nước thì hiếm hoi lắm,tôi mới được ra khỏi nhà,nếu có thì cô tôi chỉ cho tôi sang nhà hàng xóm chơi chứ không được đi bậy bạ.