Chưong 7: Kẻ Vô Hồn
Thế nhưng khi tôi vừa bước được vài bước, một cảm giác rùng mình xuất hiện. Có cái gì đó rất lạ ở đây. Những người sống sót, họ chỉ đứng yên một chỗ mà đờ người ra nhìn vào hư không, không làm gì cả. Điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Tôi không dám tới gần hơn nữa, thay vào đó tôi nhặt một cục đá ven đường và ném về phía người gần nhất, cách tôi chừng mười mét. Tôi không ném trúng, chỉ khiến hòn đá nảy bật và đụng vào chân nó, và rồi nó quay đầu lại phía tôi.
Tôi sợ cứng người.
Không có mắt, không có mũi, và cũng không có miệng, da dẻ sần sùi chảy xệ và rạn nứt như thể làm từ đất sét, sinh vật có cơ thể của con người kia chậm rãi bước về phía tôi. Trên đầu con quái vật hiện ra một cái bảng nhỏ.
Kẻ Vô Hồn.
Một con quái vật khác. Không ổn, không ổn tí nào! Tôi lập tức nghĩ tới việc quay lưng bỏ chạy, nhưng đằng sau tôi giảng đường Rạng Đông nơi con rết quái vật kia lang thang, nếu tôi quay lưng chạy chả khác gì đâm thẳng vào địa bàn của nó. Sợ hãi, tôi không ngừng lùi bước, nhưng chả mấy chốc đã chạm lưng vào tường mà con quái vật kia vẫn cứ tiến tới gần. Tôi đã bị dồn vào chân tường.
Rồi con quái vật bắt đầu lao về phía tôi.
MẸ KIẾP! Nó có thể chạy sao? Thấy nó chậm rãi lết tôi cứ nghĩ nó giống lũ thây ma chậm chạp trong phim, nhưng con khốn này lại biết chạy!
Con quái vật rất nhanh, nó lao tới và vung tay về phía tôi. Hoàn toàn dựa vào bản năng, tôi vội vàng lăn sang một bên.
RẦM!
Ôi mẹ ơi nó đấm lủng tường! Chỗ mà nó đấm vào tường giờ là một cái lỗ bằng nắm đấm nó! Tôi sẽ chết mất, chỉ một đấm vào người thôi là tôi sẽ chết đấy!
Con quái vật quay đầu về phía tôi và gầm gừ... tôi nghĩ vậy, tôi nghe tiếng gru gru từ cổ họng của nó phát ra. Ôi mẹ ơi nó vẫn lao tới tôi! Tôi vội vàng giơ hai tay lên che mặt lại, và ngay lập tức tôi bị đánh bay. Đập lưng lên mặt đất cái bộp, tôi cảm giác hai tay mình như muốn gãy vậy.
Máu! Tôi thấy máu! Tôi gãy tay thật rồi!
Khoan... không phải, tay tôi còn cử động được, chỉ tê rần mà thôi... vậy máu dính ở tay tôi là...
Tôi không có thời gian suy nghĩ, con quái vật lại lao tới tấn công. Một cú cào! Tôi lăn mình sang một bên, vừa kịp né được nó. Lần này tôi rõ ràng nghe được tiếng xương gãy.
Đúng như tôi nghĩ, máu dính trên tay tôi là của con quái vật. Tay trái của nó bị gãy cổ tay, và nắm đấm te tua không nhìn ra hình thù. Có lẽ nhờ vậy mà khi đấm trúng tôi nó yếu hẳn đi. Còn tay phải của nó, bàn tay năm ngón gãy hết bốn, và tôi nhìn thấy được trên mặt đất là vết cào của nó, vẫn còn dính mấy cái móng tay trên đó.
Con quái vật này không biết đau đớn là gì sao trời?! Chỉ nhìn thôi mà tôi đã thấy đau quặn người, vậy mà nó thản nhiên như không!
Một lần nữa nó lại tấn công tôi. Tấn công một cách mù quáng, như thể dã thú. Tôi vung chân đạp vào bụng nó, nhưng chỉ khiến nó dừng lại trong tích tắc, nhưng rồi nó đè tôi xuống đất.
Tôi cố chống trả, đẩy nó ra, nhưng con khốn quá mạnh! Bộ mặt kinh tởm của nó dí sát mặt tôi, mặc cho tôi vùng vẫy thế nào thì nó vẫn ghì tôi xuống đất.
Đột tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Như thể vừa mới chạy bộ một trăm cây số, tôi cảm thấy ngực đau nhói và khó thở vô cùng. Tôi há mồm thở dốc, nhưng ngay lập tức toàn bộ không khí trong phổi tôi như bị hút hết ra ngoài. Đau! Bỏng rát! Tôi có cảm giác như phổi mình đang bị nướng trên bếp lò!
Và rồi mặt của con quái vật chậm rãi thay đổi. Da mặt thô ráp và nứt nẻ dần biến mất, phần dưới nứt ra thành một cái bạnệng, sống mũi nhô lên và hai mắt mọc ra. Con quái vật đang mọc ra cả một khuôn mặt.
Nhưng... tại sao...
Đó là mặt tôi mà! Nó trông giống hệt tôi! Cặp mắt, cái mũi, thậm chí cả mụn! Con quái vật này, nó bắt chước tôi! Cái miệng nó mở ra như thể đang hút lấy cái gì đó, và càng lúc tôi càng cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi.