Chương 6: kế hoạch
Cái quái gì thế này? Cần lời giải thích! Tại sao một cái bảng nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi như thể đây là một trò chơi...
Khoan... Ở góc tầm nhìn của tôi là một thanh máu và cấp 1... ĐÂY CHÍNH LÀ MỘT TRÒ CHƠI SAO? Vô lí! Quá vô lí! Tôi ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí và độ ẩm, tôi cảm nhận được chân tôi đang lún vào lớp thịt khi đứng trên nó, cảm giác mệt nhọc và tim đập thình thịch, cảm giác cơ bắp rã rời vì hoạt động quá mức.
Ngay lập tức tôi nghĩ tới game thực tại ảo. Một đống tiểu thuyết mạng về đề tài đó liền xuất hiện trong đầu tôi. Có khi nào tôi đang ở trong một game như vậy không? Bị bắt cóc bởi một tổ chức phi chính phủ để thử nghiệm loại công nghệ bất hợp pháp? Nghe nhảm nhí vô cùng, thế nhưng tình cảnh của tôi bây giờ cũng chẳng bình thường chút nào.
Tất cả những gì tôi biết là mệt nhọc, đau đớn và tuyệt vọng. Những cảm giác này rất thật, cũng có nghĩa cái chết cũng sẽ như vậy. Có thể khi tôi chết, tôi sẽ nhận ra đây chỉ là một trò chơi và tỉnh dậy. Có lẽ không. Không có khả năng chắc chắn, không có khả năng thử.
Thế nhưng nếu nơi này tuân theo hệ thống của một trò chơi... vậy tôi phải làm như mình đang chơi một trò chơi. Đó là thứ duy nhất tôi giỏi, chơi game.
Nghĩ đi. Nghĩ đi. Nếu đây là một trò chơi, tôi phải làm gì? Lấy góc độ của người điều khiển, dùng tay cầm quyết định vận mệnh của nhân vật, tôi nên làm gì tiếp theo.
Góc nhìn người thứ nhất, thể loại kinh dị giải đố và có yếu tố cấp bậc của RPG, độ khó... cao nhất. Bản đồ không biết, bên ngoài có BOSS, thậm chí là nhiều BOSS, và nhân vật mới cấp 1. Điều đầu tiên cần làm...
Đánh giá hoàn cảnh. Tầng bốn, phía trên không có đường lên, phía dưới là quái vật. Vị trí của quái vật không xác định được, và nó đang di chuyển liên tục. Có khả năng lớn là nếu tôi đi lung tung sẽ gặp nó, và lúc ấy là Game Over. Vậy thì đặt ra mục tiêu đầu tiên: tránh xa con quái vật ấy. Mục tiêu thứ hai, tìm kiếm đồ dự trữ. Thức ăn, nước uống, thậm chí là vũ khí. Thế là tôi bắt đầu lục tung cả tầng này.
Tôi lục tung từng cái cặp xách và balo, cố gắng tìm được những thứ cần thiết. Nước uống là dư dả, rất nhiều người mang theo chai nước để sẵn trong cặp. Tôi kiếm một cái balo, dốc hết trong đó ra và nhét vài chai nước vào để phòng hờ.
Sau đó tôi tìm được một cuộn băng keo, một bộ kim chỉ, một chiếc đèn pin, mấy thứ lặt vặt như vậy nhưng nhiều khi lại tỏ ra cần thiết, kinh nghiệm chơi game của tôi mách bảo vậy. Vũ khí là một cây kéo và một cây compa, thật sự rất thảm hại. Tôi không nghĩ hai món đồ chơi này có thể làm đau được con rết kia, nhưng cầm vào thì cảm thấy an toàn hơn một chút.
Mục tiêu thứ hai hoàn thành, tôi nghĩ mình đã kiếm được toàn bộ những thứ hữu ích của tầng này. Vậy thì tới mục tiêu thứ ba, tìm manh mối. Bản thân nhiệm vụ tìm manh mối đã là một manh mối rồi, nó mách bảo tôi rằng tôi có một manh mối chỉ cách thoát khỏi nơi này, và đó là tất cả những gì tôi cần. Kệ mẹ cái nhiệm vụ đi, thoát khỏi chỗ chó chết này là đội ơn trời đất lắm rồi.
Thoát khỏi chỗ này, tôi cần phải tìm cách vượt qua con rết. Con quái vật ấy lớn vô cùng, và dài cả chục mét, dễ dàng trải dài gần hết hành lang. Trên người nó có hàng trăm con mắt, có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ xung quanh và không hề có góc mù. Và điều tệ nhất là tôi không biết nó đang ở đâu, và vì vậy tôi không thể chủ động tránh nó được. Phải có cách khắc phục điểm này...
Eureka!
Tôi lại lục tung đống cặp sách, và tìm được ba cái điện thoại trong đó. Thường thì người ta để điện thoại trong túi quần, tôi may mắn lắm mới tìm được ba cái. Trong đó có một cái bị khóa bằng mật khẩu, hai cái đều là điện thoại nút đời cũ, mở khóa dễ ợt. Tôi lập tức cài hẹn giờ cho hai cái điện thoại ấy, đặt mười phút kể từ bây giờ, và để tụi nó sát cái bạncro đang bật. May mắn là vẫn còn điện. Sau đó tôi bắt đầu di chuyển xuống tầng ba.
Trong quá trình di chuyển tôi căng mắt nhìn, căng tai nghe, chuẩn bị cho mọi động tĩnh dù chỉ nhỏ nhất để có thể bỏ chạy. May mắn thay tôi an toàn xuống lầu ba không gặp vấn đề gì. Lập tức tôi tìm một phòng học và chui vào đó, gom một đống bàn ghế lại tạo chỗ trốn cho mình và núp trong đó. Không lâu sau từ tầng trên phát ra tiếng chuông báo thức.
Bởi vì cả giảng đường hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, tiếng chuông được khuếch đại qua loa này trở nên chói tai vô cùng. Ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng người. Tiếng rên rỉ của người. Âm thanh loạt xoạt vang lên, tiếng rên rỉ đi theo nó, và từ khe hở sau đống bàn tôi nhìn thấy được con quái vật ấy. Con Rết Người bò thẳng từ dưới sân trường lên tới tầng bốn, cơ thể khổng lồ của nó làm điều đó hết sức dễ dàng. Tôi đợi cho tới khi nó hoàn toàn bò lên tầng bốn, lập tức tôi chạy một mạch xuống cầu thang.
Cảm giác mềm mại khi đạp lên đống thịt lập tức bị thay thế bởi cảm giác cứng rắn của mặt đất, và tốc độ chạy của tôi càng nhanh hơn. Tôi không chạy thẳng một mạch, con quái vật ấy có thể dễ dàng nhìn thấy tôi từ trên cao, mà khi vừa xuống mặt đất, tôi liền quẹo ra sau giảng đường Rạng Đông, ở sau nó là một con hẻm băng ngang qua các kí túc xá và các hàng quán vỉa hè để dẫn tới cổng trường. Tôi tính toán như vậy đấy, nhưng tới khi vừa đặt chân vào con hẻm ấy tôi lại ngừng lại.
Tôi thấy con người. Những sinh viên đang lang thang trong con hẻm ấy. Tôi không phải người sống sót duy nhất! Tôi lập tức chạy về phía họ, tôi muốn thét lên cảnh báo họ về con quái vật ở giảng đường Rạng Đông. Họ cần phải biết về nó...