Chương 1: Khởi đầu
Mùa hè. Nó đã từng là một trong bốn mùa mà tôi thích nhất. Là mùa của sự vui chơi, là mùa của bể bơi và kem tươi mát lạnh, là mùa mà sách vở được dùng làm vũ khí đập nhau với đứa bạn. Khá là vui đấy, nhưng tôi hiếm khi nào thắng vì đứa bạn của tôi là một con mọt sách, và cuốn từ điển của nó dày kinh khủng.
Thế rồi đại học tới. Đại học. Tôi nhớ tới khi còn đang thi chuẩn bị vào đại học, ba mẹ tôi nói rằng cố mà học đi, giờ khổ chứ vào đại học sướng lắm. Biết sao không? HỌ NÓI DỐI! Thoải mái? Lịch học thoải mái thật, ngày học ngày nghỉ, ngày học thì học một hai tiếng rồi về, ngày nghỉ thì thẳng cẳng, nhưng cái nội dung thì khó gấp trăm lần. Ngày nghỉ đi chơi? Nếu muốn học lại thì cứ đi chơi đi, không thấy con người ta bù đầu bù cổ học sao? Tệ hơn nữa là học lại phải đóng học phí nhiều hơn.
Đại học thật đáng sợ. Với vỏ bọc là một môi trường học tập mang tính tự giác, giáo viên sẽ không kèm cặp học sinh yếu kém như trung học nữa. Sẽ không còn các lớp học thêm hay phụ đạo nữa. Nếu muốn bổ sung kiến thức, cách duy nhất là học ké lớp người ta hoặc đi học nhóm. Và vì vậy, đại học đặt nặng vấn đề quan hệ xã hội. Nếu bạn quan hệ rộng, bạn sẽ có nhiều cơ hội được đi học nhóm với họ và cải thiện kiến thức. Nếu bạn là thành phần bóng ma trong lớp và không ai biết bạn...
Ngồi thẫn thờ như tôi đang làm là điều duy nhất bạn có thể làm.
Bài giảng của giáo viên nghe thật êm tai làm sao. Nó du dương, nó dịu dàng, nó nhẹ nhàng như một dòng suối róc rách chảy từ tai này xuyên qua tai kia của tôi, và bộ não đã bị dòng suối ấy mài nhẵn nhụi không còn một vết nhăn nào. Cố gắng không ngủ gục, ông thầy này nghiêm lắm, nhưng mí mắt tôi như đeo chì.
Đáng lẽ tôi không nên học ngành này, công nghệ thông tin. Đáng lẽ tôi nên chấp nhận ở lại một năm, tự ôn và thi lại vào ngành khác, thú y chẳng hạn. Tôi yêu động vật, và thú y là ngành tôi rất thích. Thế nhưng tôi lại chọn công nghệ thông tin, vì nó là ngành duy nhất tôi đủ điểm trong kì thi năm ngoái. Tôi quá nhát để lựa chọn thi lại, sợ rằng ba mẹ sẽ mắng vì rớt đại học. Chết tiệt, giờ thì tôi thà nghe chửi lúc ấy còn hơn. Nhưng hối hận quá muộn.
Thế đấy, đó là tâm sự của tôi, một thằng sinh viên cùi bắp năm hai ngành công nghệ thông tin, trong khi nó đáng lẽ là năm nhất thú y. Đây là những suy nghĩ mơ màng và vô nghĩa khi cố gắng giữ tỉnh táo.
“ Lý An! Lên máy thầy và làm bài này cho thầy xem.”
AAAAAA!!! Chết rồi! Bị gọi dính rồi! Tôi nên làm gì bây giờ? Làm sao tôi biết được đống code trên đó nghĩa là gì? Tôi còn không biết vì sao mình có thể lên lớp được nữa này!
Tôi cố đảo mắt quanh lớp trong tuyệt vọng, hi vọng viển vông rằng sẽ có vị thánh nào đó ra tay giúp đỡ. Viển vông, bởi vì tôi là một bóng ma trong lớp, không ai thèm nhớ tên tôi, và không ai nhớ mặt tôi. Tôi nhìn vào mặt họ và thấy trên đó là một biểu cảm bất ngờ. Ủa thằng này là thằng nào? Đó là điều họ đang nghĩ tới.
“ Thưa thầy em không biết.”
Một câu nói cuối cùng, như một lời hấp hối. Ngay sau đó là một tràng dạy bảo của giáo viên, vô số ánh nhìn châm chọc của lũ xung quanh, và tôi thì cố hết sức để trở thành vô hình.
Đó là tôi. Lý An. Một thằng vô dụng không thể làm gì nếu không có người khác giúp đỡ. Không thể kết bạn nếu không có người chủ động bắt chuyện. Không thể học hành nếu không có người nhắc nhở kèm cặp. Không gì cả, ngoại trừ việc tôi là một thằng thất bại.
Đột nhiên lớp học bắt đầu rì rầm. Lũ này hôm nay can đảm ghê, tiết của ổng và đúng lúc ổng đang chửi người khác mà dám nói chuyện riêng. Có lẽ sẽ có thằng bị chửi chung với tôi chăng? Ông thầy đã ngưng nói chuyện, ổng đang rình con mồi tiếp theo.
“ ... sương đỏ kìa!”
“ Trông ghê quá mày ạ...”
Tôi loáng thoáng nghe được nội dung của tụi xung quanh. Tôi thấy tụi nó chỉ chỏ bên ngoài cửa sổ, và tò mò lập tức tràn ngập tâm trí tôi, buộc tôi phải nhìn về phía tụi nó chỉ.
Đỏ. Đỏ như máu. Bầu trời và những đám mây, và màn sương che phủ mặt đất, tất cả đều đỏ như máu.