Chap 4.2
Cũng nhờ người bạn này mà tôi mới được đèo người yêu đi chơi.Mệt thì cũng bở cả hơi tai nhưng đổi lại nếu nàng cảm thấy hạnh phúc thì dù có vượt trăm cây số,tôi cũng không quảng.
Xuân là cô gái vừa thùy mị nết na,gia đình lại có lễ giáo gia phong.Nàng vốn là con út trong một gia đình có bà người chị.Người chị đầu đi làm dâu ở xứ người được vài năm,cô chị giữa của Xuân thì đang theo học nghành sư phạm,chắc giờ cũng đã ra trường.Riêng Xuân thì còn ngồi ghế nhà trường.Nàng từng mơ ước được như người chị giữa tức là nối gót chị mình trở thành một cô giáo gõ đầu trẻ,đem hết kiến thức mà nàng học được truyền lại cho chúng.
Xuăn lại rất thích trẻ con.Hễ nhà hàng xóm nào có người sinh nở được dăm bữa vài tháng,nàng lại lân la đến chơi xin được nựng nịu,ẫm bồng và hôn đứa bé ríu rít.Những lúc ấy,khi Xuân cười,trông nàng như một thiên thần.
Tôi yêu Xuân cũng vì lẽ đó,hơn bất cứ lý do nào khác.Người ta thường bảo đó là tiếng sét ái tình.