6.Ông Bình.
Chuyện tình tay ba giữa Sơn,Thành và Thư,cô con gái rượu của ông Bình, giám đốc một ngân hàng ở trung tâm Sài Gòn luôn có kẻ bàn ra tán vào.Câu chuyện đầy éo le của họ bắt đầu từ cái lần Thư bị nổ lốp xe khi cô đang từ nhà tới trường sân khấu điện ảnh.Giữa khúc đường vắng vẻ lại gặp tai nạn ngoài ý muốn,Thư bị xây xát nhẹ ngoài da nhưng chân cô nhắc lên không nổi và tỏ ra đau đớn.Đúng lúc ấy thì Sơn xuất hiện như một vị cứu tinh.Anh lấy dầu xoa và bẻ bẻ gót chân cô gái tội nghiệp.Quả nhiên,một lúc sau,Thư không còn cảm thấy đau nữa.Rồi Sơn dìu cô gái đứng dậy,hỏi han xem cô có còn đau ở chỗ nào không.Anh còn chu đáo cúi xuống nhặt chiếc giỏ sách và mớ giầy tờ rơi vung vãi trên mặt đường rồi trao lại cho cô gái.Anh nói:
-Đây!Cô xem có còn thiếu gì không!
Thư nhìn sấp giấy tờ,kiểm tra một hồi rồi đáp,giọng ấp úng:
-Cảm...cảm ơn anh!Đầy đủ cả!
Anh nói:
-Thế thì tốt rồi!Thôi!Chào cô!Tôi đi đây!
Thư ú ớ,chưa kịp nói lời cảm ơn chàng trai tốt bụng thì anh ta đã phóng xe đi mất.
Nhìn theo bóng người thanh niên trên chiếc xe Dream khuất dần ở góc đường,Thư tự hỏi,đất Sài Gòn này liệu có mấy người được như anh.
6.1
Thư vốn là con gái đầu lòng của ông Bình.Hồi đất nước hoàn toàn giải phóng,ông Bình lặn lội từ bắc vô nam lập nghiệp.Thời trai trẻ,ông Bình là một thanh niên trai tráng,sống tình cảm,chan hoà với hàng xóm láng giềng nên ai ai cũng đều trân quý.
Năm 1995,Bình làm công nhân khuân vác trong một vựa gạo lớn nhất nhì đất Sài Gòn thời ấy.
Anh làm nhiều nói ít lại thật thà siêng năng chăm chỉ nên chẳng bao lâu sau lọt vào mắt xanh của Nga,cô tiểu thư con nhà đài cát,con gái út của ông chủ vựa gạo.
Nga năm ấy mới mười tám nhưng cô ra dáng một thiếu nữ trưởng thành,ăn nói chững chạc và đặc biệt rất có hiếu với cha.
Ngày đêm cô thầm thương trộm nhớ Bình,khi anh làm việc,cô đứng từ xa theo dõi từng động tác hay đơn giản chỉ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,trên cơ thể nở nang của anh,cô lại thấy thương anh nhiều hơn.Nhưng nỗi lòng này cô biết tỏ cùng ai.Cô biết yêu đơn phương là khổ,chỉ mình cô gánh lấy nhưng sao cô vẫn nhớ tới anh,vẫn nghĩ về anh như một bóng hình không thể xóa nhòa trong tâm trí cô.Có lẽ,cô đã yêu anh thật rồi.
Bình thì thực sự không hay biết Nga đang dành tình cảm đặc biệt cho anh nên anh chẳng mảy may nghi ngờ.
Cuộc sống của Bình cứ thế trôi qua trong hai chữ bình yên thì một ngày nọ,anh đem lòng yêu thương một cô gái cùng quê quán với mình,cũng lên đất Sài Gòn lập nghiệp như Bình,đó là Kim.
Kim là cô gái đã trưởng thành.Nàng vừa có nhan sắc,tốt bụng,lại có duyên ăn nói nên rất được lòng mọi người xung quanh.Kim ở trọ trong một căn nhà khá chặt hẹp như bao người dân lao động khác.
Ngày ngày Kim đạp xe đi dạy chữ cho các em nhỏ mồ côi,lang thang ở làng nuôi dạy trẻ cơ nhỡ ở Bình Thạnh.Tối chập,Kim đem tất cả kiến thức mà nàng đã học được truyền lại cho các em học sinh.Đồng lương của giáo viên thời ấy chỉ có ba chục bạc nên Kim rất cẩn thận trong chi tiêu sinh hoạt.Đạp xe một vòng chợ Lớn,thấy một cái áo đẹp,cô nhìn,tiếc rẻ không nỡ mua vì thời ấy,một cái áo dành cho nữ cũng sấp sỉ nửa tháng lương của cô rồi.
Không phải Kim ki bo,dè xẻng từng đồng từng cắc mà vì kinh tế eo hẹp không cho phép cô được mua cái này sắm cái nọ như nhiều phụ nữ giàu sang lấy chồng Tây thời ấy.
Sài Gòn,sau năm 1975,xe xích lô là phương tiện chủ đạo trong cuộc sống của người dân.
Kim nhớ lại một câu chuyện nọ.Có một dạo,cô đi dạy về,giữa chừng chiếc xe bị xì lốp,báo hại cô phải vẫy xích lô,nhờ bác tài vác lên,vắt tòn ten bên hông mạng sường chiếc xích lô.Khi vừa đến đầu hẻm Xô Viết Nghệ Tĩnh.Kim vội bước xuống,mở bóp trả tiền thì từ trong hẻm,hai gã thanh niên chạy honda trờ ra,một gã ngồi sau giựt phăng chiếc ví trước sự ngỡ ngàng,bàng hoàng của Kim cũng như người lái xích lô.Cả hai ngơ ngác nhìn nhau.Vài giây sau định thần,Kim mới ú ớ kêu “cướp...cướp”.Vừa lúc ấy,Bình đang thơi thới đạp xe từ xưởng gạo về,bỗng nghe thấy từ phía trước anh,tiếng một cô gái la ơi ới thất thanh,cùng lúc Bình nhìn thấy chiếc honda đang phóng nhanh về phía anh.Biết là lũ cướp đầu đường xó chợ,Bình không ngại hiểm nguy,anh lao ra giữa con lộ vắng,chặn xe bọn cướp.Tên cầm lái quát vào Bình:
-Tránh ra!Không tao đâm mày chết bây giờ!
Bình vẫn đứng như phỗng.Anh không hề nao núng trước lời đe doạ của tên cướp.
Tên cướp ngồi sau nóng mặt,liền ra lệnh:
-Kệ mẹ nó!Nó muốn chết thì cho nó chết!Cứ đâm cho tao!
Tên cầm lái e dè,gã nói lộc cộc:
-Không được đâu đại ca ơi!Nó mà chết thì mình cũng khó sống.
Tên cầm lái vừa dứt lời thì gã bị một quả đấm thôi sơn thẳng vào mặt.Đó là Bình.Khi chiếc honda còn cách Bình khoảng bước chân,anh liền tránh sang một bên đồng thời lụi cho tên cầm lái một quả đấm đầy sức nặng vào ngay bên má gã.Tên cầm lái choáng váng,đất trời đảo lộn trong mắt gã.Chiếc xe bỗng loạng choạng rồi đâm sầm vào một gốc cây trên vỉa hè.Hai tên cướp ngã lăn lóc.Nhanh như cắt,tên cầm đầu chồm dậy dựng xe lên,gã bỏ mặc thằng đàn em đang lồm cồm ôm mặt vì đau rồi phóng về hướng cầu Thị Nghè mất dạng.
Bình chạy lại túm cổ áo thằng cướp kia lên.Tên cướp van xin Bình lia lịa:
-Xin anh tha cho em!Em lỡ dại mới đi ăn cướp lần đầu.
Bình đáp ngay:
-Tha cho mày rồi mày lại đi giựt dọc của người khác,đúng không?
Tên cướp liền xua tay:
-Dạ!Dạ không đâu,thưa anh!Em sẽ cải tà quy chánh,không theo con đường này nữa.Em xin thề với anh đấy.Em có đứa em nhỏ,mấy hôm nay nó đói quá,vì không có tiền nên em đánh liều đi ăn cướp.Xin anh!Xin anh hãy tha cho em!Đừng bắt em gặp mấy anh công an.Em sợ lắm!
Hoàng gạt phăng ngay:
-Nếu đã sợ thì tại sao mày lại làm.Không được!Tao phải đem mày lên công an,rồi họ xử lý mày thế nào thì xử lý.Tao không quan tâm.
Vừa lúc ấy,Kim chạy lại,thở hổn hển,cô nói:
-May quá!Anh đã bắt được nó rồi à!
Bình hỏi:
-Cô bị gã này cướp phải không!Tôi chỉ bắt được gã này còn tên kia thoát rồi.Mà cô mất có nhiều không?
Kim đáp:
-Không!Không nhiều lắm thưa anh!Chỉ ví tiền thôi nhưng trong đó có sợi chuyền rất quý giá đối với tôi.
Bình quay sang tên cướp hỏi:
-Mày có đem trả cho người ta không hả?
Tên cướp run rẩy lắp bắp đáp:
-Em không có,thưa anh!Đại ca em,ổng giữ trong người.Chính ổng giựt của cô này chứ không phải em.Oan cho em lắm anh ơi!
Bình muốn đấm gã cướp thêm vài cái cho hả giận nhưng Kim ngăn lại:
-Thôi!Mất rồi thì có tiếc cũng chả lấy lại được.Anh tha cho người ta đi!
Bình ngạc nhiên hỏi:
-Cô dễ dàng để nó đi vậy à!Đằng nào cũng phải giải lên công an,nhờ họ phanh ra thủ phạm đứng đằng sau,tìm sợi dây chuyền cho cô,cô không muốn thế à?
Kim bình tĩnh giải thích:
-Mất của thì ai mà không xót cơ chứ nhưng thôi anh à,chuyện này có gì to tát mà phải làm ầm lên.Anh hãy tha cho cậu ta đi!Xem như tôi cầu xin anh đấy!
Bình lưỡng lự suy nghĩ một hồi rồi buông cổ áo tên cướp ra.Anh nói:
-Mày phải biết ơn cô ấy nhé!Lần sau tao mà thấy chú mày giở trò hai ngón ở đây thì mười cái chị này cũng không cứu mày được đâu.Lo mà tìm việc lương thiện mà làm.Thanh niên sức dày vai rộng mà lại đi ăn cắp không thấy nhục sao?Nhớ chửa!Đừng để tao phải tóm mày lần hai.
Tên cướp tíu tít cám ơn Bình đã ân xá tha cho gã làm lại cuộc đời.Rồi gã quay sang Kim nói với vị ân nhân:
-Em cảm chị đã rộng lượng nới tay làm phúc cho em.Em hứa từ nay em sẽ bỏ cái nghề này luôn.Cũng vì miếng cơm manh áo mà em mới phải làm thế.Em xin đội ơn chị ngàn lần.Ngàn lần xin đội ơn chị.
Nói xong,gã cúi chào tạm biệt Kim và Bình rồi khệnh khạng bước đi.