Chương 2: sương đỏ (1)
Cái quái gì thế? Con mẹ nó đây không phải hiện tượng tự nhiên được! Tôi thậm chí còn không nhìn thấy được sân trường nữa, màn sương đỏ che hết rồi! Tôi có cảm giác rất xấu về việc này.
“ Các em trật tự cho tôi!”
Ông thầy nạt, lập tức cả lớp im thin thít. Ổng nổi tiếng nghiêm khắc, cáu gắt và hay gào thét, và lũ sinh viên IT đều nghe danh ổng. Thế nhưng không được bao lâu thì cả lớp lại ồn ào lại.
“ Càng lúc càng nhiều kìa!”
“ Trời ơi sắp dâng lên chỗ tụi mình rồi!”
Tôi lập tức nhìn lại, và thấy được màn sương đỏ ấy đã hoàn toàn nhấn chìm tầng trệt. Ngay lập tức tóc gáy tôi dựng đứng lên. Không hiểu sao tôi có cảm giác màn sương đỏ này không bình thường một chút nào. Tôi thề rằng nó rất đáng sợ.
Thế rồi, như thể ngọn núi lửa bất ngờ phun trào, tôi nghe thấy tiếng thét. Kinh khủng, rợn người, tràn đầy đau đớn và sợ hãi, và chúng phát ra từ tầng trệt. Tiếng thét ấy khiến cho cả lớp của tôi lập tức im thin thít. Rồi tiếng thét nữa, rồi tiếng nữa. Chả mấy chốc tai tôi tràn ngập tiếng thét kinh hoàng.
Không biết từ khi nào tôi đã ngồi xuống. Chân tôi run lẩy bẩy không còn giữ được trọng lượng của tôi. Tiếng thét ấy, chắc chắn không phải trò đùa. Không trò đùa nào có thể tạo ra màn sương đỏ như máu này cả! Và không ai có thể giả tạo tiếng thét kiểu ấy! Cứ như thể... như thể ai đó đã nhìn thấy cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình vậy!
Điều gì đã khiến họ hét như vậy? Nó nghe thật đau đớn, thật kinh hoàng, tôi không thể tưởng tượng được nó có thể phát ra từ con người.
Rồi đột nhiên mấy tiếng thét im bặt. Như thể ai đó đã rút điện cái loa vậy. Ngay lập tức cả lớp rời khỏi chỗ ngồi và chạy ra hành lang, thấy vậy tôi cũng mò theo. Bọn tôi đang ở tầng bốn, tầng cao nhất và cách tầng trệt ba tầng, và thấy được toàn cảnh. Đám sinh viên ở ba tầng còn lại cũng bu ra hành lang như bọn tôi, và tất cả đều nhìn xuống dưới. Vài đứa bắt đầu gân cổ lên gọi:
“ Này! Có ai không?”
“ Nói gì đi! Trò này không vui đâu!”
“ Phong! Mày có ở dưới không?”
Không có một tiếng đáp lại. Và càng đáng sợ là toàn bộ đám sinh viên bọn tôi đột nhiên vô cùng ăn ý, không thằng nào mở bạnệng nói gì. Cả bọn im thin thít nhìn chằm chằm vào màn sương đỏ lòm ấy.
“ Mẹ nó! Không biết tụi dưới đó làm gì nữa! Để tao gọi xem thử.”
Một thằng kế bên tôi móc điện thoại ra và gọi. Nó bấm số của thằng bạn nó và áp lên tai.
KIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII IIIIIIIIIII!!!!
Âm thanh chói tai vang lên từ chiếc điện thoại. Đau quá! Tai tôi đau quá! Thằng cầm điện thoại vội vã bấm cúp máy, nhưng không hiểu sao không được. Con Iphone của nó vẫn đang gọi, thậm chí nó cố bấm tắt nguồn cũng không ăn thua. Âm thanh chói tai vẫn không ngừng, y hệt âm thanh của một chiếc bạncro bị hỏng, hay tiếng móng tay cào lên bảng đen.
Thằng chủ nhân của chiếc điện thoại ném nó xuống đất. Màn hình nứt, nhưng nó vẫn kêu. Một thằng khác nhảy lên đạp mạnh vào nó, đạp liên tục, nhưng nó vẫn kêu, thậm chí khi màn hình đã nát bét nhưng nó vẫn hiển thị bình thường. Thế rồi một thằng khác nắm lấy cái điện thoại và ném qua lan can, thẳng xuống sân. Ngay lập tức cái điện thoại đang ré lên ấy trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cả giảng đường Rạng Đông, hàng trăm con mắt dõi theo cái điện thoại. Tôi nín thở nhìn nó rơi xuống...