Vol.1 – Chương 8: Con Blaze Lizard và Tên Trainman
Trans: Bell Cranel |Edit: Gastly Haunter
Vào ngày tôi cùng Myu đi đánh Blaze Lizard, tôi phải đợi Myu ở cổng phía Tây, nơi chúng tôi gặp lần trước.
“ Em sẽ gặp bạn và đến sau.”
Và như vậy, tôi phải đợi. Cũng không có vấn đề gì.
Tôi mở túi đồ và xác nhận những item tôi có, 4 bộ Iron Arrow +10, ngoài ra có Enchant Stone và những item hồi phục khác nhau, thuốc giải độc và thuốc chữa tê liệt.
À, tôi cũng đã học được vài điều thú vị. Tên của NPC được thuê để chăm sóc cánh đồng của tôi là Kyouko.
Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi biết được cô ấy còn có thể thay mặt tôi giao hàng cho những người khác cũng như mua bán item từ NPC giúp tôi. Tôi nghĩ bây giờ mình sẽ để cô ấy mua thêm nguyên liệu và giao potions cho Magi-san.
Và, một việc nữa. Sáng nay khi đang trộn vật phẩm trên cánh đồng. {Mixing} của tôi đã lên lv 30.
Sau khi dùng 2 SP, tôi nâng cấp nó thành {Dosing}, với cái này tôi có thể dùng thịt quái vật để chế thuốc rồi.
————–
Sở Hữu SP: 12
{Bow lv18} {Hawk Eyes lv28} {Speed Increase lv11} {Discovery lv8} {Magic Talent lv29} {Magic Power lv 27} {AlcheMyuu lv20} {Enchant Arts lv6} {Dosing lv1} {Crafting Knowledge lv19}
Không trang bị:
{Taming lv1} {Craftmanship lv21} {Synthesis lv21} {Earth Element Talents lv3}
—————-
Một kiểu xây Sense rất phù hợp mới mục đích combat. Lí do {Dosing} được dùng thay vì {Earth Element Talents} đó là do lợi ích trong việc chế item.
Mặc dù cùng lv, một trong hai Sense đó lại có chỉ số cao và với lượng tăng DEX cũng phù hợp với loại Sense chế tạo hơn. Mục đích chính của tôi không phài dùng phép thuật nên tôi không được hưởng lời nhiều từ chỉ số INT và MIND.
Hừm, tôi cũng đã dự trữ được kha khá SP để mà dùng rồi, chính xác là 20SP. Mặc dù đã xem thử những Sense mới nhưng tôi lại không thấy cái nào hấp dẫn cả.
Cái tốt nhất, chắc là {Snake Eyes} mà Myu có nói, nó giúp kháng hiệu ứng xấu nên thuộc loại Sense kháng.
Trong những Sense hỗ trợ hành động, những cái giúp người chơi làm chủ hành động là {Action Restriction Release} mà Myu đã lấy, {Swimming}, {Step} và {Climbing}. Ngoài ra, còn các loại Sense tri thức: ; như {Survival}và {Linguistics}, còn cả một số loại quan-hệ-NPC nữa, cũng như {Hanging} và {Purchase Increase}. Đó là những Sense đã được chuyên biệt hóa.
Có thêm Sense là việc tốt, nhưng chúng đều có ứng dụng rất hạn chế.
Mặc dù rất có hứng thú nhưng tôi không cần gì nhiều từ chúng cả.
“Hừm, Sense tốt nhất chính là sense mà người chơi chẳng cần phải nghĩ quá sâu xa về nó.”
Tôi đợi Myu và những người khác trong khi nhìn chằm chằm vào bầu trời. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy một vài ánh mắt chung quanh đang hướng về mình, nhưng khi tôi nhìn xung quanh thì mọi người lại đồng loạt quay mặt đi hướng khác. Dù điều này có lặp lại vài lần nữa nhưng chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi nhỉ. Một lần nữa, tôi vô thức nhìn bầu trời.
Một lúc sau,”Klop” “Klop” “Klop”, âm thanh bước chân vang đến tai tôi.
“ ONEEEEEeeeee – CHAAAAAAannnn!”
“Hm?Dowooahh”
Bị ôm chầm lấy từ một bên, thế là tôi bị tất cả các party khác quay lại nhìn.
“Myu, em … không thể bình thường hơn được à. Làm vậy trước mặt mọi người xấu hổ lắm đó!”
“Tại vì, cuối cùng chị cũng thay quần áo sau thời gian dài! Cả cung và trang bị của chị đều mới cứng nữa.”
“Rồi, rồi, bạn của em đang nhìn kìa.”
Những cô bé đứng sau Myu hoặc là đang bất động chết điếng người, hoặc là đang cười nhăn nhở.
“Hơn nữa nhìn Onee-chan trong trang bị mới làm em rất vui.”
“Rồi, nhưng đừng gọi chị như thế.”
(“Nhưng chị có cơ thể của một cô gái, gọi onii-chan chẳng phải qúa kì lạ sao?”)
Myuu đi lại gần tôi và thì thầm, dù tôi cố cãi em ấy…
(“Nhưng…”)
(“Hay anh muốn người ta nghĩ gia đình của em gái anh thật kì quái? Chỉ cần nói chuyện với em như thể anh là Onee-chan của em là được rồi.”)
(“Vậy em nên giới thiệu anh với bạn bè của em trước đã chứ”)
(“Em muốn giới thiệu Onee-chann với mọi người. Người chị mà em tự hào.”)
Geez. Bị nói vậy thật khó để từ chối. Myu rất muốn tôi ở trong cái vẻ ngoài mà nó cực kì muốn khoe với người khác này đây. Hết cách rồi, thôi thì chiến tới luôn.
“ Um… hai người nói xong chưa.”
“Yup.Luka mình xong rồi.”
“Hôm nay, bọn mình được thông báo là đưa một thợ thủ công Myu quen tới thị trấn thứ 2, có phải người này không?”
“Yup. Người nhà ở thế giới thật của mình đấy!”
“Rất vui được gặp các em, chị là Yun mà Myu vẫn hay nhắc đến đây. Em gái chị đã làm phiền các em nhiều rồi.”
Mọi người đều ngạc nhiên. Đúng vậy, và tôi chính là lý do cho sự ngạc nhiên ấy..
Cô bé trong bộ giáp kim loại ngồi ở giữa có mái tóc đen buộc sau lưng khác lạ và 1 cặp song kiếm bên hông. Dù em ấy là con gái nhưng đã cao bằng tôi.
“Rất vui được gặp chị, em là Lucato. Bạn em hay gọi em là Luka.”
Sau lời chào của Lucato, đồng đội của Myu lần lượt tự giới thiệu với tôi.
Một người dùng phép thuật trông hơi kiêu kiêu với cặp kính nhỏ, tròn, và cặp lông mày dày là Kohaku.
Người dùng phép đang đội một chiếc mũ có hai nhánh nhô ra kia là Rirei.
Với mái tóc tím và bộ giáp đen gồm vải và kim loại, là Toutobi.
Cô gái với đôi mắt 2 màu, mắt phải màu xanh và mắt trái màu đỏ, và cái răng nanh dài đặc biệt là Hino.
Cộng với Lucato và Myu, họ là một party 6 người.
Vì chúng đều ngang ngang tuổi với Myu làm tôi thấy phần nào thoải mái hơn.
“Bây giờ chúng ta không thể đứng đây mãi, nên vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“Phải, đi thôi.”
Chúng tôi rời thị trấn từ cổng phía Tây. Bông nhiên từ đằng sau, tôi cảm thấy một sự tiếc nuối, và những ánh mắt đầy ghen tị hướng về mình. Một lần nữa, tôi đành coi nó như một sự trùng hợp.
“Mình đã nghe từ trước, về người nhà Myu cũng đang chơi game này.”
“ À, nghỉ hè nên chị khá rảnh, và chị bắt đầu chơi để gặp chị hai của Myu nữa mà.”
“Chị hai? ý chị là Sei-san?”
“Yeah, dù vậy, chị cũng mới chỉ gặp chị ấy 1 lần trong game, chị ấy chưa liên lạc lại với chị nữa.”
Nói mới để ý, dù ban đầu tôi chơi game để gặp Sei-nee, nhưng tôi đã bị cuốn hút bởi nghề chế tạo và cung thuật mất rồi.
“Sei-san đang chơi rất hay trong party của chị ấy, em thỉnh thoáng có gặp chị ấy vài lần.”
“Vậy à.”
Hừm, miễn là chị ấy vẫn ổn là được. Nếu cần thiết, chị ấy sẽ liên lạc với tôi qua danh sách bạn bè.
“ Đến lúc tổ chức nhóm và ghi tên nhau vào danh sách bạn rồi đấy.”
“Ah, phải rồi ha. Chúng ta sẽ đánh boss với cả bảy người à?”
“ Không, nếu chúng mình làm vậy sẽ bị phạt. Một người sẽ rời nhóm và Yun-san sẽ thay thế. Thực ra thì năm người cũng đủ rồi.”
“Đã hiểu. Lúc này ít nhất để chị giúp đỡ các em một ít.”
Tôi cũng muốn luyện lv cho sense [Bow] của mình, tôi cảm thấy vậy. Lucato cũng không phản đối gì.
Người bảo vệ từ đằng sau, Rirei, được loại ra khỏi nhóm và thay thế bởi tôi.
Trong thời gian đó, tôi nói chuyện với Rirei, người bị tôi lấy mất vị trí.
“Rất vui được gặp em, chị có thể gọi em là ‘Rirei’ chứ?”
“Không sao. Fufufu, cảm ơn vì đã cho em thấy nhiều đồ tốt như vậy trong lần đầu gặp.”
“Umm…”
Rirei nhìn tôi chằm chằm với biểu hiện nóng bừng.
Thấy vậy, cô bé với mái tóc kì lạ bên cạnh nắm lấy cổ áo em ấy kéo lại.
“Đây là …”
“Đó đó gọi là ‘Yuri[1]’.”
[1]: Yuri là thể loại 2 bé nữ yêu nhau, ngược với yuri là yaoi.
“Có hàng mới rồi, Fufufu, một thân hình mảnh khảnh, như một chú mèo kitty.”
Người nở nụ cười méo mó, là Hino với cặp nanh dài khác lạ.
Đấy là nụ cười rất đẹp, Rirei-san. Em ấy nhìn chằm chằm với một cái nhìn ngây ngất từ nãy giờ, trực giác của tôi mách bảo rằng em ấy nguy hiểm theo một cách khác với Gantz và Cloude.
“Bây giờ, bắt đầu nào.”
“Ah, Lucato. Đợi một lúc, em có thể chia mấy thứ này cho mọi người không?”
Tôi mở cửa giao dịch, gọi Lucato đang chuẩn bị khởi hành lại.
“Cái gì? Onee-chan, không phải chị phiền về vấn đề trả công đấy chứ? Em đã nói chi tiết về Onee-chan và thuyết phục mọi người rồi.”
“Hổng có vấn đề zì đâu, đừng lo. chị là họ hàng của một trong số bọn em nên bọn em có thể giúp mừ[2].”
[2]: Kohaku nói giọng Kansai.
Theo sau lưu ý của Myu là Kohaku. Đó có phải giọng Kansai không nhỉ? Hơi độc đáo đấy. Cơ mà, phải phụ thuộc vào ai đó làm tôi có chút không hài lòng.
“Không sao đâu, hãy cầmm lấy. Với nó các em sẽ hồi phục hiệu quả lắm đấy, và chị muốn các em đưa ra cảm nhận hay nhận xét độ thoải mái khi xài những item này nhé.”
Trong cuộc giao dịch, tôi đưa 1 lượng lớn Bluepots và Enchant Stone cho Lucato.
“ Sa-Sao chị có quá nhiều vậy?”
“ Cá-Cái gì thế?”
Sau khi kiểm tra item cô ấy nhận được, Lucato phát ra âm thanh bối rối, Hino hỏi một cách băn khoăn.
“… 100 lọ Luxury Bluepots và item tăng chỉ só không xác định.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Không, không, Myu đã biết đến Bluepots từ trước rồi. Mặc dù phải thừa nhận là em ấy không biết về Enchant Stones.
Tôi chỉ họ cách dùng Enchant Stones, và từ khóa, tóm tắt loại enchant dựa vào mỗi màu.
“Bọn em không thể nhận Bluepots thượng phẩm và item quý giá như vậy được!”
“Hm? Là vậy sao?”
Hừm, cũng đúng. Item tăng chỉ số làm từ quái vật rất hiếm nên chúng khá đắt.
Trong trường hợp của tôi, tôi làm chúng từ những nguyên liệu rẻ giống hệt 1 mánh gian lận vậy.
“Mình muốn tạo chút ấn tượng về hiệu quả những item này. Đó là những item mới chị sẽ bán trong của hàng chị dự định mở. Và, đây cũng là món quà cảm ơn vì mọi người đã đi cùng và cả vì giúp đỡ em gái Myu của chị trong tương lai nữa.
“Em hiểu nhưng nghe em nói này, Myu là cộng sự quan trọng của bọn em. Bọn em sẽ luôn gắn bó với nhau trong tương lai.”
Woa, một người bạn tuyệt vời. Tôi vui vì có những người như vậy quanh Myu.
“Fufufu… Tình yêu chị em tuyệt đẹp… cứ thế này thì sẽ ‘vượt rào’ mất…”
“Em, em nên kiềm chế lại chút đi.”
Quanh đây có ai đó sắp ném một chiếc bumerang mang tên ‘yuri’ đi thì phải. Tha cho anh đi mà, bộ em không biết bumerang sẽ bay lại đập vào người anh sao.[3]
[3]: Ý chỉ Yun sợ tụi nhóc lan truyền tin đồn mình là một tên sis-con, đoạn này do mình chế ra từ bản Eng.
Dọc đường, chúng tôi vẫn giết quái vật với đủ bảy người.
Bởi vì vũ khĩ của tôi đã tốt hơn, dù không cần cường hóa tôi vẫn dễ dàng tiêu diệt Mill Birds hay Golbins rồi. Như thường lệ, tôi không thể tiêu diệt Slimes một cách dễ dàng, nhưng có vẻ đã gây một vài sát thương lên nó. Nếu bỏ thêm thời gian, tôi có thể sẽ tiêu diệt được nó.
Dù vậy, đồng đội của Myu thật đáng kinh ngạc. Big Boar bị tiêu diệt chỉ trong vỏn vẹn vài phút và không gây một giọt sát thương cho chúng tôi.
“Mấy em ghê thật đấy, chị đã từng săn Big Boar trước đây nhưng bọn chị chẳng thể tiêu diệt nó dễ dàng như vậy đâu.”
Mặc dù lần trước tôi cũng được ‘đi ké’ thôi. Taku và những người khác có thể bây giờ cũng làm được vậy rồi cũng nên.
“Nono, Không phải vậy đâu. Nhóm xài Phép thuật như bọn em không thể tự tiêu diệt nó được, người có thể tự tiệu diệt nó chỉ có thể là tiên phong của nhóm, Myu-chan và Tobi-chan thôi.”
“… không phải vậy, em không thể làm được vậy đâu. Em chỉ có thể dùng chiến thuật tồi tệ nhất là tấn công nó từ đằng sau để có nhát chém chí mạng. Người kì lạ nhất là Myu kia kìa. Cậu ấy có thể đánh với Blaze Lizard một mình đấy.”
Uây, Myu có thể solo boss một mình á?
“Ehh, bình thường em thách đấu Blaze Lizard trước khi đi ngủ. Dù có bị chết và phạt thì ngủ dậy là trở lại như cũ, chẳng qua là không được kinh nghiệm cũng như lên chút lv nào từ nó thôi. Chỉ cần thực hiện những hành động thôi, dù không tiêu diệu nó cũng đủ để lên lv rồi. Những bước di chuyển phức tạp trong các trận chiến khó nhằng là cách tốt nhất cho việc lên lv mà.”
“Một cách nghĩ kì dị! Trong VR cũng có cảm giác đau đấy má. Chiến đấu trong khi đã biết là khó nhằn. Hơn nữa tỉ lệ chiến thắng cũng thật sự kì lạ đấy! Em gian lận đấy à!”
Cô em gái nhỏ này đã lên lv nhiều đến nỗi em ấy có thể tiêu diệt một con boss mà bình thường cần cả một party luôn đấy.
Mà thôi kệ, tôi bình tâm lại rồi nói với Kohaku – cô nhóc vẫn hay giúp đỡ Myu.
“Um, chị xin lỗi vì đã để em vác cái gánh nặng mang tên Myu ấy.”
“Ổn thôi, cậu ấy đáng tin cậy lắm đấy.”
Và trong một không khí yên bình như vậy, chúng tôi đi thẳng đến chỗ Blaze Lizard.
“Bọn em có nghe từ Myu rằng chị là người chế tạo nhưng lại chiến đấu khá ổn, phải vậy không ạ?”
“Thật vậy sao?”
“Như dự đoán về Onee-san của Myu, chị khá ra dáng 1 game thủ đấy.”
Ahh, tôi muốn chỉnh lại lời đánh giá của Lucato. Tôi là anh trai nó, và cái nữa là tôi không có chơi game nhiều. Kìm nén những từ ngữ dường như sắp bung ra khỏi miệng, tôi tìm cách chống chế cho phù hợp với hoàn cảnh.
“À ừm, kiểu kiểu vậy. Chị có thể dùng cung tấn công từ một khoảng cách nào đó và tiêu diệt nó trước khi nó tới được vị trí của chị. Là vậy đấy.”
“Fufufu, thậm chí [Bow] là sense rác thì chị vẫn trông cực giống Cupid với cây cung trong tay ấy. Cứ thế thì ai cũng đổ… {Dừng lại giúp cái!}.”
Rirei và Kohaku làm một cảnh kì cục đằng sau tôi, nhưng đúng như Rirei nói, Bow được biết đến như một Sense kì dị. Nhưng tuy vậy, Lucato lẩm bẩm “Là như vậy sao” một cách tò mò.
“Um, Yun-san. Em có một câu hỏi, chị bắn được bao xa với cung vậy ạ?”
Một câu hỏi như vậy, thật sự tôi cũng không biết. Tôi thừa nhận rằng khoảng cách tôi có thể bắn được mục tiêu là tầm 15m.
Với đòn tấn công chuẩn xác từ cung cũng như << Long Range Shooting>> (Bắn Tầm Xa) và Enchant, tôi có thể bắn xa tầm 60m, cũng là giới hạn của {Hawks Eyes}.
Tuy nhiên, 60m thì tôi không chắc là sẽ trúng mục tiêu đâu. Nếu là 2 phần 3 lượng khoảng cách như vậy thì tôi có thể đảm bảo được độ chính xác..
“Chị không biết, chị chưa thử.”
“… vậy à.”
Câu nói “chị không biết” của tôi làm Lucato trưng ra vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Vậy chị có thể thử bắn nó từ đây không?”
“Eh, nó?”
Tôi nhìn đằg trước. Đấy chắc chắn là một con Blaze Lizare.
Khoảng cách là khoảng 30m. Đó là một con thằn lằn khoảng 2m đang cong người ngủ, vảy của nó sắc như lưỡi kiếm vậy. Kẽ hỡ giữa các vây khá rộng nhưng đám vảy có vẻ rất cứng. Khó nhằn rồi đây.
Tuy vậy, tôi tự tin mình có thể bắn chính xác vào các kẻ hỡ đó từ khoảng cách này.
“Đợi chút, chị sẽ dương cung bắn, chuẩn bị combat nhé..”
“Eh, từ đây luôn sao?”
Tôi dùng 3 lần enchant vào bản thân và nhằm thằng vào bầu trơi, tôi dùng Art << Long Range Shooting>>.Mũi tên được bắn ra từ cung của tôi bay theo hình vòng cung và đâm trúng lưng Blaze Lizard. Cái lợi của bắn kiểu này là thời gian giữa lúc bắn và tốc độ bắn trúng lâu hơn, như thế chúng tôi có thể chuẩn bị bản thân trước khi lao vào kẻ địch.
“ Nó đang quay lại! Nó đang đến.”
Khi Blaze Lizard quay mặt lại, tôi bắn mũi tên thứ hai. Nó trúng vào khoảng trống giữa những cái vảy trên vai nó.
Như tôi quả quyết, con thằn to lớn đứng bằng 4 chân chạy đến chỗ chúng tôi với tất cả lực. Tôi tiếp tục bắn như một cái máy.
“———–<<Rapid Fire Bow – Second Form>>” (Tốc Hỏa Cung – Nhị Thể)
Khi thời gian hồi của Art kết thúc, tôi kích hoạt 1 Art khác.
Sau khi lấy 2 mũi tên trên tay, tôi bắn cả 2 mũi liền một lúc. Tôi cũng ngạc nhiên với bản thân vì tốc độ của mình rồi đấy. Một mũi tên trúng lớp vảy và một mũi tên đâm xuyên qua gáy nó.
Khi con thằn lằn đến đủ tầm để dùng phép thuật, tôi lùi lại, quyết định để nó lại cho Lucato và những người khác.
“Fuu. Vượt cả dự đoán, nó đã mất đi một phần HP.”
Đòn tấn công từ xa từ những mũi tên làm HP của con thằn lằn giảm đi 10%.
“ Fufufu, thật tuyệt vời, Yun-san. Như thể chị là battle maiden (trinh nữ chiến binh) từ trong cổ tích đi ra ấy.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Yaaaa, em xông vào đâyyy…{ “Sao kậu hông thôi cái trò đóa đi! Rirei!} … xì Kohaku. Mình sắp nhảy vào bảo vệ chị ấy cơ mà.”
Với nụ cười không chút sợ sệt, Rirei trả lời Kohako – người vừa ngăn cản Rirei giúp tôi dù cả bọn đang giữa trận chiến. Đây là buổi tấu hài mất rồi. Giữa trận chiến Hino còn phải cố làm Kohaku dịu bớt bằng cách nói ‘Bình tĩnh, Bình tĩnh’ nữa.
Rirei bắt đầu mất kiểm soát, cưỡng chế lại cả Kohaku và Hino chạy sau. Đó là một sự phối hợp tốt.
Dù sao, thật đau đơn khi Rirei tiếp tục nhìn tôi với một ánh mắt đầy nồng cháy.
Tôi đành kệ nó mà tiếp tục theo dõi trận chiến với Blaze Lizard.
Bốn người tiên phong hợp tác chính xác gây sát thương cho Blaze Lizard. Khi họ nhận thấy nó sắp ra đòn tấn công nguy hiểm bằng đuôi, mọi người chạy lui ra và cùng lúc đó Kohaku dùng đòn tấn công phép thuật lửa của em ấy.
Lucato dụ nó, Hino đập vỡ vảy bên hông nó bằng cây búa lớn, Myu vui vẻ tiếp tục đánh vào chỗ thịt của nó và Toutobi nhắm điểm yếu của nó để gây đòn chí mạng. Khi mọi người thay phiên tránh đòn tấn công của nó thì Kohaku tấn công bằng phép thuật lửa. Với đội hình ổn định họ có thể tiếp tục gây sát thương. Với đà này nó sẽ xong sớm, tôi nghĩ vậy.
“Rirei, cậu đang nhìn gì vậy, cậu phải bảo vệ chị ấy cẩn thận đấy!”
“ Không phải, cậu sai rồi, có gì đó đang đến.”
Rirei nhìn phía đối diện với boss. Em ấy đang hơi lo lắng, khác hẳn với vừa nãy.
Tôi nhìn về hướng đấy theo. Còn khá xa nhưng tôi biết đó cũng là một người chơi. Dần dần hiện ra dường như là một người chơi kéo theo cả lượng lớn quái vật đằng sau.
“Tên đó, hắn đang kéo quái kìa.”
“Chị nói sao, quần áo của hắn có đặc điểm nào?”
“Umm… màu đỏ.”
Tôi trả lời câu hỏi của Rirei người đứng cạnh tôi.
“ Cái gì, Train Man đang đến!”
Rirei hét đủ lớn để mọi người trong khu vực nghe thấy. Cái gì là Train Man chứ, có phải tôi là người duy nhất ở đây bị gợi nhắc về một cuốn tiểu thuyết kì bí lãng mạn, đã từng là một chủ đề hot không?
“Đấy không phải là người huấn luyện! Là một tên MPK[4] đang đi PK đấy.!”
[4]: Monster-PK, hình thức kéo quái đi giết người chơi khác.
Haa, Kohaku đập tan cái suy nghĩ vừa rồi của tôi?! Cái gì!
“Chia đội hình! Hino và mình sẽ thu hút con to! Toutobi giảm số lượng những con bay bay nhỏ. Kohaku và Rirei quét chúng với phép thuật! Myu tiếp tục đánh boss.”
“Chị có thể giảm số lượng chúng bằng đòn đánh từ xa!”
Lucato đưa ra chỉ dẫn, tôi đưa ra lời đề nghị.
“Không được đâu, nếu tính cả chị vào thì sẽ có hình phạt mất.”
“Vậy chị phải làm gì!”
“Em xin lỗi, hãy đánh Blaze Lizard cùng với Myu đi ạ! Đừng lo lắng về quái vật và Train Man.”
Có 5 con Big Boars, cũng như số lượng lớn chuột và chim được kéo đến. Họ có thể chống lại số lượng lớn kẻ thù vậy không?
“Luka-chan, làm gì đây? Một mình mình vẫn thắng được mà.”
Myu định tiêu diệt boss còn hơn 70% HP kia một mình. Có lẽ tôi nên giúp em ấy và chúng tôi sẽ tiêu diệt nó cùng nhau. Vậy là chúng tôi lập một tổ đội, chỉ gồm tôi và Myu.
“Hey Myu thực sự chúng ta có thể thắng chỉ với 2 người không?”
“Hm? Đơn giản, em có thể tiêu diệt bất kì ai chỉ với một mình, chị biết không ?”
Myu nở nụ cười khiêu khích, nhưng nghe như trò chọc ghẹo rẻ tiền ấy, tôi đành cười trừ.
“Myu không có thời gian đâu, nhanh lên tiêu diệt nó xong chúng ta có thể giúp Lucato và những người khác nữa. Chị hôm nay khá hào phóng nên sẽ dùng rất nhiều item.”
“Thật đáng tin tưởng, em để đằng sau cho chị đấy.”
“Đế cho chị, nhận lấy này! <<Enchant>> —–Attack, Defence, Speed.”
Tôi dùng enchant lên Myu. Attack, Defence, Speed, ba phép cường hóa. Và tôi hồi MP từ 20% thành đầy bằng dùng MP Potion.
Tôi tiếp tục dùng Enchant, đã đến thời điểm cho bước tiếp theo.
“Bây giờ, con thằn lằn tạp chủng, tao là đối thủ của mày!” <<Cursed>> (Nguyền Chú)—–Defence
Tôi duỗi tay về phía Blaze Lizard và hô vang câu nguyền chú. Kiếm của Myu đã mạnh hơn với thuật cường hóa, xé bay lớp vảy phòng thủ đã bị làm yếu như thể chúng là tờ giấy mỏng và làm tụt ống HP nó.
“Onee-channnn thật tuyệt vời.”
“Dừng việc nói nhảm lại! Nhìn cái đuôi nó kìa!”
“Đã thấy, cơ thể em giờ nhẹ như lông vũ vậy!”
Trong khi đứng trước mặt boss, Myu biểu diễn kiếm thuật và né những đòn tấn công bất thường từ đuôi nó và ngay lập tức phản công lại. Em ấy cỏ vẻ đã thấy được sự lợi hại của Enchant rồi đây.
Tôi di chuyển để không bắn trúng Myu với cây cung và nhằm vào con thằn lằn.
“Myu mục tiêu thay đổi.”
“Roger!”
Sau khi di chuyển về phía đối diện Myu, tôi ra tín hiệu. Khoảnh khắc nhận thấy tín hiệu của tôi, em ấy nới lỏng đòn tấn công và giữ khoảng cách. Đó cũng là lúc tôi bắn Blaze Lizard bằng hỏa lực của mình.
“—————<<Bow Technique ~ Arrow Stitching>>! “
Đó là Art tôi học được ở lv15 của bow. Một Art tăng cường hỏa lực. Mũi tên bay ra xé ngang không khí tạo nên một tiếng ồn lớn và đâm vào sườn của con thằn lằn.
“Mục tiêu đang đến phía này!”
“Rõ, Đổi vai!”
Mục tiêu của nó đổi thành tôi, Blaze Lizard đâm thẳng đầu nó về phía tôi, người đứng cách nó 1 khoảng ngắn, dù vậy tôi không thể di chuyển bởi Art vẫn đang trong thời gian hồi, nhân cơ hội, Myu tiếp cận Blaze Lizard từ phía còn lại.
“HAAh ———-<<Fifth Breaker>> !”
Cường hóa, nguyền chú và một lượng lớn kĩ thuật từ Art. Kết hợp tất cả những gì chúng tôi bỏ ra, chúng tôi chắc chắn phải làm mất 1 phần HP của Blaze Lizard.
Những gì còn lại là nửa cây HP của nó. Một mình Myu thì sẽ khó hơn, nhưng khi hợp sức cùng nhau chúng tôi có thể tiêu diệt nó. Ngay khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy Lucato và những người khác đang đánh nhau với cả đàn quái vật.
Train Man người đứng phía trước đi qua phía Lucato và được che phủ bời hào quang màu đen.
Đó chắc chắn là hình phạt cho việc Pk . Một điều bất lợi xảy ra khi bạn thử MPK’ing. Sức mạnh của hắn giảm mạnh. Trong trường hợp xấu nhất, Train Man sẽ tham gia cuộc chiên tầm gần. Dù thế nào—–
“Myu cẩn thận.”
Tự nhiên cơ thể tôi di chuyển. Myu thành mục tiêu của Blaza Lizard và không thể chú ý cái gì khác. Khi tôi nhảy vào giữa Train Man và Myu cơ thể tôi nhận cái mà đáng lẽ đã bay thẳng đến em ấy.
“Ugh…”
“Onee-chan?!”
Cái găm vào bụng tôi là một con dao. Đây không phải một vết thương nặng.
Vậy không có lí do gì để ngã xuống chỉ vì đòn tấn công đơn giản của người chơi. Quan trọng hơn thế—-
“Đừng mất cảnh giác!”
“Eh… kyaah!”
Khi Myu nhìn đi chỗ khác, em ấy bị quật bởi cái đuôi của Blaze Lizard và sau khi cơ thể em ấy nhận đòn đấy, em ấy bị quăng vào 1 cái cây.
“Gahaa?! Quân …khốn nạn!”
Tôi đặt cơn giận dữ của mình từ nãy đến giờ trong câu nói trên. Tại sao hắn có thể làm việc như vậy. Tôi hiểu nó, khoảnh khắc hào quang từ cơ thể Train Man biến mất.
Hình phạt cho việc đánh nhau xuất hiện khi người khác đánh hắn tập thể. Để xóa bỏ nó, bạn cần gây thù với người chơi khác. Đấy là lý thuyết đơn giản. Và là lí do ở đây bây giờ là cuộc chiến tay ba.
Và, sau khi lấy lại tốc độ và hướng đám quái vật về phía chúng tôi, Train Man nhảy vào bụi cây.
“Onee-chan, em…”
“Đừng bận tâm, hơn thế hãy nhanh tiêu diệt Blaze Lizard đi.”
Để nó rời mắt khỏi Myuu và lộ điểm yếu, tôi đã nhận sát thương không cần thiết. Hiện giờ, sau khi nhận đòn đánh của Blaze Lizard và Train Man tôi còn lại 10% HP. May mắn thay, tôi chỉ ngã vì không có enchant defence trên người thay vì một trạng thái {Fainted}.
“Em sẽ hồi máu cho chị ngay—-<<High Heal>>.”
“ Geez sao em làm cái mặt khóc lóc vậy.”
“Nhưng , tại vì em…”
“Em đã bị thương cả người khi nhận đòn phải không. Nhanh lên và hồi phục đi.”
Mặc dù không nghiêm trọng như tôi, nhưng em ấy đã mất HP. Nhận thấy đã hết cách, tôi lấy High Potion, con bài tủ ra và dùng nó lên Myu.
Enchant của tôi và Myu đã hết hiệu lực. Lucato và những người khác bằng cách nào đó đã chống chịu được nhưng vẫn rất nguy hiểm bởi một lượng lớn nhưng con bay bay kích cỡ nhỏ. Ngay bây giờ mục tiêu bị tập trung là những cô bé đấy, nghĩa là chúng tôi cần kết thúc sớm bên này mới được.
“Myu em có thể dụ nó ra chỗ khác không!?”
“Onee-chan?”
“Hãy cùng tấn công lại nó.”
“Y-yup, vậy em sẽ dụ nó ra chỗ cái cây.”
Nơi mà Myu chọn, có một cái cây bám chặt vào đất.
“Anh sẽ chuẩn bị hơi lâu. Em giữ nó được không?”
“Để đó cho em. Dù gì thì em cũng có cái này do Onee-chan đưa rồi mà.”
Em ấy lấy ra một viên đá Enchant màu vàng trên tay và dùng nó. Toàn thân Myu được tăng tốc độ bắt đầu chạy quanh Blaze Lizard không một chút hạn chế nào. Con thằn lằn đã mất một nửa HP, lại có vảy cứng khắp người nên rất khó linh hoạt.
Tại chỗ đã chọn, tôi rải Magic Gem ra và hi vọng nó sẽ hoạt động.
“Myu, chuẩn bị hoàn tất!”
“Rõ! Em sẽ đến đó ngay!”
Myu chạy thẳng tới cái cây bằng tất cả sức lực. Tôi sẵn sàng với mũi tên trên tay và giữ khoảng cách nhất định, chờ đợi. Và khi Myu chạy đến cái cây, em ấy đá nó.
Em ấy nhảy qua đầu con thằn lằn và dùng cành cây như giàn để bật. Người ta gọi đó là bước nhảy tam giác.
Dù tôi choáng ngợp bởi tốc độ siêu người ấy, tôi vẫn không quên hành động như dự định.
“Bay đi, con thằn lằn tạp chủng.—–<<Bomb>>!”
Nó đâm đầu vào cái cây, rất nhiều vụ nổ bùng lên dưới bụng con thằn lằn đang đuổi theo Myu ấy. Dù nó là phép thuật yếu nhưng đó là nếu chỉ một phát, một chuỗi tấn công cùng lúc sẽ mang lại kết quả rất khác.
Ngay khi bom bắt đầu nổ, HP của nó cùng lúc giảm xuống. Tôi không nghĩ sẽ dễ dàng tiêu diệt nó, đó là tại sao mà ngay lập tức, chúng tôi dùng toàn lực–
“<<Enchant>>—–Attack, <<Cursed>>—- Defence.”
“<<Fifth Breaker>>!”
Myu dũng mãnh lao vào lưng nó, tung liên tiếp 5 đòn vào Blaze Lizard đã yếu đi trông thấy. Chênh lệch quá lớn về chỉ số vật lý đã giúp Myu nghiền nát lớp vảy của nó, qua đó kết liễu luôn con thằn lằn.
Vậy là hai bọn tôi đã xử xong con boss.
●
Mặc dù đã tiêu diệt được con boss, cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Vì chúng tôi chia làm 2 nhóm, nếu chúng tôi không kĩ năng có lẽ sẽ bị hình phạt PK.Để tránh điều đó tôi dùng enchant và cursed, và Myu giúp họ bằng cách hồi phục.
Party thứ 3, hỗ trợ như vậy là việc bình thường ở các game khác. Nếu bạn hành động như vậy trong game, việc xử phạt phạm quy sẽ không được áp dụng.
“ <<Cursed>>——-Defence.”
“… <<Backstab>>!”
Nguyền chú của tôi làm giảm chỉ số phòng thủ của Big Boar kèm với pha phóng dao găm vào điểm yếu chí mạng giết nó ngay lập tức.
“Kết thúc rồiiiiiiiiiiiiiii! Mình xong rồiiiiiiiii! Mình sẽ không bao giờ tha cho tên Train Man đó!”
Người vừa hét lên là Kohaku. Có vẻ ai cũng tức giận như em ấy mà thôi.
“Thôi nào, chán lắm rồi đấy. Đây quả thật trận cận chiến nguy hiểm. Mình có lẽ đã chết khoảng ba lần nếu không nhờ item Yun-san đưa cho rồi. Mà thôi, nhờ vậy mà Sense chiến đấu của mình lên lv vèo vèo luôn này.”
“Thật vậy. Khi mình thử dùng Enchant Stone, mình thực sự ngạc nhiên. Sức phòng thủ của mình tăng vọt vì buff đó, và sức tấn công cũng mạnh hơn nhiều.”
Người nói điều đó là Hino và Lucato. Hai người họ thu hút sự chú ý của kẻ địch bằng cách đứng trước đàn Big Boars. Bởi vậy, họ có lẽ đã dùng Enchant Stones cho tấn công và phòng thủ.
“Nghe các em nói vậy có nghĩa là chúng dùng rất tốt nhỉ. Nhưng chị không nghĩ chúng ta dùng nhiều Potions đến vậy đâu.”
Tôi rất mệt và cúi xuống. Và để hồi phục MP sau khi dùng enchants cũng như hồi MP cho Kohaku và Rirei tôi đã hào phóng dùng MP Potions. Tôi đã gân như dùng hết item có thể dùng rồi.
“Tất cả mọi người làm rất tốt, Sense combat của các cậu đều lên lv. Với mình thứ duy nhất lên lv là {Recovery} và {Action Restriction Release}. Hãy cùng thử tăng lv như vậy lần sau nữa nhé.”
“… nhưng nguy hiểm cao quá. Hơn nữa, lần này chúng ta thành công là nhờ item được cung cấp bởi Yun-san. Nếu có thể thì lần sau chúng ta nên mua vài cái đi…”
Myu tuyên bố thật thiếu suy nghĩ, Toutobi trở lại với thực tế. Hừm, em gái tôi lại kéo bạn bè vào nguy hiểm rồi, cũng may mà mọi người nở nụ cười nhăn nhó tha thứ cho em ấy.
Những thứ đã được dùng trong lần này là hàng trăm Blue Potions và 5 loại Enchant Stones, 20 cái mỗi loại. Tôi nghĩ không chắc tất cả chúng đều được sử dụng. Hơn nữa, tôi đưa MP Potions cho tất cả mọi người.
100 Bluepots 500G mỗi loại, là 50k tất cả.
Vì tôi định bán Enchant Stones 7500G mỗi cái, tất cả là 750k. Còn MP Potions, khoảng 20 cái được dùng? 20 cái mỗi cái 1500G, 30K tổng cộng.
“… 1MG được dùng chỉ trong một lúc huh.”
Lúc đấy, không khí xung quanh như đóng băng. Trong trường hợp của tôi, tôi là người làm item, đó là những item tôi là từ những nguyên liệu tôi kiếm trong vài ngày, đó là cảm giác của tôi. Dù sao, không khí xung quanh tôi có khác biệt.
Ánh mắt lấp lánh của họ thực sự đáng sợ.
“Cá-cái gì? Um, item được dùng lần này… nếu đó là mình bán trong cửa hàng của mình… là ý của mình.”
“Có thật không? Những gì chị vừa nói ấy.”
Tất cả mọi người đều người đều ngồi và nhìn tôi chằm chằm, kể cả Rirei – người nhìn tôi với ánh mắt nồng cháy lúc trước.
“Um, có phải 1M là quá đắt không? X-xin lỗi vì điều đó, chị sẽ hạ giá xuống thấp hơn…!”
“Không phải, là cái khác cơ! Đó là giá quá công bằng rồi!”
Thật vậy không? Giờ thì tôi cháy túi rồi, ngần đó cũng là nhiều lắm đấy.
“Nếu mọi người đều biết và bọn mình có thể có những item như vậy, tất cả có thể bận rộn ở những trận chiến khó hơn và lv sẽ tăng vọt, tác dụng thật sự rất tuyệt. Nếu là mình, mình sẽ trả tiền không do dự.
Như thế, thói quen nói chuyện rất thẳng thắn của Lucato.
Hiểu rồi. 167K mỗi người là họ có thể mua nó. Well, nó bằng giá tôi trả để sửa áo giáp và nếu nó có thể làm bùng nổ tốc độ tăng lv của họ thì đúng là giá công bằng, có phải vậy không?
“… còn nữa, em tò mò về vụ nổ đó. Chị dùng đòn gì lên Blaze Lizard vậy? Thứ phép thuật giống như một item đó ấy. Một quả mìn à?”
Toubito chỉ ra. Dù nó có hiệu ứng sáng nhưng không thể nào cô ấy nhìn thấy Magic Gem được. Hmm, nó là một item mà tôi không có ý định bán. Nếu tôi bán chắc cũng phải 50K mỗi quả. Lần này, chỉ là vật thí nghiệm sót lại khi tôi thừ dùng đòn tấn công bằng bom thôi.
“Một cuộc trao đổi bí mật.”
Một cách nào đó, tôi thốt ra những lời trên, vậy là Toutobi ngoan ngoãn thay đổi ý định.
“Fufufu, nhân tiện, quả mìn gian lận ấy, giá bao nhiêu vậy chị?”
“Ah, có thể là 450k đấy.”
«450k…đó quả là sự phung phí. Và còn Rirei, Mìn gian lận có ý nghĩa khác đấy.»
Rirei hỏi và Kohaku đáp lại cô ấy.
Well, sự thật, dùng 450K chỉ để lấy đi 30% HP của Blaze Lizard thật vô lí. Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.
Ngoài ra, tôi đang không có viên gem nào trong người. Như vậy, tôi không thể làm bất kì phụ kiện nào từ gem cả. Có nghĩa là tôi cần kiếm chúng đâu đó, giá cả hợp lí không phải tất cả với tôi đâu.
« Well, có rất nhiều điều mình muốn hỏi nên thông cảm cho mình. Và mìn gian lận là gì? »
« … mìn gian lận tồn tại trong một web novel {« Take this and Blow away »} một thứ có thể áp đảo kẻ địch?”
Toubito-san, cảm ơn vì lời giải thích lịch sự, có vẻ đó là một thứ ngu ngốc + khó hiểu giống hệt việc tôi vừa làm chứ gì. Tôi hiểu lắm chứ.
« Chị không biết đó là cheat hay không, nhưng động tác cuối của Myu giống sao trông hư cấu ghê. »
Ý tôi là bước nhảy tam giác đó. Và còn có vẻ như chạy trên tường và chuyển động ba chiều bằng cách đá vào một vật có thể. Và cả chạy trên mặt nước và chạy theo chiều dọc như ninja nữa ấy.
« Đó là bình thường thôi mà, nếu chị tăng lv {Action Retriction Sense}, chị có thể dễ dàng nhảy tận 2m đó. »
« Myu là một cheater chính hiệu đó. Trước đây có lần cậu ấy nhảy qua quái vật kích cỡ trung và chém đầu chúng như chém măng tây rồi. »
Nói vậy thì có hơi khó hiểu đấy. Tóm lại, thứ nhất nhảy lên, thứ hai quay dọc trước chuyển động, thứ ba chém cái đầu không được bảo vệ của quái vật. Bốn, tiếp đất sau đó. Đó không còn là hành động của con người nữa rồi. Ôi, em gái bé nhỏ của tôi, em đang từ chối làm con người đấy ư.
« Làm một đòn đánh trên không với Boss, em có ý định gì vậy? »
« Trở thành một Paladin ! »
« Trong tưởng tượng của chị, Paladin không cơ động như vậy đâu. »
Mọi người chung quanh đều đồng ý với tôi. Thật đấy, em gái à, em thật sự là một cục rắc rối bự đúng đấyyy.
« … haa, hắn lại tới kìa. Chúng ta cần phải làm gì đây. »
Toubito, người rất thận trọng về những thứ xung quanh nhận ra dấu hiệu đó nhanh chóng. Khi tôi quay lại và bắt gặp cái nhìn của một người đàn ông.
Một người đàn ông mặt bộ giáp đỏ sáng. Đó chính là ngoại trang của kẻ kéo quái vật theo vừa nãy.
Giết đám quái đó thật sự rất rắc rối, nhưng tôi đành bỏ nó vào một góc đầu; nhưng lần này, sau khi nhìn thấy gã, cơn giận của tôi bất giác nổi lên.
« Onee-chan làm gì đây? Hay chúng ta chạy đi? »
« Yeah, có 3 con Big Boars và rất nhiều con khác. Chạy đến thị trấn là ý kiến hay đó.”
Cảm giác khá không hài lòng. Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện cho ra nhẽ với hắn nhưng nếu vậy thì tôi sẽ chỉ nhận về cơn ‘đau mông’ mà thôi. Khi hắn đến gần khoảng cách cận chiến với chúng tôi, hắn sẽ lại chạy đi cho xem.
Đột nhiên, hắn đi lên một con đường.
Là vậy, phương pháp của Train Man là dùng tốc độ để gom quái vật và để chúng cho những người khác rồi chạy đi và tự hào vì những gì mình làm được.
Nói cách khác điểm mạnh và cũng là điểm yếu của trò này chính là tốc độ. Tôi lẩm bẩm bé nhất có thể.
( “Mình mong nó sẽ hoạt động. <<Cursed>>——Speed.”)
Tôi dùng nó hắm vào Train Man. Nó có vẻ có tác dụng ngay lập tức, một màu vàng-đen phát ra từ cơ thể hắn và làm chậm hắn.
“Ổn rồi, đi thôi.”
Và như vậy, tôi đi tới thị trấn thứ hai với nụ cười thỏa mãn. Tôi cảm thấy như nghe tiếng hét đàn ông đằng sau, ăn nhân nào gặp quả nấy nhé con.
“N-Nè, Onee-chan. Chị làm gì vậy? Tự nhiên hắn bị kéo lại bởi quái vật.”
“Ồ, hắn chắc hẳn phải bị trẹo chân, cũng có thể là bị cảm chăng? Nhìn đi, gieo gió gặt bão thôi.”
“Đúng vậy, loại như hắn chết như thế là đáng đời!”
Hino tin cái lí do xấu hổ tôi vừa nghĩ ra, dù tất cả những người còn lại đều biết là không phải vậy.
“Fufufu, Yun-san thật tuyệt. Chỉ nhìn hắn với ánh mặt lạnh tanh mà đã làm hắn xúc động ghê gớm rồi {“cậu lại giỡn như rứa rồi, cậu hông thể ngừng lại hử!”} … fufufu.”
Kohaku và Rirei có vẻ không để yên được.
“Thật đáng thương hại. Yun-san, chị sẽ tham gia Guild bọn em sẽ tạo chứ?”
“Đúng rồi đó! Onee-chan! Tham gia với tụi em đi!”
Myu bám vào tay tôi. Hê, đây là tình huống khiến bất kì thằng con trai nào cũng thấy thấy ghen tị đấy, nhưng bộ giáp bạc đó ép người làm tôi có hơi đau đau một chút.
“Chị muốn chơi game này để giải trí thôi, nên chắc chị sẽ từ chối.”
Dù tôi xin lỗi và từ chối, Lucato không có vẻ thất vọng. Như thể em ấy biết trước câu trả lời vậy.
“Thôi, dừng trò đùa tại đây, chúng ta phải đi thôi. Nhiệm vụ hộ tống hoàn thành rồi. Dù nói là bọn em hộ tống chị, nhưng đã để chị phải chiến đấu rồi. Rất xin lỗi vì điều đó ạ!”
“Không sao. Lv của chị cũng tăng này, chị thấy vui lắm đó.”
“Nếu chị đã nói vậy thì bọn em cũng an tâm đôi chút. À, chào mừng đến thị trấn thứ hai ạ.”
Sau khi rời khu rừng, một cánh đồng rộng lớn và dòng suối diễm lệ hiện ra.
Đây là vùng nông thôn với những ngôi nhà một tầng bằng gỗ.
Vài nơi còn có người già tập trung thành nhóm uống trà dưới ánh mặt trời, ở vài nơi khác, trẻ em chạy nhảy xung quanh.
“… Thật là một nơi yên bình.”
“Thị trấn thứ ba nhiều mỏ quặng, còn nơi đây nhiều vải da và gỗ. Bọn em thường luyện lv bằng cách đánh những con quái ở khu rừng gần đây.”
“Nhưng boss quá khỏe và tụi em không thể đánh bại hắn. Đấy là lí dó tụi em đã thử bàn về việc thử đi tới phia Nam và Bắc của thị trấn thứ nhất trước đó.”
Lucato giải thích, và Myu bổ sung. Tôi thấy, những con quái có sức mạnh khác hoàn toàn so với boss, nhưng nếu bạn có một con boss khỏe buộc người chơi phải đi khám phá những nơi khác. Vậy là người quản lí game có chủ ý khuyến khích làm vậy à, hay đấy.
“Đi tới đây là đủ xa rồi, chúng ta sẽ đi săn vài thứ.”
“Đúng zậy, chúng ta đã tiêu diệt nhiều và nhận được kha khá tiền rồi. Hãy bán chúng lấy tiền mua đồ hồi phục đi.”
“Onee-chan! em sẽ trở lại vào bữa tối.”
Myu nói vậy và đi đến bên cạnh Lucato, tôi chia tay họ và sau đó em ấy quay lại như thể chợt nhớ ra điều gì đó.
(“———Onii-chan, khi anh bảo vệ em, anh thật sự ngầu lắm đấy!”)
Em ấy thì thầm vào tai tôi những lời mà chỉ tôi mới nghe được đó rồi đuổi theo Lucato và những người khác cùng một nụ cười tinh nghịch. Trời ạ, tôi cười nhăn nhó, lẫn trong đó là tiếng thở dài.
Cuối cùng, tôi một mình đi khắp thị trấn tìm {Carpenter} NPC để trả nhiệm vụ.