3.
-Em dễ thương lắm!Mà em một mình hay có anh chị em gì không?
Nhung vừa đi vừa hỏi cô thiếu nữ.
-Dạ!Em còn một người trai,anh ấy đang học ở trên Sài Gòn,chị ạ!
-Nhất em rồi nha.Ở nhà chắc được mẹ yêu thương cưng chiều lắm đây.
-Hihi!Cũng không hẳn đâu chị.Mẹ đôi lúc hay mắng miếc em khi em làm sai điều gì đó nhưng mà em hiểu và thấy thương mẹ hơn vì mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em.
-Em ngoan lắm.Mẹ em sẽ vui lắm khi nghe em nói như vậy.
....
-Phòng của chị đây ạ.Chị giữ chiếc chìa khóa này đi!
-Em vào với chị nha!Chị sợ vào một mình lắm.
-Dạ!
-Kéc...kéc...
Cửa phòng số 13 vừa mở ra thì một cơn gió nhẹ ùa ra làm Nhung rùng mình.
-Sao tự dưng có gió vậy em?
Cô thiếu nữ tên Hương gãi đầu,bối rối:
-Dạ!Em...em cũng không biết nữa...
-Mà thôi!Em xách hộ chị cái túi quần áo và cái giỏ sách vào trong giúp chị.Trong này tối quá,để chị tìm vặn công tắc đèn đã.
Khi có ánh sáng,Nhung quay nhìn lại thì không thấy cô bé Hương đâu cả.
-Quái lạ!Con bé này bỏ đi cũng không thèm chào mình một tiếng.
Nhung nói rồi lôi những thứ đồ lặt vặt vào một góc của căn phòng rồi mệt quá cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.