Chương 4: "Ghen tỵ"
Tôi ngã dập mặt. Hay ít nhất tôi nghĩ thế bởi sàn WC không hiểu sao trở nên rất mềm. Mềm và trơn trợt, có mùi xú uế thường gặp của mọi WC nhưng đồng thời lại có mùi tanh đáng sợ. Đầu óc tôi quay mòng mòng, Tôi chống tay để ngồi dậy, cảm giác tay tôi đang lún vào sàn nhà, và chất lỏng ấm nào đó phún ra. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, mặt tôi đang dính thứ gì đó và tôi dùng tay còn lại dụi mắt. Rồi tôi mở mắt ra.
Máu thịt. Cả sàn nhà, vách tường, trần nhà, thậm chí là cầu tiêu lẫn bồn rửa mặt, tất cả đều bị phủ bởi một lớp thịt đỏ tươi không ngừng phập phồng. Tôi thử mở vòi nước, và nó phun ra toàn máu là máu. Tôi cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, bao tử đang muốn phun trào. Mọi thứ đều là thịt, các khối cơ khẽ co giựt, thậm chí tôi còn thấy được những ống đỏ sậm chạy dọc căn phồng, phập phồng theo nhịp. Tôi liên tưởng tới mạch máu, những sợi mạch máu to và dày bằng cổ tay tôi.
Kinh tởm. Đáng sợ. Tôi đang ở trong một bộ phim kinh dị và gã đạo diễn là một thằng biến thái không quan tâm tới cảm nhận người xem hay giá trị đạo đức.
Tôi lồm cồm đứng dậy, cố không đụng vào đống thịt ấy. Nhớp nhúa và tanh hôi. Không biết đây là đâu, nhưng tôi cần phải thoát khỏi chỗ này. Đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng giữa ban ngày, nhưng cơn đau quá thực. Phải ra khỏi đây.
Tôi vươn tay mở cửa. Thậm chí cả cánh cửa cũng nhớp nhúa, rỉ máu khi tôi chạm vào. Ngoài hành lang trống trơn, tôi nên cảm thấy may mắn vì điều đó, nhưng không biết sao sự tĩnh lặng này lại làm tôi rợn người. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh. Ngôi trường vẫn như cũ, chỉ có điều bị bọc bởi một đống thịt máu, và bầu trời đỏ lòm. Cây cối... thật kì lạ. Chúng uốn éo những góc độ kì lạ chỉ thấy ở bonsai, và ngay cả chúng cũng đang chậm rãi cử động. Không có gió mà cành cây đung đưa nhẹ nhàng, như thể chúng đang sống.
Cái quái gì vậy? Khoan... giờ khi tôi đã bình tĩnh lại, tôi mới để ý được có thứ gì đó trong tầm mắt của tôi. Nhưng khi tôi quay đầu về phía nó, nó lại dịch chuyển tương tự. Thay vì vậy nếu tôi chỉ liếc mắt thôi và vẫn giữ yên cái đầu, tôi thấy rõ được thứ đó.
Một thanh máu. Đúng thế, tôi không lầm, tôi đã thấy loại này rất nhiều, đây là thành phần không thể thiếu của game RPG. Một thanh máu màu xanh lá cây, kế bên là vài chữ.
Cấp 1.
Không thể nào. Dù nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi cũng chỉ nghĩ tới game. Thế quái nào mà mấy chuyện đáng sợ vừa xảy ra lại dính líu tới game? Không, có lẽ không phải đâu. Nhưng cái thứ hiển thị trong tầm mắt tôi lại giống hệt HUD, tôi có cảm giác như thể cặp mắt tôi bị biến thành màn hình hiển thị của trò chơi góc nhìn thứ nhất vậy.
Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, cố tìm một lời giải thích phù hợp cho hoàn cảnh. Tất cả mọi thứ tôi trải qua quá kì lạ và đáng sợ, và tôi không thể bình tĩnh lại được nếu không có lời giải thích hợp lí. Tôi bắt đầu lên cơn hoảng loạn rồi.
Hít hà... hít hà... Hít thở sâu cho bình tĩnh lại nào. Thế nhưng mùi máu tanh càng làm tôi khó bình tĩnh. Xung quanh tôi là thịt, trên đầu dưới chân, mỗi bước tôi đi đạp lên đống thịt ấy khiến chúng rỉ máu ra, và trên trần nhà cũng không ngừng tí tách nhỏ máu xuống như thể bị dột. Tôi không thể bình tĩnh khi đứng ở đây, tôi phải cố hết sức mới không tè ra quần đây này!
Có thứ gì đó xuất hiện, âm thanh hít thở khò khè vang lên từ một góc hành lang. Tóc gáy tôi dựng đứng lên hết, dù thứ đó có là gì đi nữa thì tôi cũng phải tránh xa nó ra. Ở nơi thế này, bất kể thứ gì cũng đáng sợ. Tôi liền quay người bỏ chạy, càng xa nó càng tốt. Thế nhưng chạy mù quáng ở cái nơi đáng sợ này là không ổn, tôi không muốn mình lại chạy đụng phải một sinh vật nào đó. Tôi quẹo vào một lớp học trống, bàn ghế ngổn ngang như thể một cơn bão vừa thổi qua. Tìm một chỗ khuất trong đống lộn xộn ấy, tôi chui vào và trốn, kéo thêm mấy cái bàn ghế khác che mình lại.
Ngay cả bàn ghế cũng mọc thịt nát ra. Thật kinh tởm, tôi ngỡ mình là một con giòi chui rúc trong đống thịt thối, bởi cảnh tượng ấy không khác gì tôi bây giờ.
Tiếng khò khè càng lúc càng gần. Và rồi tôi nghe thấy tiếng rên rỉ.
“ Cứu tôi...”
“ Đau quá... đau quá...”
“ Dừng lại đi...”
Một sinh vật xuất hiện ngoài hành lang. Một cơn ác mộng, một thứ kinh tởm nhất tôi từng thấy. Một sinh vật được làm từ cơ thể trần truồng của hàng chục, thậm chí cả trăm người khác nối lại với nhau. Một con rết khổng lồ làm từ người sống, chân của nó là tứ chi của người, và trên cơ thể nó là cơ thể của con người với làn da chuyển sang màu xanh lá kinh tởm, với những khuôn mặt vặn vẹo rên rỉ. Nó không có đầu, nó chỉ là một đống người ghép lại, khắp người là tay chân của nạn nhân chỉa ra, bò trên mặt đất. Hàng trăm khuôn mặt rỉ máu, hàng trăm cặp mắt trợn trừng và hàng trăm tiếng rên rỉ đau đớn.
Trên đỉnh đầu nó, hay trên cái phần trước hết của nó, là một hình thoi màu đỏ, và khi tôi nhìn vào hình thoi ấy thì nó biến thành một cái bảng.
"Ghen Tỵ".