Phần 1: 7 ngày thiên tai
Chương 1: Trở về
Keng! Keng! Keng!
Chiếc đồng hồ ở đầu giường không ngừng phát ra những tiếng kêu chói tai một bộ không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua tư thái.
"A...!"
Cũng không xa hoa, chỉ có thể coi là bình thường Simmons phía trên, một người thanh niên có vẻ hơi gầy yếu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên mặt tràng ngập sự kinh hoảng, không thể tin nổi cùng mờ mịt.
Cực kỳ phức tạp.
"Không đúng... tại sao mình lại ở đây? Lẽ nào tất cả những chuyện đó chỉ là mơ, không có thật?... Đúng rồi, ngày, hôm nay là ngày mấy?"
Trên mặt thanh niên toát ra vẻ khiếp sợ, lập tức liền hoảng loạn nhìn về phía ngày giờ hiện lên trên chiếc đồng hồ báo thức.
"Ngày 24 tháng 6 năm 2017..."
"Sao có thể là số 24? Mình đã thật sự đã trở về ba ngày trước sao? Hay vẫn là trước đó mình vốn đang nằm mơ...?"
Thanh niên trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thanh niên tên là Trần Vô Danh, trước kia vốn là một đứa trẻ mồ côi, bị vứt bỏ năm lên bốn và được cô nhi viện Ánh Sao thu dưỡng, nguyên nhân bị vứt bỏ thì có chút đặc biệt, là do tinh thần không được bình thường nên mới bị vứt bỏ, bởi vì ngay khi hắn vừa bắt đầu hiểu chuyện thì hắn liền bắt đầu nói với cha mẹ rằng hắn có thể nhìn thấy ma quỷ, chứng kiến người thường không thể nhìn thấy Quỷ hồn. Là một đứa nhóc, miệng dĩ nhiên sẽ không biết che dấu, nhưng trong lời nói lại vô cùng hoang đường, vô lý, hơn nữa lại còn nói mình có thể nhìn thấy quỷ, đi trên đường, tự nhiên hướng phía không khí nói rằng có một ông lão đầu đầy máu đang dọa chính mình. Chuyện này cho dù như thế nào, mọi người chắc chắn đều sẽ không thể nghĩ đây là một đứa trẻ bình thường.
Ở bệnh viện tâm thần chuẩn đoán xuống, hắn cũng trực tiếp bị phán là tinh thần có vấn đề. Đến ba, mẹ ruột cũng không thể chịu đựng được việc hắn thỉnh thoảng lại gầm gầm gừ gừ nói với không khí, cuối cùng lựa chọn vứt bỏ, đưa vào bên trong cô nhi viện, trở thành một đứa trẻ mồ côi. Hai năm sau đó ba, mẹ ruột của hắn cũng thỉnh thoảng ghé qua đây nhìn một hai lần, nhưng từ khi họ có thêm một đứa con, đặc biệt lại là con trai, họ cũng không có ghé qua nữa.
Sau khi lên 6 tuổi, Vô Danh cũng đã hiểu đôi chút, chứng kiến người khác đối với việc mình dường như có thể thấy ma quỷ tỏ ra sợ hãi, căm ghét, hắn bắt đầu ngày càng trầm mặc, trở nên quái gở ít nói, ở trước mắt người khác cũng không tiếp tục mở miệng nói rằng mình có thể thấy ma quỷ, biểu hiện cũng dần trở nên giống với những đứa trẻ bình thường.
Năm 8 tuổi hắn được một cặp vợ chồng vừa ý thu dưỡng, trở thành con nuôi. Cặp vợ chồng này lần lượt có tên là Trần Thị Linh và Ngô Hoàng, họ chỉ có một đứa con gái 7 tuổi, tên là Trần Liên, vốn rất muốn con trai nhưng vì lý do đặc thù, bọn họ sau khi sinh Trần Liên thì không thể nào mang thai được nữa, vì lẽ đó, nên mới nhận Vô Danh là con nuôi. Sau khi nhận nuôi xong, họ đối với Vô Danh cực kỳ tốt, giống như con ruột vậy, có món gì ngon, chơi vui, họ đều bình đẳng chia cho cả hai đứa, không có bất kỳ thành kiến gì.
Ở dưới sự che chở của bố mẹ nuôi, vốn đã lạnh như băng con tim cũng dần trở nên nên ấm áp, cùng Trần Liên tình anh em sâu đậm, cũng quan tâm rất nhiều, thật sự đem Trần Linh và Ngô Hoàng xem là ba, mẹ ruột. Còn đối với ba,me ruột trước kia thì đã bị hắn chôn dấu xuống tận đáy lòng, không còn bao nhiêu cảm xúc.
Bây giờ Trần Vô Danh đã 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, công việc thì có vẻ bình thường nhưng thật chất trong bóng tối hắn lại làm nghề khác, đó chính là săn ma, trừ tà. Đôi mắt của hắn trời sinh bất phàm, có thể nhìn thấy âm, dương, gọi là Âm Dương nhãn. Tuy rằng sau khi từ cô nhi viện dời ra ngoài, hắn chưa bao giờ nói cho người thân, thậm chí là chu vi bạn bè, bằng hữu về con mắt của bản thân, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, cặp âm dương nhãn của hắn cũng ngày càng trở nên thần dị, không chỉ là có thể nhìn thấy Âm Dương, nhìn thấy Yêu Ma Quỷ Quái, cặp mắt này còn có thể hiển hóa đồng thuật, thần thông tên là Âm Dương Xích. Chỉ là hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng tới hai sợi Âm Dương Xích. Trần Vô Danh từng thử, cái này Âm Dương Xích hết sức lợi hại, đối với Lệ Quỷ càng thêm lợi hại, chỉ cần bị Âm Dương Xích khóa lại, lập tức sẽ bó tay chịu trói, phản kháng không được. Những năm này, dựa vào bản lãnh này, Vô Danh còn được người xưng là Đại Sư. Đối với tiền tài, là hoàn toàn không thiếu.
Cứ tiếp tục như thế, cuộc sống hoàn toàn có thể nói là có tư có vị, vô cùng đặc sắc. Bất quá, những sự tình trong "giất mơ" lại làm lòng hắn phát sinh vô hạn sợ hãi.
"Đúng là ba ngày trước..."
Vô Danh mở tv, tin tức đang phát chính là một cái tin tức hắn đã xem từ ba ngày trước. Trong nhà cũng không có gì thay đổi, cùng ba ngày trước giống nhau như đúc, một chút sai biệt cũng không có.
Xoẹt!!
Kéo màn cửa sổ ra, nhìn bên ngoài cửa sổ đường phố phồn hoa, tiếng còi xe cứu hỏa, xe cảnh sát không ngừng rung động màng tai, xa xa chính là một gian hàng đang bốc cháy hừng hực.
Những việc này đều đã xảy ra trong ký ức của Vô Danh, hết thảy đều đã chứng minh đây là ba ngày trước, hắn thật sự đã trở lại ba ngày trước. Mà ba ngày trước cùng sau ba ngày có thể nói là một cái đường phân cách giữa thiên đường và địa ngục.
"Vết nứt đó là cái gì? Thật sự là tận thế sao? Quái vật, bộ xương, Cương Thi, vong linh, côn trùng, quái thú..." Vô Danh nhìn những người đi đường ngoài cửa sổ, ánh mắt phảng phất nhìn xuyên qua dòng thời gian, chứng kiến tương lai. Trong đầu hiện ra ba ngày sau cảnh tượng.
Sáng sớm ngày 27/6/2017, Vô Danh vẫn như hàng ngày đứng ở cao ốc Thiên Thần quan sát cảnh sắc mặt trời mọc ở phương đông, đột nhiên toàn bộ mặt trời ngay khi vừa chui ra ngoài một khoảng khắc, trực tiếp bị một mảnh quỷ dị hắc ám đám mây nuốt mất, trong thành phố một màu đen kịt, theo sát đó trong hư không vang dội lên tiếng sấm rền vang, một đạo khe nức khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Dày đặc phân bố ở trên cả trái đất.
Cảnh tượng những vết nứt xé rách bầu trời chả khác nào tận thế, cũng từ trong vết nứt vô số quái vật lao ra. Những con Ma thú, quái thú, côn trùng, vong linh, bộ xương... đủ thể loại, giống như những giọt mưa đồng dạng, không ngừng tuôn ra từ vết nứt, gặp người liền giết, ở trong thành phố điên cuồng phá hủy, hầu như trong chớp mắt, đã có lượng lớn người thương vong, thậm chí bị xé thành mảnh vỡ. Khắp nơi hỗn loạn tưng bừng. Cái kia cảnh tượng, vô cùng khủng bố.
So với tận thế cảnh tượng đó còn đáng sợ hơn.
Không chỉ có quái vật, trong vết nứt đó còn bay ra vô số quả cầu ánh sáng, hướng về toàn thế giới lan rộng. Những quả cầu ánh sáng kia phản phất như sao băng, không biết bao bọc món đồ gì.
Vô Danh càng là chứng kiến một quả cầu mang ánh sáng của cầu vồng lao đến trước mặt mình, tốc độ của nó rất nhanh, dù cho có thân thủ cực tốt, thậm chí đã luyện võ thuật và sở hữu âm dương nhãn hắn cũng không cách nào né tránh nhất là trong tình huống bất ngờ này. Chỉ kịp vừa xoay người một tý là đã bị quả cầu kia nện lên đầu, trước khi mất đi ý thức, Vô Danh mới nhìn rõ ràng thứ đập lên đầu mình, đó là một hạt châu tuyệt đẹp với ánh sáng 7 màu sặc sỡ tỏa ra xung quanh, nhìn qua liền biết không phải vật phàm. Rất đẹp nhưng cũng không có thời gian thưởng thức, Vô Danh chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn truyền tới sau đó mất đi ý thức, tỉnh lại thì thấy mình đã quay về ba ngày trước.
Cũng chính là hiện tại.