Chương 8: Nguyên
Tôi muốn hét, thế nhưng tôi nhận ra mình không thể mở miệng được. Không! Tôi không còn cảm thấy lưỡi mình nữa! Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Lưỡi tôi, lưỡi tôi đâu?! Con quái vật đã làm gì tôi?
Tới khi tôi nhìn thấy động tác há mồm hút không khí của nó, tôi chợt nhận ra. Kẻ Vô Hồn. Thứ mà nó hút không phải không khí, đó là linh hồn tôi. Nó đang hút linh hồn tôi, vì vậy mà nó đang mọc ra khuôn mặt của tôi, còn tôi, khi mất linh hồn tôi sẽ trở thành nó, một Kẻ Vô Hồn khác.
KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! Phải chống lại, phải chống lại nó! Tôi cố vươn tay vào túi quần mình, mò lấy cây kéo cất trong đó. Nhưng vì làm vậy tôi đã ngừng kháng cự nó, và ngay lập tức con quái vật càng hút mạnh hơn. Rồi mọi thứ tối sầm lại.
Mắt tôi! MẮT TÔI! Tôi không thể nhìn thấy nữa! Con quái vật đánh cắp đôi mắt tôi rồi!
TRẢ NÓ CHO TAO!!!
Tôi nắm lấy cây kéo và dùng hết sức đâm con quái vật. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng nó ngay ở trước mặt tôi, vì thế tôi liều mạng đâm đại. Đâm nó, đâm nó, đâm nó, tôi điên cuồng đâm nó. Chả mấy chốc tôi cảm giác được có thứ gì lỏng lỏng và nóng hổi phụt vào mặt tôi. Tôi không ngừng lại, tiếp tục đâm nó, và chất lỏng ấy phún ra khắp cơ thể tôi.
Thế nhưng không được bao lâu tôi không còn cảm giác ở tay nữa. Tiếng cây kéo rớt xuống đất kêu leng keng báo hiệu cho sự tuyệt vọng của tôi. Chẳng mấy chốc ngay cả giãy dụa cũng không thể, và tôi nhận ra mình đã đánh mất tất cả.
Kết thúc rồi sao? Chỉ vậy thôi sao?
Đột nhiên cảm giác ngạt thở biến mất và không khí tươi mát trở lại phổi tôi.
UỴCH!
Con quái vật đè thẳng lên người tôi và ngừng cử động. Tôi giết nó rồi, tôi giết được nó rồi! Tôi sống rồi!
“ ...a... ha... ha...”
Miệng tôi đã trở lại, và tôi không ngừng hớp lấy không khí. Vậy đây là cảm giác của người mém chết đuối sao?
Rồi tôi mở mắt ra. THứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt sần sùi như một con ma nơ canh bị nấu chảy của con quái vật. Nó chết rồi, và linh hồn tôi vẫn ở trong tôi.
“ Mẹ kiếp! Hồn bố mày là của bố mày nhá!”
Tôi đạp cái xác ấy ra và lồm cồm bò dậy. Cả người tôi lấm lem bùn đất và máu tanh, lại còn đau ê ẩm, trầy trụa đủ chỗ. Thế nhưng tôi còn sống, và đó là điều quan trọng.
Cảm giác cận kề cái chết... tôi không muốn trải qua nó lần nữa. Tuyệt vọng và đau đớn, cả sự không cam lòng. Đó không phải là thứ mà người tỉnh táo muốn cảm nhận.
Xì xèo xì xèo.
Một đốm lửa màu trắng xuất hiện từ cơ thể con quái vật và bay lơ lửng giữa không khí, ở giữa ngọn lửa là một kí tự kì lạ, cứ như thể cái kí tự ấy đang bốc cháy vậy. Nó cứ lơ lửng trước mặt tôi, và làm tôi vô cùng tò mò. Càng đặc biệt hơn nữa là tôi đột nhiên có cảm giác mình phải nắm lấy nó, như thể có ai đó đang mách bảo tôi làm vậy. Dù cho ngọn lửa ấy có khả nghi tới mức nào thì tôi không thể không nghĩ tới việc đụng vào nó.
Và tôi đụng vào nó.
Ngay lập tức ngọn lửa bị hút vào ngón tay tôi khiến tôi sợ hoảng hồn. Nhưng không như tôi lo sợ, ngọn lửa không làm đau tôi, thay vào đó tôi đột nhiên cảm thấy các vết thương trên người bớt đau một chút. Thật kì lạ.
DING!
Oa? Cái chó gì thế này? Một cái bảng đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, ngay sau đó lại là một cái bảng nữa.
Thành tích mới: bạn là người đầu tiên giết chết một con quái vật.
Phần thưởng: kĩ năng của quái vật đầu tiên bạn giết.
Phần thưởng: Xúc xắc vận mệnh x1.
Hai viên xúc xắc đột nhiên xuất hiện giữa không trung và rớt xuống trước mặt tôi. Tôi nhặt chúng lên và quan sát, một viên trong đó có màu trắng, viên còn lại có màu đen. Khi tôi tập trung vào hai viên xúc xắc, một cái bảng nhỏ xuất hiện ngay kế bên chúng.
[Xúc xắc vận mệnh: Vận mệnh luôn tồn tại hai mặt, may mắn và xui xẻo. Hãy tung chúng ra, và đón nhận vận mệnh của bạn.]
Tôi nghĩ tới việc tung xúc xắc, thế nhưng tôi lại do dự. Vận mệnh tồn tại hai mặt là may mắn và xui xẻo, và xúc xắc lại có một cặp trắng đen như thế này, tôi nghĩ rằng mình đã đoán được cách dùng thực sự của nó. Có lẽ không chỉ mang lại may mắn, xúc xắc này còn có thể mang lại xui xẻo cho tôi nữa. Thật sự rất mơ hồ, tôi không dám thử, thế nên tôi đành phải quăng nó vào túi quần.
“ Thật sự rất giống một trò chơi...”
Quá điên khùng đi, nhưng nếu đây là một trò chơi, có lẽ...
“ Thông tin nhân vật.” Tôi thì thầm với một chút phấn khích. Đúng như tôi nghĩ, ngay lập tức một cái bảng xuất hiện trước mặt tôi.
Thông tin nhân vật
Tên: Lý An
Sức mạnh: 3.8
Nhanh nhẹn: 3.5
Cảm nhận: 6.3
~0~
Kĩ năng: Không đau đớn – giảm cảm giác đau đớn của cơ thể. Thuần thục 0.1%
Thật sự rất giống một trò chơi nha! Tuy chỉ số không lấy hàng đơn vị mà tính bằng thập phân nhưng về căn bản thì chỉ số cơ thể tôi đã được số liệu hóa ngay trước mặt tôi. Thật kì lạ, Không có chút gợi ý nào sao ta... Ý khoan.
Trời ạ, có hẳn một nút HELP ngay góc tấm bảng này!
Tôi thử vươn tay chạm vào cái nút hình dấu chấm hỏi ấy nhưng ngón tay tôi lại đi xuyên qua cái bảng. Vậy là nó không hoạt động giống màn hình cảm ứng trong phim khoa học viễn tưởng rồi.
“ Trợ giúp.” Tôi thử kích hoạt bằng giọng nói và nó thực sự thành công, nhưng thay vì một tấm bảng hiện ra thì đột nhiên có một đống thông tin xuất hiện trong đầu tôi, như thể tôi đột nhiên nhớ ra nó vậy. Điều này thật sự vô cùng tiện lợi nhưng cũng đáng sợ gấp bội, tôi có cảm giác bộ não của mình không còn là vật riêng tư nữa.
Dẹp lo sợ qua một bên, theo thông tin tôi nhận được trong đầu thì cái ngọn lửa chui vào tay tôi gọi là “Nguyên”, là sức mạnh căn bản của mọi sinh vật sống, và khi tôi giết chúng thì Nguyên sẽ rơi ra, tuy nhiên loại Nguyên nào rớt ra là ngẫu nhiên. Và khả năng của Nguyên vô cùng đặc biệt. Chúng phá vỡ mọi định luật vật lí.
Nguyên loại Sức mạnh sẽ ảnh hưởng tới sức mạnh cơ bắp của một người, từ lực đẩy, lực đấm cho tới sức bật đôi chân. Nó không đột nhiên biến một người bình thường thành cơ bắp cuồn cuộn, nó chỉ đơn giản khiến họ... mạnh hơn.
Nguyên loại Nhanh nhẹn cũng vậy, nó không hoạt động theo logic, nó chỉ đơn giản làm thời gian của con người trở nên khác biệt mà thôi. Nếu Sức mạnh có thể khiến một người chạy nhanh hơn thì Nhanh nhẹn sẽ khiến cho người đó nhanh hơn về mặt thời gian. Nói cách khác nó sẽ khiến cả thế giới chậm lại đối với người đó.
Cảm nhận sẽ ảnh hưởng tới tất cả giác quan của người ta và khiến chúng nhạy bén hơn. Đơn giản nhưng thật sự rất khó làm, bởi giác quan là trời sinh và hầu như không thể tăng cường. Nó không phải thứ sẽ tự động mạnh hơn nếu thường xuyên ghé thăm phòng tập thể hình, nó cũng không cải thiện nếu thường xuyên sử dụng. Vậy mà ở đây Nguyên có thể thay đổi điều đó.
Ngoài ra cũng còn nhiều loại Nguyên khác, tuy nhiên chỉ khi tôi nhặt được chúng thì tôi mới biết tác dụng của chúng. Con quái vật tôi vừa giết rớt Nguyên Sức mạnh với giá trị là 0.1, không nhiều mấy nhưng nó lại bằng với mấy tuần khổ cực ở phòng tập thể hình.
Sau vài phút cảm thấy kinh ngạc, ngay lập tức tôi giật mình. Kèm theo hướng dẫn về Nguyên thì tôi cũng nhận ra được một thông tin khác, một tiết lộ đáng sợ về nơi này.
Giả sử mỗi vũ trụ là một vòng sáng màu sắc cơ bản, vũ trụ của tôi sẽ là màu xanh biển và một vũ trụ khác sẽ màu đỏ, và khi hai màu giao nhau nó sẽ tạo ra một màu hoàn toàn mới. Đấy chính là nơi tôi đang đứng, một khu vực giao nhau giữa hai vũ trụ, nơi hòa quyện của chúng. Và tôi không thể thoát khỏi vùng giao nhau này cho tới khi hai vũ trụ tách ra. Và khi nào chúng tách ra lại là quyết định của kẻ kéo hai vũ trụ vào nhau.
Đúng thế. Có ai đó đứng đằng sau việc này, và người ấy đủ khả năng để thay đổi cả vũ trụ.
Tôi thật sự tiêu rồi.
Mọi suy nghĩ về việc trốn thoát bị dập tắt vì tôi biết tôi không được phép thoát khỏi khu vực giao nhau này. Không được phép chứ không phải không thể, bởi có cách thoát khỏi đây, đó chính là thỏa mãn một vài điều kiện nhất định hoặc chờ cho tới thời gian quy định.
Một tháng.
Một tháng ở đây, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nãy giờ là không nhắc gì tới con Rết Người khổng lồ ở giảng đường sau tôi, ai biết còn con quái vật nào ở trong trường không...
CHẾT! Quên mất đang chạy trốn khỏi con rết!
Tôi không thể thấy được con rết từ vị trí này và vì vậy nó càng đáng sợ hơn. Tôi không biết nó đang ở đâu trong giảng đường, nó có thể vẫn ở tầng cao nhất hoặc đang cách tôi một bức tường. Không, tôi không thể ở đây lâu hơn nữa, tôi phải tiếp tục di chuyển, đồng nghĩa với việc đi thẳng vào con hẻm đầy lũ Vô hồn kia.
Lựa chọn giữa con rết kinh tởm và lũ Vô hồn tôi có khả năng đánh bại, đáp án đã quá rõ ràng. Lũ Vô hồn tuy quái dị vô cùng, nhưng cây kéo của tôi có thể giết một con thì nó cũng có thể giết hết lũ còn lại.
Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào con hẻm đáng sợ ấy.