Chap 3
Tưởng chừng tôi đã không quên được cái ngày đen tối ám ảnh ấy mà một đứa trẻ sơ sinh chưa biết gì phải hứng chịu thì một thứ ánh sáng đã bay đến cuộc đời tôi,soi rọi tâm hồn tôi,giúp tôi mau chóng quên đi cha mẹ ruột cuả mình.Đó là một người con gái.
Chiều hôm ấy,khi tôi đang chạy bộ thì có tiếng phone reo.Tôi khựng lại,móc điện thoại ra xem.Đó là số của thằng Hoàng,thằng bạn chí cốt cuả tôi đây mà,đang nhấp nháp liên tục trên màn hình.Tôi liền ấn nút đỏ,áp vào một bên tai:
-Có chuyện gì mà mầy gọi tao giờ này vậy?
Giọng thằng Hoàng hơi căng thẳng:
-Chết tao rồi,Hùng ơi!Mấy bữa rày tao bị con nhỏ đó cho leo cây.Mầy khuyên mà tao có thèm nghe đâu,để giờ ra nông nổi này,tao...tao...
Tôi chợt cắt ngang:
-Có chuyện gì gặp hẳn nói.Giờ mầy đang ở đâu.Tao đến!
Thằng bạn tôi mừng,nói như khóc:
-Tao vẫn ở địa điểm cũ.Mầy nhanh lên nhé.Hiện tao rối bời lắm,tao,tao chỉ muốn chết thôi,Hùng ạ!
Tôi an ủi hắn:
-Được rồi!Mầy chớ nghĩ quẫn,khoảng mười lăm phút nữa tao tới.Ok!
Rồi tôi cúp phone,thả bộ về nhà thay quần áo.Mẹ tôi bước vào phòng hỏi:
-Có chuyện gì mà hồi chiều thằng Hoàng nó gọi đến nhà mình,đòi gặp con,giọng nó mẹ nghe không được bình thường.Mẹ bảo con đi vắng,bảo nó gọi vào di động cuả con.Hùng!Nói cho mẹ nghe xem!Thằng Hoàng nó có chuyện gì phải không con?
Tôi liền đáp:
-Không có gì đâu mẹ!Giờ con phải đi gặp nó.Có gì con sẽ kể với mẹ sau!
Trước khi đi,tôi không quên hôn lên trán bà như thường lệ.
Giọng mẹ tôi vọng sau lưng:
-Chừng nào con về ăn cơm!
Tôi quay đầu lại,đáp:
-Mẹ cứ ăn trước đi!Đừng đợi con!
Tôi phóng xe đến điểm hẹn khi trời đã nhá nhem.Đó là một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố.
Đến chỗ thằng Hoàng,tôi kéo ghế ngồi xuống.Một cô nhân viên phục vụ bước tới,hỏi:
-Anh uống gì ạ!
-À!Em cho anh một ly cam vắt!
Cô phục vụ đi rồi tôi quay sang Hoàng,hỏi gã:
-Chuyện thế nào mầy kể tao nghe xem.Rốt cục con nhỏ đó nó làm gì mầy hả?
Rồi gã lấy một tay che trán,mắt nhìn xuống.Khi gã ngước lên,tôi thấy gã rưng rưng.Gã than một tràng dài:
-Tao khổ lắm Hùng ạ!Tao đối xử với nó còn tốt hơn cả chó.Ấy thế mà,mấy ngày nay,tao gọi điện nó chả thèm nghe máy,nhắn tin nó cũng phớt lời,đéo thèm trả lời.Mầy thấy,có tức ói máu không cơ chứ?Dù gì,tao cũng là đàn ông con trai,cũng biết đau như bọn con gái chúng nó phải không.Mầy nghĩ xem,khi quen nó,tao nói cái gì nó cũng vâng vâng dạ dạ,tao muốn gặp nó là nó lén cha mẹ đến bên tao ngay.Tao trong sáng đến mức từ ngày quen và yêu nó tao chưa từng đụng chạm những điểm nhạy cảm trên cơ thể nó.Mầy thấy,có thằng nào mà ngu như tao chưa?Tao yêu nó thật lòng thật dạ mà không rõ nguyên nhân cớ sự gì,nó lại lạnh nhạt vô tâm với tao như vậy.Tao thực sự không hiểu bọn đàn bà chúng nó đang nghĩ cái gì,nếu muốn gì hãy nói quỵt tẹt ra,đằng này,con bồ tao nó đang chơi trò thách đố với tao.Mầy nghĩ,tao phải làm gì đây?
Tôi nhìn gã trong vài giây rồi đáp:
-Mầy khỏi nghĩ ngợi xa vời!Nó có thằng khác rồi!